Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 509

Chương 509: Anh làm gì được?

Lần này tất cả mọi người đều bị đánh đến mức không kịp trở tay.

Mấy người đang đứng xem cũng ngây ra.

Lúc nãy bọn họ còn đang cười nhạo Tần Hạo là kẻ ngốc, nhưng bây giờ không còn ai cười nổi nữa.

Một gậy của Tần Hạo thành công, anh lập tức nhân đó mà truy kích, vung côn lên tiếp.

Đáng tiếc lúc này những người khác đã phản ứng lại, cảm thấy vô cùng căm tức với chuyện mình bị lừa gạt, lúc ra tay cũng không nể mặt nữa. Mười bảy người đối mặt nhau, vặn hai tay khiến trường côn trong tay cuốn thành hình lưỡi liềm, sau đó lại buông lỏng tay ra, từng cây côn lần lượt bay đến.

Tần Hạo ở ngay chỗ bị ném côn vào. Côn trong tay anh liên tục vung lên chặn lại, lấy côn đánh trả côn.

Đoàng đoàng choang choang!

Tiếng côn va chạm vào nhau không ngừng vang lên!

Tần Hạo đập côn về phía không trung, đây chính là điểm những người kia đã tính sai.

Vốn dĩ nếu ném côn thất bại thì côn sẽ bay về phía bạn mình, không ngờ rằng Tần Hạo đã sớm nghĩ đến chiêu này, đồng thời anh còn nghĩ ra cách đánh trả.

Côn bay bị đánh ra ngoài vòng, những người kia chưa kịp lùi về sau bắt côn, Tần Hạo đã đuổi theo tấn công. Côn trong tay anh múa thành đóa hoa, đâm trung ba người.

Trong lúc đánh còn dùng đến côn pháp mà anh học trộm được suốt mấy ngày qua. Trên côn mang theo nội công đặc thù là [Chân Long Cửu Biến] trong cơ thể anh, sức mạnh rất lớn, nhìn vẻ mặt thống khổ của người bị đánh là biết ngay.

Những người dân trong thôn đi ngang qua cũng bị trận đại chiến này thu hút, người đứng xem càng lúc càng nhiều.

Sau khi đánh ngã mấy người, Tần Hạo dùng hết tất cả những chiêu thức mình học được suốt mấy ngày qua, đánh cho mười mấy người bọn họ hộc máu.

Bọn họ chẳng hề ngờ rằng, vốn chỉ là một bộ côn pháp rất đơn giản đến tay Tần Hạo lại đột nhiên trở nên rất phức tạp. Phức tạp đến mức bọn họ còn chưa kịp phán đoán hướng đi của côn thì đã bị đánh trúng.

Tuy rằng bọn họ còn có thể chịu đựng được sức mạnh trên côn, nhưng bị người ta đánh bay côn, đánh cho không còn sức chống đỡ thì đương nhiên đã thất bại rồi!

Tần Hạo liên tục đánh mấy người còn côn ngã xuống đất, cướp lấy côn của bọn họ rồi bắt đầu chơi song côn.

Côn pháp của anh dung hợp với những chiêu thức mình học được suốt mấy ngày qua, hơn nữa còn dung hợp một số chiêu từ giới trần tục, khiến những người đàn ông trong thôn nhà họ Trần xem đến trợn tròn mắt.

Dù sao ở thôn nhà họ Trần thì ai ai cũng tập võ, thường ngày đánh nhau đều là tranh tài chính thức. Đối phương đã học gì, biết đánh chiêu gì thì ai cũng biết rõ vô cùng.

Nhưng người ngoài đột nhiên giáng xuống từ trời như Tần Hạo lại sử dụng côn pháp bọn họ đã biết nhưng lại không giống như cái bọn họ đã biết. Những người không có quá nhiều kinh nghiệm thực chiến như bọn họ lập tức mờ mịt.

Tần Hạo quả thật giống như sát thần. Anh chỉ đánh mấy chiêu liền xử hết mọi người, nhanh chóng đánh mười tám người ngã xuống đất.

Tên bị anh cướp côn thì bị đánh đến mức gào lên. Mà cái tên lúc trước liên tục đánh vào mông anh hai lần, mông của tên này cũng bị Tần Hạo đánh đến nở hoa.

Trên sân không ngừng vang lên tiếng kêu rên. Liền ngay cả trưởng lão của thôn nhà họ Trần cũng chạy đến đây, thấy được cảnh tượng này thì cảm thấy rất khó tin.

Chỉ chốc lát sau, mọi người trong thôn nhà họ Trần nhận được tin tức cũng chạy đến. Nhìn tình hình trận chiến, ai nấy đều há hốc mồm nhưng chẳng thốt ra được câu nào.

Giữa sân, Tần Hạo cầm côn bằng một tay, đứng thẳng đầy ngạo nghễ. Tư thế đẹp trai thế này khiến các cô gái hay cô dâu nhỏ đều nhìn chằm chằm.

Lâm Vũ Hân cũng chạy tới đây. Thấy Tần Hạo thắng lớn như vậy, cô không nhịn được há to miệng, giống như không thể tin vào mắt mình nữa.

Lần trước anh còn thua thảm như vậy. Sao lần này lại thắng rồi? Chẳng lẽ cái tên này đã hối lộ mười tám người đàn ông kiên cường này bằng bảo bối gì đó?

Không thể nào. Trong thôn nhà họ Trần này, tiền chẳng khác gì giấy vụn cả. Dù thế nào thì người ở thôn nhà họ Trần cũng không nhận hối lộ của người họ khác.

Nhìn Tần Hạo ở giữa sân, Lâm Vũ Hân lẩm bẩm nói: "Em thật sự đã coi thường anh rồi!"

Tần Hạo cầm côn, đối diện với nhị trưởng lão của nhà họ Trần là Trần Lạc Vũ rồi nói: "Tôi thắng!"

"Ừm, cậu thắng!", tuy rằng Trần Lạc Vũ không tưởng tượng được đã xảy ra biến cố gì, nhưng vừa nhìn liền biết thắng thua, ông ta cũng chẳng có lời nào để nói.

Sau khi nghe thấy lời của ông ta, Tần Hạo khẽ buông tay, côn rơi xuống đất. Anh bắt đầu há miệng thở dốc, đầu đầy mồ hôi. Thậm chí Tần Hạo còn ngã ngồi xuống đất, dường như đã mệt đến không chịu nổi.

Diệp Thanh Trúc vội chạy tới, đỡ anh ngồi xuống bên cạnh rồi nói: "Anh đánh thắng thật sao? Không phải chứ? Mẹ kiếp, anh hay thật đấy. Ha ha, em đã sớm nói là anh có thể mà, đúng không!"

Tần Hạo trợn tròn mắt, hai chân đạp một cái rồi mệt đến ngất đi.

Đương nhiên là giả vờ ngất.

Anh vẫn đang ẩn giấu thực lực. Trên thực tế, anh chẳng bị sao cả. Trận chiến lúc nãy, anh hoàn toàn đã chiếm thế thượng phong, chẳng hề áp lực gì mà thắng được cuộc chiến này.

Nếu xét về nội lực thì anh chẳng thể đánh lại mười tám người đàn ông có nội lực cao hơn anh, thế nhưng nếu xét về côn pháp, sự tuyệt diệu của chiêu thức thì anh đã chiếm ưu thế tuyệt đối.

Dựa vào điểm này nên anh mới đánh bại được đại trận thùng sắt do mười tám người tạo thành.

Cuối cùng cũng coi như qua được ải đầu tiên.

Tần Hạo nằm trong phòng mình, tâm trạng rất khoan khoái. Trên mặt anh không khỏi lộ ra nụ cười, thế nhưng mắt vẫn nhắm lại, lông mi cũng chẳng chớp cái nào.

Bởi vì trong phòng còn có người ngoài.

Tam trưởng lão của nhà họ Trần, Trần Bán Nhàn nghe thấy tin tức anh qua ải, vội vàng chạy đến. Nhưng đến lúc ông ta đến nơi thì cuộc chiến cũng đã kết thúc.

Lúc đó Tần Hạo vừa vặn đạp chân rồi thoát lực ngất đi.

Trần Bán Nhàn lại là người duy nhất biết khám bệnh trong thôn, đành phải khám cho Tần Hạo.

Tần Hạo sợ bị ông ta nhìn ra. Vậy nên lúc Trần Bán Nhàn đến nơi, anh cũng từ từ mở mắt ra, giả vờ lúc nãy hôn mê, bây giờ mới tỉnh lại.

"Dùng sức quá độ, nghỉ ngơi một chút thì không sao nữa!", Trần Bán Nhàn chẳng có thiện cảm gì với Tần Hạo. Hơn nữa cái tên này còn là kẻ đê tiện, khoảng thời gian trước, ngày nào anh cũng chặn người ta lại mắng chửi, thật sự đã dạy hư mấy đứa bé trong thôn.

Lúc này thấy Tần Hạo đã tỉnh dậy, ông ta chẳng muốn khám cho anh nữa.

Đây chính là cái Tần Hạo muốn. Anh nằm trên giường, không có sức gì mà nói: "Nghe nói qua ải đầu tiên có phần thưởng!"

Trần Bán Nhàn sửng sốt.

Sao cái tên này lại biết chuyện này?

Diệp Thanh Trúc ở bên cạnh nghe thấy thế thì định lén trốn đi. Đương nhiên Trần Bán Nhàn đã sớm chú ý tới, lập tức quát lạnh: "Tiểu Thanh, cô đứng lại".

Diệp Thanh Trúc vừa ló đầu ra khỏi cửa lập tức rụt đầu về, cười hì hì nói: "Tam trưởng lão, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì? Cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì? Ai bảo cô nói chuyện qua ải đầu tiên có phần thưởng cho hắn biết?"

Trần Bán Nhàn nghiêm mặt khiển trách.

Diệp Thanh Trúc rất sợ ông ta, đáng thương nói: "Tam trưởng lão, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám nữa!"

"Hừ, lần sau, còn có lần sau thì tôi sẽ đánh gãy chân cô. Suốt ngày chỉ biết ở bên ngoài làm bừa làm bậy, không biết về nhà nữa. Phải tìm người đàn ông nào quản cô mới được!"

"Vâng vâng vâng, vậy nên Tiểu Thanh mới dẫn Tần Hạo về đây. Tôi tin rằng anh ấy có thể xông qua ba ải, cưới tôi làm vợ!"

Trần Bán Nhàn gật đầu với khuôn mặt không chút cảm xúc, lại nói với Tần Hạo: "Nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, đừng làm gì mệt quá!"

Tần Hạo không biết là thế nào nhưng lại hơi cảm động. Trước kia người của thôn nhà họ Trần đều thờ ơ với anh. Nhất là tam trưởng lão này luôn bày ra khuôn mặt người chết, thậm chí lúc đối diện với người dân trong thôn cũng vậy. Không ngờ rằng bây giờ ông ta lại quan tâm người ngoài như anh.

Tuy rằng đây rất có thể là nhờ vào việc Tần Hạo qua được ải đầu tiên.

Mặc dù là như vậy, Tần Hạo cũng đột nhiên có cảm giác thành công.

Gia tộc võ lâm lánh đời thôn nhà họ Trần gì đó cũng chỉ có vậy. Cửa ải khó nhất gì đó, tôi nói xông là xông thôi! Có vấn đề gì không?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status