Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 311





Chương 311: Giả vờ tàng hình

Sau khi bước vào anh mới phát hiện đã có không ít người ngồi ở đây. Cũng may đây là một căn phòng rộng cả trăm mét vuông nên mới không tạo cảm giác chật chội bức bối. Đồ đạc trong phòng cũng đều theo phong cách cổ điển.

Hai người Tần Hạo vào trong đều cảm thấy những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình. Lục Thiên Kiêu là chủ của bữa tiệc, anh ta giới thiệu qua loa với mọi người về bản thân mình. Chẳng nhắc đến lai lịch của mình mà chỉ nhắc tên và tình hình hiện tại.

Lâm Vũ Nghi điềm nhiên như không, cô ấy quen vài người ở đây, những người đó đều không phải dạng vừa!

Nào là quản lý cấp cao của ngân hàng, cán bộ trong doanh nghiệp nhà nước, con cái nhà giàu, chẳng có ai là không có vai vế chức sắc. Trước đây còn đi học, những người đó đều là VIP. Bạn đi cùng của họ cũng không kém phần long trọng, dường như, ở đây chỉ có mình Tần Hạo là nhìn 'xoàng' nhất. Không có ông bố giàu có, công việc thì là bảo vệ, nghe thật có chút tầm thường.

Lúc giới thiệu, Lục Thiên Kiêu cố tình dừng lại một chút. Một là anh ta quả thực không biết lai lịch của Tần Hạo, hai là muốn nhân cơ hội này bêu riếu Tần Hạo một phen.

Tần Hạo do dự một lát rồi nói: "Mới từ nước ngoài về không lâu, trước mắt đang làm nhân viên bảo vệ".

Tần Hạo chỉ nói vài điều rất mơ hồ, nhưng về cơ bản là đúng. Anh vốn là người từ nước ngoài về, cũng đích thực là một tay bảo vệ, thậm chí còn là đội trưởng.

Đám người này vốn không coi trọng những người từ nước ngoài về, lại còn là một người làm bảo vệ. Trong mắt họ, có lẽ Tần Hạo là kiểu sống ở nước ngoài hai năm rồi không tồn tại ở đó được nữa nên mới về nước.

Như vậy, ánh mắt của đám đông nhìn Tần Hạo trở nên đầy ẩn ý sâu xa.

Tần Hạo đưa mắt nhìn đám người trong phòng, đa phần là phụ nữ. Có lẽ Lục Thiên Kiêu cũng là một kẻ thức thời, nên anh ta cũng mượn ngay cơ hội này để lấy le trước mặt phái nữ, giành lấy thiện cảm của họ để sau này nhỡ đâu còn tòm tem được ít nhiều. Có vài cô gái ở đó nhan sắc cũng khá, nhưng theo Tần Hạo nhận xét thì Lâm Vũ Nghi vẫn là người đẹp nhất.

Điều đó khiến trong lòng anh không khỏi đắc ý. Nhìn thấy chưa? 'Ghệ' của ông đây đẹp hơn của các cháu.

Lâm Vũ Nghi vừa bước vào thì đã có một cô gái niềm nở bước tới ôm cô, có vẻ như là nhớ nhung lắm nhưng trong âm thầm lại so sánh nhan sắc, khí chất, cách ăn mặc, trang điểm với nhau.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là so sánh người đàn ông đi cùng.

Tần Hạo cũng thu lại dáng vẻ lười biếng ban nãy, cố gắng thể hiện phong độ. Dù gì anh cũng phải cho Lâm Vũ Nghi chút thể diện đúng không?

Hai người tìm một góc rồi ngồi xuống, một đám người vây xung quanh nói chuyện hàn huyên.

Hôm nay, Lâm Vũ Nghi không phải nhân vật chính, Lục Thiên Kiêu mới là nhân vật chính. Đám người này có lẽ đã rất thân với nhau từ trước khi Tần Hạo đến. Bọn họ đang bàn luận về chính trị.

Từ tình hình quốc tế đến khủng hoảng kinh tế, từ văn hóa phục hưng đến cải cách chế độ công chức, đều là những vấn đề mà những người dân bình thường không tiếp xúc tới. Bọn họ cướp lời nhau mà nói, nếu nói phải chủ đề mình không biết thì họ sẽ tìm cách dẫn dắt sang lĩnh vực chuyên môn của mình, sau đó lại diễn thuyết rất hùng hồn. Họ cứ ba hoa chích chòe mãi không thôi khiến cho những người bên cạnh xây xẩm mặt mày, tỏ ra vô cùng sùng bái họ. Sau đó, họ lại giả vờ khiêm tốn, vẻ đắc ý trên nét mặt được che giấu rất hoàn hảo, rất giống dáng điệu của mấy vị chuyên gia trên ti vi.

Tần Hạo từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời, anh không có một chút hứng thú nào với mấy vấn đề này mặc dù anh còn biết được một số bí mật mà đám người này không thể biết. Trong mắt anh thì mấy chuyện này chẳng có gì đáng kể.

Thấy Lâm Vũ Nghi cũng trầm ngâm không nói không rằng, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu phụ họa. Tần Hạo bỗng thấy cạn lời, anh bước tới gần rồi thì thầm vào tai cô: "Hình như cô rất có hứng thú với những vấn đề này?"

Lâm Vũ Nghi đột nhiên bị Tần Hạo ôm eo rồi thì thầm vào tai thì khẽ a lên một tiếng, cơ thể cô bất chợt run lên. Lâm Vũ Nghi mặt đỏ bừng đáp: "Cũng khá thú vị!"

Tần Hạo bĩu môi rồi không nói gì nữa. Anh đi rót một ly rượu vang rồi uống cạn.

Đám người xung quanh sớm đã săm soi nhất cử nhất động của Tần Hạo, thấy anh có vẻ chán chường nốc hết một ly rượu thì coi thường anh là con sâu rượu, lại cho rằng anh vì không tham gia được vào cuộc trò chuyện nên cảm thấy bức bối.

Lục Thiên Kiêu quay sang nháy mắt ra hiệu với một người đứng cạnh anh ta, người đó hiểu ý, đột nhiên nói to: "Anh Tần ra nước ngoài du học ở nước nào ấy nhỉ? Không biết anh đây là sinh viên ưu tú của trường nào?"

"Nước nào sao?", Tần Hạo hơi ngây người. Một là anh không ngờ có người chủ động bắt chuyện với mình, hai là nhất thời không biết trả lời sau. Nghĩ ngẫm một hồi anh vẫn cảm thấy thôi thà cứ nói thật luôn cho xong chuyện, anh đáp: "Tôi đã đi qua khá nhiều quốc gia, nhưng không phải là đi du học, chỉ là đi khám phá một chút".

Đó là sự thật, trước đây anh bị rất nhiều kẻ truy sát nên anh phải lưu lạc khắp nơi trên thế giới.

Tần Hạo không nhớ tên người hỏi câu này, có điều, bố anh ta hình như là phó thị trưởng gì đó. Cô gái đi cùng anh ta có nét đẹp rất trong sáng giống như một học sinh. Bố cô ấy hình như cũng là chủ tịch của một công ty đa quốc gia gì đó, mẹ cô cũng tự mở một công ty, cũng là người có tiền.

Câu trả lời của Tần Hạo khiến đám người kia càng coi thường anh hơn, nhưng người hỏi chuyện anh lúc nãy lại không tiếp lời nữa. Mục đích của anh ta đã đạt được rồi, giờ đây anh ta nhường lại vai phản diện này cho kẻ khác.

Quả nhiên, cô gái bên cạnh anh ta vừa nghe xong thì vẻ mặt vô cùng tò mò hỏi: "Anh học chuyên ngành gì vậy? Là du lịch sao? Thảo nào có thể đi ngao du khắp nơi như vậy!"

"Không phải. Tôi vốn không đi học", Tần Hạo thật thà đáp, anh chẳng cảm thấy việc này có gì đáng xấu hổ.

Ánh mắt khinh thường của đám người kia như xuyên qua người Tần Hạo, khiến cho Lâm Vũ Nghi cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Cô đứng sau lưng véo nhẹ anh. Rõ ràng là đến Lâm Vũ Nghi cũng không tin những gì anh vừa nói, cho rằng anh lại đang nói năng linh tinh.

Cô con gái nhà giàu vừa hỏi kia tỏ ra đáng tiếc nói: "Hay là nói với bố mẹ tôi? Giúp anh tìm một công việc không phải chuyện khó khăn. Trước tiên cứ làm một nhân viên nghiệp vụ thông thường, sau này vẫn sẽ có cơ hội thăng tiến, anh có muốn suy nghĩ về vấn đề này không? Tôi và Lâm Vũ Nghi là chị em tốt, không phải người ngoài".

Tần Hạo vuốt nhẹ bàn tay Lâm Vũ Nghi đáp: "Không cần đâu, Vũ Nghi sau này sẽ tìm được việc làm tốt. Đến lúc đó tôi ở nhà trông con là được rồi, cần gì phải tìm việc cho mất công? Ý tốt của cô tôi xin ghi lòng tạc dạ".

Đám đông đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn cạn lời rồi.

Lâm Vũ Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt, cô biết Tần Hạo ghét bị bọn họ hỏi đến cùng cho nên mới cố ý chọc tức bọn họ.

Cô con gái nhà giàu kia khóe miệng thấp thoáng ý cười, kiêu ngạo nhìn Tần Hạo nói: "Vũ Nghi quả là có phúc!"

Đó là câu nói mát mẻ, nghe thì như khen nhưng thực ra lại đang mỉa mai.

Tần Hạo không tỏ thái độ gì, mỉm cười không nói.

Lâm Vũ Nghi ngồi bên cạnh anh nên cô có thể cảm nhận ý tứ trong từng động tác của anh. Nhún vai, bĩu môi, thản nhiên như không, những lời châm chọc khiêu khích kia chẳng là gì với anh. Khí chất bình thản ung dung đó ngày càng làm cô mê đắm. Lâm Vũ Nghi cảm thấy hình như bản thân đã hơi sa ngã rồi, Tần Hạo quá thần bí khiến cô ấy tò mò nhưng cũng không dám vượt quá giới hạn để tới gần anh hơn. Cô sợ nếu mình thực sự ngã vào lưới tình thì sẽ không thể nào dứt ra.

Trong những dịp tụ tập như thế này thì không thể thiếu tiết mục ăn cơm uống rượu.

Những bữa tiệc linh đình, mọi người đi lại chúc tụng nhau, giờ phút đám đàn ông con trai giao lưu kết bạn với nhau cũng đã tới. Bên này nói sau này nhờ anh chiếu cố, bên kia nói không dám nhận là chiếu cố, nếu giúp được sẽ giúp hết sức. Sau đó lại hẹn hò ngày khác tới thăm nhà nhau.

Tiệc gặp mặt của bạn đại học thì cũng chỉ có mấy mục đích đó, cũng xem như Lục Thiên Kiêu đã đạt được mục tiêu của anh ta rồi.

Còn đám phụ nữ thì cũng bắt đầu thi đua so sánh với nhau. Lúc thì da cô đẹp quá, dùng mỹ phẩm gì vậy, đến nếp nhăn cũng không nhìn thấy nữa rồi. Đối phương thì cười híp mắt nói làm gì có nếp nhăn, da tôi vẫn đẹp mà còn trong lòng thì thầm mắng: cô mới là cái đồ mặt đầy nếp nhăn.

Hoặc là cái túi xách này của cô đẹp quá, của hãng nào vậy? Là mẫu mới phải không, e là phải mấy trăm nghìn tệ! Đối phương lại giả đò khiêm tốn đáp không phải, chỉ có mấy chục ngàn thôi ấy mà, còn trong lòng thì lại thầm mắng đối phương mua được cái túi mấy trăm nghìn tệ thì có gì mà huênh hoang?

 





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status