Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 390





Chương 390: Giữ gìn nhan sắc

Đến tối, Lâm Vũ Hân đưa Trần Linh Tố đi tham quan nhiều nơi. Họ còn mua rất nhiều đồ, hầu như là đồ mua cho. Cả hai chỉ không mua mỹ phẩm, vì Trần Linh Tố cảm thấy không cần.

Về đến nhà, Lâm Vũ Hân bèn tò mò hỏi: “Cô có bí quyết giữ gìn nhan sắc gì không?”

Cô biết Trần Linh Tố còn khá trẻ. Nhưng hai mươi năm trước, Trần Linh Tố đã thành niên rồi, còn nuôi nấng một đứa trẻ là Tần Hạo. Giờ đây hai mươi năm đã trôi qua, chắc chắn bà cũng phải ba mươi bốn mươi tuổi. Nhưng chỉ nhìn vẻ ngoài thôi thì đúng là không thể đoán ra tuổi tác thật của Trần Linh Tố. Bí quyết giữ gìn nhan sắc này quá diệu kỳ!

Trần Linh Tố khẽ cười, ánh mắt sâu xa: “Muốn học à? Tôi dạy cho nhé!”

“Muốn học chứ ạ!”, Lâm Vũ Hân đương nhiên gật đầu không hề do dự.

“Nhưng phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy, không dễ đâu! Bây giờ học thì hơi muộn, phải mất ít nhất mười năm mới bắt đầu có chút thành quả!”, Trần Linh Tố nghiêm túc nói.

“Hả? Mười năm ấy ạ!”, Lâm Vũ Hân kinh ngạc hỏi lại. Mười năm mà chỉ mới có một chút thành quả. Lúc ấy, cô đã hơn ba mươi rồi, có khi còn làm mẹ. Liệu rằng có được hiệu quả như Trần Linh Tố hay không?

Nhưng mà phụ nữ bẩm sinh đã yêu cái đẹp, Trần Linh Tố xinh đẹp như thế, những lời này đương nhiên vô cùng có sức thuyết phục.

“Thật ra cũng không phức tạp gì đâu. Chỉ cần luyện công thôi!”, bình thản nhìn cô, Trần Linh Tố nói tiếp: “Nếu như phải luyện trong môi trường này thì đúng là không dễ. Ít nhất phải mất mười năm!”

“Cô nói “môi trường này” là nghĩa là sao?”, Lâm Vũ Hân khó hiểu hỏi lại. Dường như, Trần Linh Tố còn có hàm ý khác.

Trần Linh Tố nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng: “Cháu có bằng lòng vứt hết những thứ mình đang sở hữu, rời bỏ cuộc sống giàu sang phú quý để cùng tôi đến chốn núi rừng hay không? Xã hội hiện đại vô cùng ô nhiễm, từ chất lượng không khí cho đến các loại đồ điện cao cấp. Chúng có ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể người. Đạo lý này đơn giản thôi, vì sao người tu hành thường thích lên núi ẩn cư? Vì cơ thể về với thiên nhiên, chính là điều tốt nhất.”

Nghe bà nói vậy, Lâm Vũ Hân cũng cảm thấy rất có lý.

“Nếu cháu muốn giống như tôi thì phải bắt đầu luyện công từ bé, sống hòa mình cùng thiên nhiên. Làm được như vậy, thì dù có hơn bốn mươi tuổi vẫn sẽ có vẻ ngoài trẻ trung. Chắc là cháu không biết, trước giờ tôi chưa bao giờ tắm bằng nước nóng!”, Trần Linh Tố nói với vẻ điềm nhiên.

Lâm Vũ Hân vô cùng kinh ngạc. Thể chất của phụ nữ thuộc tính âm, sợ lạnh nhất, vậy mà nhiều năm qua Trần Linh Tố lại chưa từng tắm nước nóng. Ôi trời!

“Thế lúc cô đến tháng thì sao ạ?”, cô ngạc nhiên hỏi.

Trần Linh Tố khẽ lắc đầu cười: “Cũng chưa!”

Lâm Vũ Hân há hốc miệng, không nói nên lời.

“Sao nào? Có muốn cân nhắc không? Bỏ lại cuộc sống giàu có, lên núi cùng tôi! Thế thì có lẽ chẳng cần mười năm, ba năm là đủ rồi!”, mỉm cười nhìn cô, Trần Linh Tố thốt ra những lời khiến người ta thêm phần sửng sốt.

Trong lòng Lâm Vũ Hân cũng đang dậy sóng. Nhưng cô cứ có cảm giác đây là lừa đảo vậy. Làm như thế sẽ hiệu quả thật chứ?

Chẳng lẽ bà lừa cô gia nhập tổ chức tà giáo nào đó? Lừa tiền, lừa người?

Lâm Vũ Hân lập tức nhìn đối phương với ánh mắt nghi ngờ, trông cũng giống lắm chứ!

Mà khoan bàn đến chuyện ấy. Muốn vứt bỏ tập đoàn Triều Dương mà cô vất vả lèo lái là điều không thể nào. Đó không chỉ là tâm huyết của Lâm Vũ Hân, mà còn là sự nghiệp nửa đời người của bố cô. Lâm Vũ Hân không thể muốn bỏ là bỏ.

Mà lời của vị sư phụ này có đáng tin hay không? Việc luyện công và buông bỏ thì có liên quan gì? Vừa luyện công làm nữ hiệp vừa đi làm Tổng giám đốc cũng không mâu thuẫn nhau mà? Cùng lắm là thời gian không đủ thôi!

Nhưng Lâm Vũ Hân không dám nói những điều này với Trần Linh Tố. Dám bảo bà là tà giáo, nhỡ đối phương bực mình rồi tát chết cô thì biết làm sao?

“Xem ra, cháu vẫn không nỡ bỏ thằng ranh kia rồi nhỉ?”, lắc đầu đầy bất lực, Trần Linh Tố cảm thán.

Lâm Vũ Hân ngẩn ra, bỗng thấy hơi xấu hổ. Ngại thật, vừa rồi cô chẳng hề nghĩ đến Tần Hạo, bà hiểu lầm rồi.

“Thế thì thôi, sau này hẵng bàn tiếp! Nào, giúp tôi đánh giá bộ trang phục này đi. Tôi thấy hình như hơi sặc sỡ?”, thấy Lâm Vũ Hân cứ ngơ ngẩn chẳng nói gì, Trần Linh Tố bèn đổi chủ đề.

“Không đâu, cô trẻ như vậy, sặc sỡ một chút cũng được mà!”

“Vậy à? Thế tôi mặc thử nhé!”

“…”

Thấy bà thích bộ quần áo ấy như vậy, Lâm Vũ Hân chỉ thờ ơ đáp lời. Tâm trí vẫn đang nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa nãy, cô bỗng nhiên rất muốn hỏi Tần Hạo: Anh cảm thấy em nên lựa chọn thế nào?

Nhưng tất nhiên, Tần Hạo không thể biết những chuyện xảy ra ở Trung Hải. Bây giờ anh đang bận!

Ba ngày trôi qua. Tần Hạo và Long Tứ lại đến spa mà họ đã ghé qua lần trước.

Lần này không giống lần trước, ở đấy đã có Đồ Anh Kiệt đang đợi sẵn, ngoài ra không còn người nào khác.

“Tìm thấy rồi, nhưng có lẽ muộn nhất là ngày mai mới gặp được người đó!”, Đồ Anh Kiệt nhìn hai người họ bằng ánh mắt kính sợ. Thấy Tần Hạo sa sầm mặt mũi, Đồ Anh Kiệt vội vàng giải thích: “Là thế này, ngày mai diễn ra giải đấu quyền anh ngầm, có vài trận khá quan trọng. Trước lúc ấy, Trúc Diệp Thanh sẽ không xuất hiện. Đợi đến ngày mai, tôi sẽ đưa anh đi gặp!”

Lúc này, sắc mặt của Tần Hạo mới khá hơn một chút.

“Giờ này ngày mai, tôi sẽ đến đón hai anh, chỉ cần đợi tôi là được. Mà, tôi còn muốn nhắc nhở một chuyện nữa!”, Đồ Anh Kiệt căng thẳng cất lời, gương mặt phảng phất vẻ khẩn cầu khi nhìn hai người kia.

Tần Hạo chau mày hỏi lại: “Chuyện gì?”

Đồ Anh Kiệt ngập ngừng.

“Cứ nói thẳng đi. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện rồi lại viện lý do với tôi!”, Tần Hạo bực dọc nói.

Nghiến chặt răng, Đồ Anh Kiệt đáp lời: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở hai vị thôi. Nước ở Yến Kinh này rất sâu, sâu đến mức đáng sợ. Không phải là tôi khoe khoang. Bản thân tôi cũng là một ông chủ nhỏ, lăn lộn ở Yến Kinh đã lâu. So với người bên ngoài, chuyện mà tôi biết được và thấy được là vô cùng nhiều. Dẫu vậy, ở trong mắt những người ấy, tôi cũng chẳng đáng là gì. Lần này, vì tìm Trúc Diệp Thanh, tôi đã bỏ ra một cái giá rất lớn!”

Tần Hạo cười giễu: “Cứ nói thẳng là muốn được thưởng đi, vòng vo làm gì!”

Đồ Anh Kiệt biến sắc, khẽ lắc đầu nói: “Tôi cam tâm tình nguyện làm việc cho nhà họ Diệp, cần gì tiền thưởng? Đồ Anh Kiệt này không mê tiền cũng chẳng thích phụ nữ. Tôi chỉ thích uống rượu mà thôi. Với địa vị hiện tại, tôi muốn uống rượu gì mà chẳng được? Tôi chỉ có lòng muốn nhắc nhở hai vị, nước sâu cẩn thận lật thuyền!”

Tần Hạo hơi nhướng mày, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn.

Đồ Anh Kiệt lại nói tiếp: “Ngày mai gặp được Trúc Diệp Thanh thì có lẽ anh sẽ hiểu!”

Chỉ đến đây thôi, cũng chẳng còn lời nào khác để nói. Chờ xem ngày mai thế nào.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status