Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 446





Chương 446: Anh hùng cứu mỹ nhân

Xe đã chuẩn bị xong, Tần Hạo bị dí súng vào đầu, lên xe vào vị trí tay lái. Hai tên còn lại cũng ngồi phía sau.

Lúc này, Tần Hạo nói với những cảnh sát ở bên ngoài: “Mau đi cứu bạn gái tôi. Không được đuổi theo chúng tôi, nếu không, cô ấy sẽ kích hoạt quả bom!”

Cảnh sát nghe thấy vậy thì sững sờ, sau đó không dám hành động mà chỉ nhường đường cho xe chạy.

Chuyên gia tháo bom đã có mặt từ lâu. Thấy kẻ cướp bỏ đi bèn chuẩn bị dụng cụ bước vào gỡ bom.

Lúc này, cô gái nghe theo lời dặn của Tần Hạo bèn hét lên: “Không được vào, nếu không tôi sẽ kích nổ quả bom”.

Phía bên ngoài, mấy người Lăng Ngạo Tuyết nghiến răng tức giận nhưng cũng bất lực.

Khoảng mười phút sau. Tần Hạo đã lái xe đi rất xa thì cô gái mới hét lên: “Mau vào đi!”

Chuyên gia tháo bom lập tức lao vào, cứu con tin ra trước, sau đó bắt đầu gỡ bom.

Về phía Tần Hạo, anh ngồi trên xe, đầu bị dí súng, nhưng vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh.

“Cái đám ngốc này có lẽ chẳng phải bọn cướp chuyên nghiêm gì!”, Tần Hạo thầm cảm thán, sau đó cười nói: “Tôi nói này đại ca, chúng ta là người cùng thuyền rồi, tôi cũng đã giúp các anh, có thể chia cho tôi một ít không? Một chút ít là đủ, lát nữa tôi cầm về dỗ bạn gái của tôi!”

Ba tên cướp thấy không có cảnh sát đuổi theo phía sau thì thở phào. Nghe Tần Hạo nói vậy thì chúng bỗng thấy khá ưng cha nội này, mặc dù không cùng một giuộc. Hơn nữa kỹ năng lái xe của anh ta đúng là rất khá.

“Người anh em, có hứng thú đi theo chúng tôi không?”, một tên ở phía sau chộp lấy hai sợi dây chuyền vừa nãy cướp được vứt cho Tần Hạo.

Mắt Tần Hạo sáng rực: “Đương nhiên là muốn rồi, có điều tôi thấy mấy đại ca ở đây ngầu lắm, có lẽ không duyệt tôi đâu!”

“Nói gì vậy, tôi thấy anh rất lợi hại mà. Kỹ năng được đấy. Nháy mắt đã hạ gục hai người anh em của bọn tôi. Mặc dù hai tên đó cũng chỉ là rác rưởi. Anh theo bọn tôi, cùng tung hoành thiên hạ, có tiền nhiều như thế này thì còn sợ gì nữa chứ!”, tên mặc áo đen cười nói, dường không quan tâm lắm tới việc Tần Hạo vừa giết chết đồng bọn của mình khi nãy.

Tần Hạo hào hứng nói: “Thật sao? Thực ra, tôi cảm thấy như này cũng không hợp lắm. Nếu bốn người chúng ta cùng bỏ trốn, bây giờ không bị bắt nhưng sau này thì sao? Nhỡ đâu đụng độ phải đội quân hùng hậu, chỉ có bốn người có bõ cho người ta nã một làn đạn không?”

Bốn tên nhìn nhau sững sờ, Tần Hạo lại ung dung nói: “Thực ra, tôi có cách hay hơn. Sao các anh không nghĩ, hôm nay tôi làm vậy, nói cho cùng là vì cứu đám con tin trong tay các anh. Khi tôi quay về, chắc chắn sẽ được họ xem như anh hùng. Tới khi đó, tôi sẽ cung cấp đầu mối cho các anh, cung cấp dấu vết cho cảnh sát, vậy là các anh có thể chạy xa hơn nữa. Thậm chí không cần chạy, quay trở về Trung Hải là được. Tôi sẽ bảo kê các anh, ai dám nghi ngờ? Có câu tục ngữ như thế nào nhỉ…”

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”, người đàn ông mặc áo đen lên tiếng.

Tần Hạo vỗ vô lăng: “Chuẩn, chính là như vậy!”

Ba tên nhìn nhau, cảm thấy rất đáng tin cậy!

“Vậy chúng ta quay về chứ?”, Tần Hạo lại hỏi, rồi chêm thêm một câu: “Tôi biết đi đâu sẽ an toàn. Yên tâm đi, tôi không đùa với mạng sống của mình đâu, phải không nào?”

Mấy tên còn lại lại gật đầu theo bản năng.

Tần Hạo thấy buồn cười tới nẫu ruột tới nơi. Nếu không phải vì muốn tung hứng bọn chúng thì anh đã xử gọn bọn này trong vài chiêu rồi.

Chiếc xe lượn mấy vòng rồi lại quay về Trung Hải.

Lúc này, bên trong tiệm vàng, những chuyên gia đã tháo quả bom ra một cách an toàn. Trừ người lúc đầu bị bắn chết thì tất cả các con tin đều bình an vô sự.

Quả bom vừa được tháo khỏi người, cô gái đã mềm sụn gục xuống đất, khóc lóc. Cô nhớ tới lời nói của ‘anh bạn trai’ khi nãy. Nếu như không phải anh ấy nói thì những người này làm sao được cứu, không chừng còn bị đám cướp giết sạch hoặc là bị nổ tan tành rồi.

“Anh ấy sao rồi? Đám người xấu kia đã thả anh ấy ra chưa?”, cô gái lo lắng suy nghĩ.

Đúng lúc này, tiếng hoan hô từ bên ngoài vọng vào. Tất cả những người vây xem đều tự động tản ra, chiếc xe chạy trốn khi nãy lại quay đầu về.

Tần Hạo mở cửa bước xuống xe, sau đó vẫy tay với đám đông, để lộ nụ cười thản nhiên.

Ba tên cướp trong xe thì mềm nhũn, không dám nhúc nhích.

“Wow, anh ấy trở về rồi!”

“Đúng vậy, còn thu phục được cả bọn cướp, lợi hại quá!”

chuyện gì thế này?”

Tần Hạo nhìn thấy đám cảnh sát sa sầm mặt mũi thì cảm thấy buồn cười. Đám cánh sát này bận rộn quay cuồng, ngoài việc dâng lên một mục tiêu sống thì chẳng làm được gì, lại còn cung cấp cả xe cho bọn cướp.

Còn Tần Hạo, một công dân bình thường lại cứu được tất cả mọi người. Hơn nữa, còn giết chết hai tên cướp, bắt sống ba tên, công lao này, thật đúng là…

Cô gái thấy Tần Hạo sống sót quay về thì vô cùng vui mừng. Cô lao tới ôm chặt lấy anh: “Anh ngầu quá, em muốn làm bạn gái của anh!’

“Khụ khụ, em gái, em còn nhỏ mà! Hơn nữa, anh cứu người không phải vì si mê sắc đẹp của em dù đúng là em đẹp thật!”, Tần Hạo nghiêm túc nói, và cũng lẳng lặng soi cô gái từ đầu tới chân.

Cô gái tầm mười bảy, mười tám tuổi. Đúng tuổi mới lớn, đang trổ mã, thật quyến rũ.

Cô gái nghe thấy vậy thì hai mắt rưng rưng: “Vậy để em lớn thêm chút nữa rồi tính, tên của anh là Tần Hạo phải không?”

“Đúng vậy!”, Tần Hạo cười nói.

Cô gái mỉm cười, bỗng nhón chân khẽ hôn lên môi anh rồi xấu hổ bỏ chạy trước tiếc reo nguýt của đám đông.

Tần Hạo quẹt nhẹ tay lên môi, đắc ý vẫy tay với mọi người. Anh lướt qua Lăng Ngạo Tuyết, chẳng buồn nhìn ánh mắt đang tức giận của cô.

Lăng Ngạo Tuyết gằn giọng: “Anh đã bắt bọn chúng như thế nào?”

Đám đông ồn ào, tiếng hò reo không ngớt. Tần Hạo không nghe thấy nên đi lướt qua cô.

Lăng Ngạo Tuyết nổi điên, móc còng tay ra khóa tay anh.

Tần Hạo ngây người, quay lại nhìn khuôn mặt quen thuộc, chỉ muốn nói một câu: “Cô làm gì vậy?”

Sau khi Lăng Ngạo Tuyết tỉnh lại thì không quên nhiều lắm nhưng lại quên đúng phần của Tần Hạo.

Cô nhớ, cô lại con gái duy nhất của nhân viên cảnh sát trong cục công an Trung Hải. Ba cô hi sinh khi chiến đấu với đám xã hội đen, chết vô cùng thảm. Mẹ ruột vì điều đó mà bị điên. Từ nhỏ cô đã hay ra vào cục công an và hầu như lớn lên từ nơi đó.

Lăng Ngạo Tuyết có cảm tình sâu đậm với công việc cảnh sát. Không chỉ vì liên quan tới bố cô mà vì cô luôn có mối thù sâu sắc với những thành phần phạm tội.

Mỗi lần phải đấu nhau với côn đồ, cô luôn là người lao lên trước tiên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status