Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 507

Chương 507: Lần khiêu chiến thứ hai

Còn một tuần trước khi kỳ hạn một tháng kết thúc, Tần Hạo quyết định khiêu chiến lần hai.

Không giống lần đầu tiên, lần này, người dân toàn thôn đều đến theo dõi, bao gồm cả Lâm Vũ Hân.

Tần Hạo không ngờ chuyện này lại gây chú ý đến thế nên cảm thấy rất áp lực.

Hôm nay là ngày tốt, Trần gia thôn có kịch hay để xem.

Nam phụ lão ấu đều vây quanh quảng trường, chờ xem tên đê tiện họ Tần thách đấu mười tám người kia.

Không sai. Mấy ngày vừa qua, Tần Hạo không ngừng gây sự, cố ý khiêu khích đối phương phải ra tay đánh trả. Thủ đoạn học trộm công phu của anh rốt cuộc cũng bị người ta nhìn ra.

Thế là anh được họ đặt biệt danh là “tên đê tiện”.

Lúc này, tên đê tiện Tần Hạo tự tin ngời ngời đứng giữa vòng tròn, thoải mái để mười tám người đàn ông kia vây ráp.

Anh khẽ ngẩng đầu nhìn trời. Bày ra tư thế khinh thường đối phương, anh ngạo man nói: “Lần này, tôi chỉ cần dùng một nửa công lực đã đủ đánh bại các người rồi. Tôi nghĩ các người nên đầu hàng thì hơn!”

“Xì!”

“Vô liêm sỉ!”

Mấy đứa trẻ con vừa cười vừa mắng. Chúng vừa dứt câu thì đã bị bố mẹ che miệng lại, sợ Tam trưởng lão nghe thấy.

Đứng một bên quan sát, Tam trưởng lão tuy nghe được chúng nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy chúng mắng rất hay. Tên đê tiện ấy đúng là không có tí liêm sỉ nào, rất đáng chửi. Thế nên Tam trưởng lão cũng mở nhắm mắt mở bỏ qua tiếng mắng mỏ của đám trẻ con.

Khinh khỉnh trước những lời rủa xả xung quanh, Tần Hạo nói bằng vẻ ngạo mạn: “Các người thì biết gì? Hai mươi hai ngày qua, ngày nào tôi cũng chạy bộ, cố gắng tập quyền. Tôi đã học được mọi võ công của nhà họ Trần các người rồi. Hừ, với tư chất của tôi, chỉ cần tử tế học vài hôm thôi thì đã có thể đánh bại các người rồi. Hôm nay, tôi sẽ cho các người biết thế nào là chênh lệch!”

Dứt lời, anh bày ra một tư thế kỳ quặc.

Những người xung quanh lại bật cười to hơn.

Lâm Vũ Hân đang đứng ở ngoài rìa cũng sa sầm mặt mũi.

Cô lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Mất mặt chết đi được. Mình thật sự không nghĩ anh ấy có cơ hội thắng!”

Lúc này Trần Linh Tố cũng nghiêm mặt, tức giận nói: “Cái thằng ngốc này chắc là não hỏng rồi! Nói linh tinh gì không biết. Cái gì mà chạy bộ tập quyền, không sợ bị người ta cười vào mặt à?”

Lâm Vũ Hân bình tĩnh nghĩ lại, Tần Hạo không phải là loại người đùa cợt không biết trời cao đất dày. Nhưng tình trạng hiện tại của anh rất khó khiến người ta có lòng tin.

“Còn tám ngày nữa. Nếu anh ấy không qua được ải này, có lẽ mình phải gả cho Trần Thu Bình. Hầy!”

Trong lòng Lâm Vũ Hân đang rất hỗn loạn. Trần Thu Bình là một thanh niên xuất chúng của Trần gia thôn. Hiện tại, Trần Thu Bình không ở trong thôn mà đã được đưa ra ngoài tôi luyện, giống như Trần Linh Tố ngày trước vậy.

Khi trở lại, Trần Thu Bình sẽ phải kết hôn với Lâm Vũ Hân dưới sự thúc giục từ trưởng bối trong nhà.

“Biết thế mình đã không nhận lời sư phụ đến nơi quỷ quái này rồi. Bây giờ đúng là mình xinh đẹp lên nhiều đấy. Nhưng đẹp đến mấy mà không có người đàn ông mình yêu ngắm nhìn thì có còn tác dụng gì đâu.”

Lâm Vũ Hân phiền muộn nhìn vẻ biếng nhác của Tần Hạo, cảm thấy vô cùng căm hờn.

Nhưng mà nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân thật đáng ghét. chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả! Ban đầu, rõ ràng anh không hề muốn cô đến Trần gia thôn. Là do cô cố chấp đòi đi!

“Nếu thật sự không ổn, cả đời này mình sẽ không gả cho ai cả!”



Nhìn Tần Hạo ba hoa, mười tám người đàn ông kia thấy bực mình cực kỳ.

Một người gầm lên: “Cậu nói xong chưa hả? Ra tay đi. Để chúng tôi xem bản lĩnh thật sự của cậu!”

Dứt lời, người nọ đã động thủ trước. Giơ gậy tung chiêu Lực Phách Hoa Sơn, người nọ chỉ muốn dùng gậy đánh cho tên đê tiện Tần Hạo ngã xuống.

“Còn chưa nói xong mà!”

Tần Hạo vội vã tránh đòn, động tác cũng nhanh lắm. Không nhanh không được, nhỡ cây gậy ấy đập xuống thật thì cái mạng nhỏ của anh không giữ được mất. Vừa tránh được gậy của đối phương, Tần Hạo lập tức kêu lên.

“Này, tôi còn chưa nói “bắt đầu” mà các người đã ra tay rồi. Bỉ ổi thế!”

Mấy người ở đằng sau đang chuẩn bị tấn công bèn dừng tay lại. Bọn họ trừng mắt nhìn Tần Hạo, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay.

Tần Hạo khẽ cười bảo: “Tần Hạo tôi đây, lần thứ hai khiêu chiến với mười tám người các anh. Nhớ phải xác nhận cho tôi nhé. Lát nữa tôi mà phá được thế trận vớ vẩn này của mấy người thì đừng có lật lọng đấy.”

“Xùy!”

Quần chúng đồng thanh “xùy” một tràng.

Tên đê tiện Tần Hạo cũng khá ngượng, nhưng anh chẳng hề bận tâm đến chuyện đấy.

“Tiếp theo đây, trận chiến bắt đầu!”

Nói xong, Tần Hạo lập tức nhảy khỏi nơi anh đang đứng. Quả nhiên, anh còn chưa dứt câu, đám người kia đã không nhịn được nữa mà cùng lúc xông lên tấn công. Gậy trong tay họ đập xuống khiến mặt đất vỡ ra.

Anh mà đứng im thì chắc chắn sẽ bị họ đánh cho ngơ người.

Tần Hạo cũng sợ khiếp đảm. Nhưng vẫn chưa xong.

Tránh trái né phải một hồi, anh định vung ra một quyền mà mình vừa học để người ta trầm trồ. Tiếc rằng, anh còn chưa làm xong thì đã bị một gậy quất vào mông. Tần Hạo văng ra xa, ngã xuống đất với tư thế cực kỳ khó coi và thảm hại.

Sau đó, mấy cây gậy ấy một lần nữa khóa chặt lấy anh. Một trong số họ từng bị anh mắng chửi còn nhân dịp này quất thêm một gậy vào mông Tần Hạo. Anh bị đánh đau đến nỗi thét lên.

“Khốn kiếp, đã đánh xong rồi mà còn đánh thêm…”

Anh còn chưa mắng xong thì đã bị Tam trưởng lão lôi dậy và tát vào mặt.

“Chửi tục mắng người, đáng đánh!”

Lần này bị đánh rất thê thảm. Sau khi no đòn, Tần Hạo lại nằm xuống bất động.

“Đúng là vô dụng, chỉ biết khoác lác. Xì!”

“Đúng là đầu óc có vấn đề. Chúng ta mặc kệ tên này đi!”

“Đi thôi, chẳng còn gì đáng xem cả!”

Đám người dân kéo nhau rời đi. Trong chớp mắt, đã không còn ai ở đấy nữa.

Từ lúc Tần Hạo bị một gậy quất vào mông, Lâm Vũ Hân đã đi mất rồi. Cô sợ mình tiếp tục xem thì sẽ không cầm lòng nổi mà xông đến cứu anh. Thế thì chuyện sẽ rất khó giải thích.

Người duy nhất nán lại là Diệp Thanh Trúc.

Ở Trần gia thôn này, chỉ có Diệp Thanh Trúc nói chuyện với Tần Hạo, nên cũng không ai nghi ngờ gì.

“Hầy, thôi vậy. Chúng ta từ bỏ đi. Cùng lắm, em lại rời khỏi Trần gia thôn. Anh không có Lâm Vũ Hân thì vẫn còn em mà. Em làm vợ anh, thế nào?”

“Mẹ kiếp. Em không đến giúp anh mà chỉ biết đứng đấy mỉa mai. Ôi, đau quá. Đến dìu anh nhanh lên!”

Tần Hạo ôm mông, không ngừng rên rỉ. Lần bị thương này còn nặng hơn lần trước. Anh đau đớn vô cùng, đặc biệt là vùng mông. Lẽ ra anh chỉ chịu một gậy thôi, thế mà tên nhỏ mọn kia còn thừa cơ bồi cho anh một gậy nữa.

Diệp Thanh Trúc dìu anh về phòng, nói đôi ba câu rồi lại tung tăng rời đi.

Đồ vô tâm. Tần Hạo cũng chẳng buồn châm chọc.

Lần bị thương này, anh đã phải nằm trong phòng suốt ba ngày. Nếu không nhờ Diệp Thanh Trúc lấy thuốc trị thương của Trần gia thôn đưa cho Tần Hạo, có lẽ anh sẽ nằm đến khi kỳ hạn kết thúc.

Vẫn còn bốn ngày, nhưng mọi người không quá hứng thú với lần khiêu chiến này nữa.

Cái tên chỉ biết khoe khoang này đã dần biến thành trò cười của người trong thôn. Dù sao cũng còn có bốn ngày thôi, bây giờ họ không cười thì chờ đến bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status