Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

Chương 154: Ăn thịt


- Vâng…
Người quản gia tựa như u linh chậm rãi lùi lại mấy bước, sau đó thân ảnh chìm trong làn gió hư vô mờ mịt, nhanh chóng hóa thành một chiếc bóng, lui ra ngoài.
Nếu có người tinh thông võ thuật nhất định sẽ phát hiện ra đây thực sự là một loại thân pháp khinh công tinh diệu, tu vi khinh công của người quản gia này chắc chắn không tầm thường.
Hơn một phút sau, Ngô Khâm mặc đồ Tây, khúm núm đi tới, tựa như đang bước trên tảng băng, nhẹ nhàng từng chút từng chút đi đến.
Lão từ xa đã trông thấy gã kia đang ăn thịt, trong phút chốc, tim đập nhanh hơn, lão cắn chặt răng rồi mới dám bước tiếp lên.
Đi đến phía dưới nơi nghỉ mát, lão quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa:
- Thuộc hạ Ngô Khâm, đường chủ Thanh Phong đường đến đây thỉnh tội hội trưởng Hứa!
- Hạ Dương, vữa nãy ta nói gì nhỉ?
Gã không để ý đến Ngô Khâm, dường như đang tự hỏi mình.
Người quản gia vừa biến mất lúc nãy bỗng chốc xuất hiện, cúi đầu nói:
- Hội trưởng nói, để gã bò đến đây…
- Ồ - Gã gật gật đầu: - Là bò đến đây… ta cứ tưởng ta nhớ nhầm…
Một giây sau, gã lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi, sau đó lại xuất hiện, trên tay cầm một chiếc dao ăn nhuốm đầy máu tươi, đứng sừng sững trước mặt Ngô Khâm!
Tốc độ của gã còn nhanh hơn cả tên quản gia Hạ Dương kia!
- Ông mày bảo mày bò đến đây! Mẹ kiếp, mày không nghe thấy ông mày nói gì à?
Gã hung hăng đạp vào ngực Ngô Khâm, lão bắn tung ra ngoài bảy, tám mét, may mà rớt xuống bãi cỏ, nhưng như vậy cũng khiến lão thất điên bát đảo, ho ra một búng máu!
Ngô Khâm che ngực, bỏ đến phía trước như một con cún nhỏ, khóe miệng vẫn còn chảy máu, lão đau khổ van xin:
- Hội trưởng…xa quá… tôi sai rồi…tôi vô dụng… xin đừng giết tôi…xin hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng…
Gã kia chẳng biết từ khi nào đã ngồi ung dung ở chỗ cũ, tiếp tục ăn thịt uống rượu như chưa hề có chuyện gì xảy ra, dường như cơn thinh nộ vừa nãy chỉ là ảo giác.
- Bốn tên tay sai… hừ hừ… tổng cộng còn chưa đến năm mươi, cho ngươi mượn bốn tên, chưa đến một tuần đã bị làm thịt hết rồi… tay sai chết rồi thì thôi, trong hội ta sẽ tự bồi dưỡng thêm, nhưng hai tên vô cấu kia là Long Vương đích thân cử đến…
Ta tưởng Ngô Khâm ngươi phạm sai lầm lần thứ nhất rồi thì thôi, vậy mà còn liên tiếp hai lần sai lầm, chỉ là bắt cóc một con nha đầu họ Vương thôi, cử cả hai tên vô cấu đi, có nhắm mắt cũng làm được, mày nói cho tao nghe xem nào, người thì không bắt được, hai tên vô cấu thì bị bổ mất cả đầu là sao!
Hừ hừ… ha ha… có phải Hạ Chấn Đình tao không hợp với mày, mày thấy tao làm Hội trưởng Hội Hắc Long này ngữa mắt quá nên mày kiếm chuyện phiền nhiễu đến gây sự với tao?
- Không! Không không… - Ngô Khâm vội vàng lắc đầu, khóc lóc cầu xin: - Hội trưởng xin ngài đừng nói vậy! Là Ngô Khâm tôi vô dụng! Còn cái tên tà môn Lâm Phi kia không biết từ đâu xuất hiện, hắn năm lần bảy lượt gây sự với tôi. Con trai Đông Cẩm của tôi bị nó đánh đến mức chưa xuống giường được… Ngô Khâm thực sự hổ thẹn với sự phó thác của Hội trưởng… tôi thực sự đáng chết…đáng chết…
Hạ Chấn Đình ngẩng mặt lên, đưa lưỡi luồn qua kẽ răng, gạy miếng thịt bị giắt trên kẽ răng:
- Mày đúng là đáng chết… mà đáng lẽ phải chết lâu rồi mới phải…nếu không phải người đàn bà của mày là người nhà họ Hoa thì mày đã bị đem đi làm thịt cho chó ăn từ lâu rồi!
Toàn thân Ngô Khâm run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lão sợ tới mức quên cả cơn đau ngực đang hành hạ kịch liệt.
- Đây là thịt bò Thần Hộ gửi đường hàng không đến, mày có muốn ăn thử một miếng không?
Nói xong, Hạ Chấn Đình cắt một miếng thịt cỡ bằng bàn tay, đi đến trước mặt Ngô Khâm, liếc mắt nhìn xuống.
Ngô Khâm vội vàng lắc đầu:
- Không… không dám.
Sắc mặt Hạ Chấn Đình trở nên hung ác, gã giống như một con ác quỷ, tay trái cầm dao hung hăng cậy miệng Ngô Khâm!
- A……
Ngô Khâm kêu lên thảm thiết, hàm răng lão không kịp tránh, mấy chiếc răng rơi rụng xuống, đầu lưỡi và lợi cũng bị dao cắt vào, đau đến mức suýt ngất đi!
- Đồ vô dụng! Không dám hả? Mẹ kiếp, mày làm ra một đống chuyện mất mặt như thế, làm tao không ngẩng đầu lên được với Long Vương…. Bây giờ bảo mày ăn có tí thịt này mà mày bảo mày không dám hả?!!
Hạ Chấn Đình gào rống lên, hai con mắt gã đỏ long sòng sọc như con hổ dữ, gã nhét thẳng miếng thịt bò sống kia vào miệng Ngô Khâm!
Miệng Ngô Khâm bị miếng thịt bò nhét vào, thịt bò sống lạnh tanh, thịt nhét vào đến đâu, yết hầu lão phồng lên đến đấy!
- Nuốt vào! Nuốt vào!!!!
Hạ Chấn Đình ra lệnh, gã nhìn chòng chọc vào Ngô Khâm, dường như nếu lão ta mà dám nhỏ ra, gã sẽ lập tức giết lão!
Ngô Khâm biết nếu mình mà không nuốt miếng thịt này vào, chỉ một giây sau lão sẽ chết ngay tức khắc, bởi vậy lão cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn khi thực quản bị căng nứt, ép cho miếng thịt kia chui xuống dạ dày.
Khi cả khối thịt và răng lợi bị ép chui xuống dạ dày, mắt lão đã trắng bệch như bất tỉnh rồi.
- Ha ha….ha ha…
Hạ Chấn Đình như đang điên lên, cười ha hả, cảm giác như đang hưởng thụ tất cả những điều đó.
Ngô Khâm chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, thở hồng hộc, nụ cười cũng trở nên đờ đẫn.
- A!!!!
Một giây sau, Ngô Khâm không thể cười được nữa, thay vào đó là tiếng gào thét đau đớn.
Con dao cắt thịt của Hạ Chấn Đình lạnh lùng đâm xuống, chặt mất ngón tay út của Ngô Khâm!
Ngô Khâm đang định đưa tay chụp lấy ngón tay đang phun máu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lão như muốn nôn miếng thịt trong bụng ra…
Hạ Chấn Đình nhặt ngón út của lão vừa rớt xuống lên, đưa vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Thậm chí mỗi cử động của hai hàm răng gã còn mang theo tiếng gặm “răng rắc” của xương cốt…
Trong đôi đồng tử lạnh lẽo của gã, những tia huyết quang bắt đầu tràn lên.
Ngô Khâm cảm thấy tim mình như sắp ngừng đập, cảm giác đau đớn đã hoàn toàn biến mất, thần trí lão gần như biến mất, từ từ rơi xuống địa ngục.
- Tao cho mày một cơ hội cuối cùng… dùng cái óc chó của mày mà nghĩ cách, bằng bất cứ giá nào, cho dù phải mất toàn bộ Thanh Phong Đường cũng phải giết chết thằng ranh Lâm Phi kia cho tao…
- Mày mà không moi được tim nó ra cho tao nhấm rượu thì lần sau, cái tao ăn không chỉ có mấy miếng thịt cỏn con trên người mày đâu…
….
Hai ngày sau, cuộc họp của Hội đồng quản trị Khuynh Thành diễn ra, trong khi người ngoài đều cho rằng Khuynh Thành sẽ dần dần tan rã thì ngược lại, Khuynh Thành lại đưa ra một thông tin gây chấn động!
Chủ tịch hội đồng quản trị cũ, một trong những người sáng lập Khuynh Thành – Tô Tinh Nguyên từ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị, lui về vị trí thứ hai, cam tâm làm phụ tá cho con gái Tô Ánh Tuyết.
Còn cổ đông thứ ba Cố Thải Anh đã mua lại tất cả cổ phần của Tô Ánh Tuyết, công với một số cổ phần của những cổ đông khác và đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Tuy nhiên do Cố Thải Anh không thể phân thân đi giải quyết công việc, trực tiếp quản lý nên những công việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị vẫn do Tô Tinh Nguyên đảm nhiệm, như vậy quản lý nội bộ của Khuynh Thành cũng không có nhiều thay đổi.
Nhưng Khuynh Thành đổi thành họ “Cố”, đồng thời còn in dấu của nhà họ “Vương”, chẳng khác nào ván đã đóng thuyền!
Toàn bộ Lâm An, thậm chí là toàn bộ tỉnh Giang đều vô cùng kinh ngạc!
Mọi người lại một lần nữa ý thức được rằng cô gái hai mươi ba tuổi này có ma lực mạnh đến mức nào!
Rốt cuộc Tô Ánh Tuyết đã dùng cách gì để đảo ngược càn khôn, khiến cho Khuynh Thành không những không sụp đổ mà còn có được một chỗ dựa vững chắc như vậy!
Không ít quan chức trước đây luôn gây khó dễ với Khuynh Thành bât giờ lại bắt đầu thay đổi, bắt đầu chuyển sang nịnh nọt lấy lòng Khuynh Thanh, không ngừng gọi điện thoại chúc mừng cha con họ Tô, thậm chí còn mời dùng cơm.
Còn giới truyền thông cũng bắt đầu ăn theo, tung hô Tô Ánh Tuyết như thần như thánh, rồi lại tán dương Tô Tinh Nguyên có trái tim nhân hậu, vì quyền lợi của cổ đông mà bỏ qua lợi ích của bản thân.
Thậm chí vợ chồng Martha của Tập đoàn MS trước đây từ chối hợp tác với Khuynh Thành khi nghe tin này còn không thể nuốt nổi cơm.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Khuynh Thành đều như ăn mừng năm mới. Còn nhà họ Mã trước nay luôn đối đầu với Khuynh Thành thì nay lại như tan đàn xẻ nghé.
Mã Thành Phong nghe được tin này, suýt chút nữa ngất xỉu trong phòng làm việc. Lão lao tâm khổ tứ, sử dụng không biết bao nhiêu tiền bạc công sức, tưởng rằng chỉ cần ngồi đợi cá sa lưới mà thôi, ai ngờ đâu khi kéo lưới lên, cá thì không thấy mà lưới còn bị cắn rách tươm, mất cả chì lẫn chài!
Đây đúng là không trộm được gà mà còn mất nắm thóc! Nghĩ đến đứa con trai Mã Thanh Hoành còn đang bất động trên gường bệnh, Mã Thành Phong ức đến suýt ói máu!
Ngay lập tức, cổ phiếu của Khuynh Thành cũng tăng vọt lên, cũng nhờ có quan hệ với nhà họ Vương mà mấy ngày liền, giá cổ phiếu tăng không ngừng!
Còn Tập đoàn Mã gia của nhà họ Mã thì lại gặp phải vô vàn trắc trở, đi xuống rõ rệt. Dường như dân chơi cổ phiếu đều nhìn ra được nhà họ Mã lần này đã bị thua một vố đau rồi, hơn nữa sau này cũng khó mà tồn tại được ở Lâm An nữa.
Lâm Phi nghe được thông tin này lúc hắn đang ngồi trên xe đưa Tô Ánh Tuyết đến công ty, nghe thông tin phát ra từ mục tin tức buổi sáng trên đài.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên thâm trầm, vừa lái xe vừa thấp giọng hỏi:
- Ánh Tuyết… em cầu xin sự giúp đỡ của Cố Thải Anh sao?
Tô Ánh Tuyết sớm biết Lâm Phi sẽ biết được thông tin này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nên cô dứt khoát lắc đầu:
- Không, chẳng phải em đã nói rồi sao, em không cầu xin người khác. Chỉ cần em đưa ra cái giá đủ cao là bà ta sẽ đồng ý hợp tác với em thôi.
- Nói như vậy… em không nợ bà ta cái gì?
Tuy trong lòng Lâm Phi không thoải mái nhưng việc cũng đã rồi, không thể bắt Tô Ánh Tuyết không được quan hệ gì với người đàn bà đó, hắn chỉ hy vọng giữa họ không có mối quan hệ tình thân hay tư lợi gì đó mà thôi.
- Tất nhiên, chỉ là hợp tác mà thôi, giao dịch công bằng thì làm sao có chuyện nợ nần. – Tô Ánh Tuyết giả bộ vô ý hỏi: - Sao cứ mỗi lần nhắc đến hội trưởng Cố là giọng điệu của anh không được tốt lắm? Anh quen bà ta à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status