Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 484

Chương 484: Không hiểu phép tắc

Oanh Oanh thoả mãn gật đầu, sau đó đi mất.

Vương Dật Quần đã bị chấn động vì cuộc đối thoại lúc nãy. Dựa theo cảnh tượng lúc nãy cậu ta thấy được, Tổng giám đốc Tần này không phải kiểu xưng hô đầy rẫy như ông chủ Vương, ông chủ Trương, mà là một kiểu xưng hô hợp với thân phận.

Chỉ một câu liền có thể làm cho thư ký nghe lời cút ngay. Ngoại trừ ông chủ thì còn ai làm được nữa, có lẽ ngay cả Tổng giám đốc cũng chẳng có năng lực này!

Nói cách khác, chắc hẳn Tổng giám đốc Tần này còn có quyền lực lớn hơn Lâm Vũ Nghi nhiều.

Rốt cuộc Vương Dật Quần đã thấy rõ, bèn hỏi một cách cẩn thận hơn: "Anh Hạo, anh xem chuyện của tôi..."

Tần Hạo bỗng nhiên nhảy lên, mặc sức phóng tuyệt chiêu.

"Vương Dật Quần phải không? Mẹ nó, cậu còn có mặt mũi lại đây cầu xin tôi sao? Xin con mẹ cậu đấy, hôm đó cậu bôi đen tôi thế nào? Đợi lát, để tôi nhớ lại xem. Thôi bỏ đi, trí nhớ của tôi không tốt lắm".

"Tôi còn chưa đến tìm cậu. Cậu còn dám tự chạy đến đây, cậu nói xem mình có đê tiện không hả? Cậu cho rằng mình có người cha có tài sản hơn chục triệu là lợi hại lắm à? Cậu cho rằng mình làm người dẫn chương trình của đài truyền hình là phong cách lắm à? Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi thiếu niên!"

Mặt Vương Dật Quần bị văng đầy nước bọt. Cậu ta ngã ngồi xuống đất, đau khổ lắp bắp: "Tổng giám đốc Tần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi!"

"Nói đi, cậu sai ở đâu hả!", Tần Hạo dựa người vào ghế sô pha, vắt hai chân lên trông như ông chủ.

Gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm, ông già Lâm lại không có nhà nên anh không thể trút giận được. Vương Dật Quần tự đến đây chịu mắng, không trách người khác được.

"Tôi, tôi không nên..."

Vương Dật Quần cẩn thận đứng dậy. Người đã từng kiêu ngạo như cậu ta đã bị sốc đến mức không ngẩng đầu lên nổi, Lâm Vũ Nghi cũng chẳng muốn nhìn cậu ta nữa.

Tần Hạo cắt ngang lời cậu ta, chộp lấy tờ giấy và cây bút trước mặt rồi đập xuống, nói: "Khả năng ăn nói không tốt thì phải chuẩn bị bản nháp trước đi. Cho cậu mười phút viết giấy kiểm điểm, thuộc lòng thì tôi sẽ tha thứ cho cậu! Ừm, còn mười phút nữa là ăn cơm, tôi hơi đói rồi!"

Vương Dật Quần cắn răng. Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa bao giờ viết giấy kiểm điểm, lúc này vì người cha ở nhà, vì tương lai của mình nên chỉ có thể nhịn xuống.

Nhặt giấy bút lên, Vương Dật Quần nhoài người trên bàn trà, bắt đầu viết tờ giấy nhục nhã đầu tiên trong đời.

Năm phút trước thì viết xong giấy kiểm điểm, năm phút sau thì học thuộc lòng nó, đọc vô cùng lưu loát, thuộc làu, cũng nhờ giáo viên dạy môn văn hồi tiểu học dạy tốt.

Lâm Vũ Nghi cúi đầu ngồi bên cạnh, vai không ngừng rung, sắp cười đến đau bụng luôn rồi. Tần Hạo biết cách trừng trị người khác ghê.

Vương Dật Quần làm kiểm điểm xong, thấy Tần Hạo vẫn ngồi đó không nhúc nhích thì thấp thỏm gọi: "Tổng giám đốc Tần!"

"Được rồi được rồi, cậu có thể đi, lát nữa tôi sẽ dặn người ta. Cậu làm gì thì làm đi, chuyện hợp đồng không thành vấn đề!", Tần Hạo phất tay, mất kiên nhẫn đuổi cậu ta về.

Vương Dật Quần vui mừng khôn xiết, không ngừng nói cảm ơn. Cậu ta lại mời Tần Hạo ăn cơm, cái gì mà buổi trưa ăn ở khách sạn nào đó, rất hân hạnh được mời anh vân vân!

Tần Hạo khẽ mỉm cười, đứng dậy khoác vai Vương Dật Quần ra khỏi văn phòng rồi khẽ nói với cậu ta: "Lần sau đừng kích động như vậy. Cậu phải biết rằng không phải ai cũng tốt tính như tôi. May mà cậu không chọc phải hai người bạn của tôi, nếu không thì bây giờ nhà cậu đang làm đám tang đấy! Được rồi, chúng ta đi ăn cơm ở đâu?"

"Anh nói ăn ở đâu thì ăn ở đó, không cần khách sáo!", Vương Dật Quần vô cùng vui mừng. Nếu có thể nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Tổng giám đốc Tần, thế thì chuyện làm ăn sau này sẽ dễ dàng lắm.

Tần Hạo hài lòng gật đầu, đáp: "Sao cũng được!"

"Khách sạn Trung Hải?"

"Đi thôi!"

Hai người vừa đi khỏi, mấy người đang tưởng tượng bay xa lại tiếp tục câu chuyện ảo tượng của mình.

Cuối cùng công tử nhà giàu và Tần Hạo cũng thành công thuyết phục thiếu nữ xinh đẹp đầy thù hận trong lòng, tất cả hạnh phúc ở bên nhau. Sau đó bọn họ quyết định đến khách sạn Trung Hải thuê phòng...

Đương nhiên Tần Hạo không muốn thuê phòng gì với cái tên này. Anh chỉ đơn giản là muốn lừa một bữa cơm của người ta thôi. Chủ yếu nhất là ăn cơm trong nhà ăn của công ty quá chán, nhân viên nào nhân viên nấy đều nhìn anh như nhìn khỉ.

Ra ngoài ăn cơm một mình, không nói đến chuyện tốn tiền thì cũng mất mặt quá.

Có người mời, có thể ăn tùy thích thì còn khách sáo gì nữa. Còn những điều khác thì anh không suy nghĩ nhiều như vậy.

Vương Dật Quần lái chiếc xe BMW của mình, cùng đi tới khách sạn Trung Hải với Tần Hạo. Vì chuyện này, trước khi ra cửa cậu ta đã đặt một bàn tiệc, còn sắp xếp cho Lý Tuyết Kiến và Tôn Ngọc Yến qua đây.

Nói sao thì Lý Tuyết Kiến và Tần Hạo cũng chẳng có mâu thuẫn gì. Tuy rằng Tôn Ngọc Yến độc miệng nhưng lần trước cậu ta đã dạy bảo cô ta, hơn nữa với kiểu để ý đến địa vị của người phụ nữ này, đoán chừng cậu ta không cần nói thì cô ta cũng sẽ tự động nịnh hót Tần Hạo.

Mặt khác, tuy rằng nghe thấy lúc nãy Tần Hạo bảo may mà mình không đắc tội với hai người bạn khác của anh, không thì đã phải làm đám tang, nhưng cậu ta cảm thấy có thể là thổi phồng thôi. Có điều nghĩ người có thể làm bạn với Tần Hạo chắc chẳng phải là kẻ vô danh, thế nên cậu ta mở lời bảo Tần Hạo mời hai người kia đến để mình nhận lỗi ngay mặt luôn.

Tần Hạo rảnh đến chán nên mới đi ăn chùa, cũng không cho Long Tứ và Diệp Vô Hoan để ý đến kiểu người này nên lắc đầu từ chối. Điều này khiến Vương Dật Quần cảm thấy rất đáng tiếc.

Đến khách sạn Trung Hải, Vương Dật Quần dẫn Tần Hạo vào trong căn phòng xa hoa, sau đó xin lỗi một tiếng rồi dùng cớ nghe điện thoại để gọi Lý Tuyết Kiến và Tôn Ngọc Yến đến đây, sau đó căn dặn hai người họ kỹ càng.

Hai người thì nhàm chán quá. Thế là Vương Dật Quần lại kéo một đám bạn tự nhận là đủ thân phận và địa vị đến đây.

Chỉ chốc lát sau, trong căn phòng này lại có thêm một đám người.

Mấy tên này đều là đám con nhà giàu Vương Dật Quần quen biết, cũng có người là tự phấn đấu làm giàu nên ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì.

Tần Hạo nhíu mày, chẳng muốn nói chuyện nhảm nhí với mấy người này. Anh chỉ tập trung ăn uống, chẳng quan tâm người ta đòi uống rượu gì đó với mình.

Đang giữa trưa, uống cái con khỉ, đâu có quen anh!

Thái độ này của Tần Hạo đã khiến rất nhiều người bất mãn. Ai nấy đều không có ý tốt, mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn anh bị sốc nặng.

"Tên kia là ai vậy? Ai gọi hắn đến? Có hiểu phép tắc không? Đừng nói là tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội nhé, anh nhìn cách ăn uống của hắn đi!"

"Tôi thấy tám phần mười là người chưa từng ăn đồ ăn trong khách sạn năm sao. Vậy thôi bỏ đi, người ta cũng khổ sở lắm, để ăn xong một bữa ngon cũng phải liều như vậy mà!"

"Hừ, tôi nhìn mặt hắn là thấy khó chịu rồi. Mẹ, ông đây qua đó uống rượu với hắn, mà hắn lại không thèm nhìn tôi cái nào".

"Mẹ kiếp, tôi còn thảm hơn đây này. Ông đây bỏ qua thân phận của mình chạy đến đó chào hỏi hắn, hắn lại bảo ông đây bưng món qua giúp. Nếu không phải hắn đẹp trai thì ông đây đã sớm đánh cho một trận rồi!"

"..."

Tần Hạo vẫn chẳng quan tâm đến những lời nhảm nhí này, vùi đầu ăn từ từ, chẳng hề vội vã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status