Vệ sĩ thần cấp của nữ tổng giám đốc

Chương 306: Nghệ thuật giết người

Bởi vì đã gần sáng, Lâm Phi cũng lười lái xe, thật ra với tố chất thân thể của hắn, chạy còn nhanh hơn lái xe.
Cho nên Lâm Phi giống như một cái bóng trong bóng tối, một cơn gió, chạy như bay từ sơn trang Thiên Lan trên núi.
Một số người qua đường ban đêm đều chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua người, lại không hề thấy được người nào.
Mấy phút sau, Lâm Phi đã đi tới bệnh viện, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình tĩnh tự nhiên mở cổ áo, đi về phòng săn sóc đặc biệt.
Nhưng chưa đi được vài bước, Lâm Phi liền ngửi được chút khác thường!
Mùi máu tươi! Mùi máu tươi nồng đậm!
Rất nhanh, tiếng thét chói tai, tiếng kêu kinh hoảng truyền ra từ bên trong.
Lâm Phi vội chạy tới, vừa tới bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt liền tối lại.
Thủ vệ phụ trách ở nơi này là đội ngũ thuộc Tần Nham dẫn đầu do Lưu Tuấn Phong phái tới, giờ phút này, đám người từng mấy lần gặp gỡ Lâm Phi và vài tên quân nhân tới nơi này dẫn người đi lại đều ngã trong vũng máu!
Tất cả mọi người đều không ngoại lệ chết do động mạch bị cắt đứt, chảy máu liên tục, hơn nữa đều là một kích mất mạng, thủ pháp giết người tương đối gọn gàng linh hoạt, thậm chí có thể nói là xinh đẹp.
Về phần Dyron, cũng đã chết trên giường bệnh, dường như bị người khác dùng nội lực làm vỡ nát bộ não, thất khiếu chảy máu.
Lâm Phi hoảng sợ một hồi, nếu không phải Bạch Hân Nghiên có thân phận Cục trưởng Cục Cảnh sát, không ở hiện trường, chỉ sợ Bạch Hân Nghiên cũng đã chết rồi.
Mấy y tá đúng lúc tới nơi này, trông thấy cảnh này, mới phát ra tiếng thét thê lương.
Dường như nghe được tiếng thét chói tai, Phương Nhã Nhu trực ban cùng những nhân viên y tế trực ban khác chạy tới hiện trường, thấy được tình hình, sắc mặt đều trắng bệch.
Phương Nhã Nhu sửng sốt một chút, mới hô to:
- Tất cả mọi người nhanh lên! Nhanh chóng cấp cứu khẩn cấp!
Những Lâm Phi lại quả quyết nói:
- Không cần!
Mọi người khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn hắn.
Lâm Phi thở dài:
- Không cần cứu chữa, đã chết hết rồi, chờ khi mọi người có thể cầm máu, đã thành thây khô rồi… Kỹ xảo giết người của hung thủ không chê vào đâu được.
Lâm Phi tìm kiếm trong đầu, toàn thế giới có thể sử dụng thủ pháp giết người khiến hắn cũng sợ hãi này rốt cuộc có mấy người, cận thận tính toán, nhân vật trên mặt bàn, ngoại trừ Natasha và Quỷ Nhẫn ra, đại khái không hơn năm người, là một trong số họ sao? Chẳng lẽ nói… trong quân đoàn Luyện Ngục, thủ hạ của Victor có cao thủ khác, tới giết người diệt khẩu?
Hiển nhiên, mục tiêu của hung thủ là Dyron, không thể nghi ngờ là sợ gã tiết lộ thêm tin tức của quân đoàn Luyện Ngục, dù là gã biết cũng không nhiều.
Đương nhiên, cũng có thể là sợ chính phủ Hạ quốc đưa gã cho nước Mỹ, bởi vậy hai nước đều có lời nói, sẽ không xảy ra quá nhiều xung đột.
Phương Nhã Nhu vẻ mặt thương cảm, sai người lập tức đi báo cảnh, đồng thời đi tới bên cạnh Lâm Phi, không đành lòng nói:
- Quá tàn nhẫn, một người cũng không buông tha…
- Ồ…
Lâm Phi cẩn thận quan sát, phát hiện một chỗ khác thường.
- Anh làm sao vậy?
Phương Nhã Nhu hỏi.
Lâm Phi cau mày nói:
- Cô có phát hiện hay không, biểu lộ trước khi chết của những người này dường như cũng không có gì kinh hoảng, đều chết trong tình huống rất mờ mịt, điều này nói rõ… rất có thể hung thủ là người quen của họ, hoặc họ không có cảnh giác.
Phương Nhã Nhu xem xét, quả nhiên như vậy.
- Phòng an ninh các cô có thu hình chứ?
Lâm Phi nhìn camera trong góc, hỏi.
Phương Nhã Nhu gật đầu, lập tức mang theo Lâm Phi tới phòng an ninh.
Thế nhưng khi họ vừa chạy tới phòng an ninh liền phát hiện, hai gã bảo vệ trực ban cũng đã bị một kích mất mạng, ngã trong vũng máu.
Lâm Phi chạy đến bàn giám sát và điều khiển camera, mắt nhìn lên màn hình, căm tức một quyền đánh nát màn hình, rất rõ ràng, hung thủ giết bảo vệ phá hủy máy thu hình rồi mới rời đi.
Hơn nữa, hai gã bảo vệ cũng chết rất mờ mịt, căn bản không có phòng bị gì.
Sắc mặt Lâm Phi khó coi tới cực điểm, trong óc của hắn dần xuất hiện một người, dường như hiềm nghi lớn nhất, nhưng người này… lại là một trong số những người khó tìm nhất trên thế giới.
Càng khiến hắn nghĩ không ra là, tại sao người này lại tham dự vào chuyện này, theo lý thuyết, gã cũng không cần làm việc cho bất cứ kẻ nào mới đúng…
Cùng lúc đó, bên ngoài một cửa hàng giá rẻ ngoài bệnh viện.
Một nữ y tá mặc đồng phục mua một túi hoa quả trong cửa hàng.
- Cô y tá, cô ở bệnh viện nhân dân đối diện sao? Trước kia chưa từng thấy cô, mới tới sao?
Bà chủ cửa hàng giá rẻ cười nói.
Nữ y tá trả tiền, tươi cười thanh tú:
- Vâng, vừa hoàn thành thực tập, ngày mai phải đi.
- Như vậy à, chà chà, dung mạo của cô thực là xinh đẹp.
Nữ y tá cười nói cảm ơn, quay người rời đi, trong nháy mắt xoay người, nụ cười như xuân về hoa nở biến thành gió lạnh vô tình.
Cô vừa nhẹ nhàng bước đi, vừa lấy di động ra bấm một dãy số.
- Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng sớm muộn Scarpe sẽ phát hiện là ta làm, ngươi còn thời gian nửa năm, không thể cho ta thứ ta muốn, dù ta sắp chết cũng sẽ mang theo đầu của ngươi đối mặt với Scarpe…
- Ha ha, yên tâm đi, ngươi là một trong những người khó đối phó nhất trên đời này, ta không ngu xuẩn lừa gạt ngươi như vậy.
- Tốt nhất là như vậy…
Sau khi cúp điện thoại, 'nữ y tá' đi tới một chỗ rẽ, không có ai phát hiện, cô trực tiếp bỏ mũ hộ sĩ ném vào trong thùng rác.

Sau khi ra khỏi phòng an ninh, Lâm Phi vội vàng đi vào phòng bệnh Tô Ánh Tuyết.
Cô gái đã chìm vào giấc ngủ sau khi truyền dịch đồng thời thêm chút thuốc trợ giúp giấc ngủ, cô quá mệt mỏi, tuy rằng vẫn không ngừng đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn đang ngủ.
Lâm Phi xác nhận cô an toàn, mới xuống dưới lầu. Lúc này Bạch Hân Nghiên cũng mang theo một đội cảnh sát tới xử lý hiện trường.
Nhìn thấy Lâm Phi, trong mắt Bạch Hân Nghiên xuất hiện thần sắc kích động phức tạp, thật ra ban ngày cô chỉ thấy được Lâm Phi nhưng vẫn chưa có cơ hội nói chuyện khoảng cách gần.
Những ngày này bởi vì cái chết của người đàn ông này, tinh thần sa sút, cô mới ý thức được người đàn này đối với cô mà nói cực kỳ quan trọng, giống như một cột trụ tâm linh vậy.
Phụ nữ càng hiếu thắng như cô, một khi dựa dẫm vào một người đàn ông, sẽ rơi vào càng sâu.
- Anh… anh không sao chứ?
Bạch Hân Nghiên cũng không dám hỏi nhiều vì sao Lâm Phi sống lại, chỉ hầm hồ hỏi một câu.
Lâm Phi cười một tiếng, tiến tới nhỏ giọng nói bên tai cô gái:
- Thế nào, nữ bộc rất lo lắng chủ nhân vứt bỏ cô mà đi sao?
Bạch Hân Nghiên cố nén sự ngượng ngùng, giận dữ lườm hắn. Trên thực tế, cô cũng không còn tâm tư nói đùa với Lâm Phi. Tổ trưởng Tần Nham và không ít tổ viên của cô đều chết ở hiện trường, giờ phút này trong lòng cô tràn ngập đau thương.
- Biết là ai làm không?
Bạch Hân Nghiên hỏi Lâm Phi, chắc chắn người đàn ông này biết nhiều hơn cô.
Lâm Phi lại thần bí nói:
- Người này, tôi đại khái có thể đoán được là ai, nhưng… không cho cô biết, chỉ có lợi chứ không có hại cho cô.
Bạch Hân Nghiên hoài nghi:
- Còn có người mà anh e ngại sao?
Lâm Phi nhíu mày:
- Cũng không phải tôi sợ gã, mà là người này rất khó đối phó, không ai dám nói có thể theo đuổi dấu vết của gã, chớ nói chi là bắt gã. Trên thực tế, tôi cũng không biết gã là nam hay nữ…
Bạch Hân Nghiên im lặng, trên đời này lại có nhân vật khó lường như vậy sao?
Lâm Phi cũng bất đắc dĩ, năm đó lúc hắn đang trùng kích đệ nhất bảng Huyết Toàn, kỳ thực đã nghĩ tới giết chết người này, nhưng hắn tìm gần một tháng không tìm được gã, cũng không có bất cứ tin tức tình báo tin cậy gì về gã, đành phải buông tha.
Thực lực người này trong top 10 bảng Huyết Toàn không phải cao nhất, thậm chí luận về thực lực đối đầu là xếp cuối cùng.
Nhưng, gã là sát thủ trời sinh, hết thảy kỹ năng của gã sinh ra vì giết người hoàn mỹ.
Từ khi Lâm Phi rửa tay chậu vàng, rời khỏi giới sát thủ, nhân vật thần bí này vẫn vững vàng vị trí thứ nhất, đè nặng Natasha, hơn nữa Natasha cũng bị gã ép cho không thể nổi giận.
Sự thật là, kẻ này giết người quá nghệ thuật, khiến cho người khác không thể không bội phục.
Tin tức chiến sĩ Dyron của quân đoàn Luyện Ngục bị giết, truyền đi trong đêm, mấy gia tộc lớn đương nhiên buồn bực không thôi, nhưng cũng không thể làm gì.
Đã sớm ngờ tới quân đoàn Luyện Ngục cũng có thế lực ngầm ở Hạ quốc, chỉ là không nghĩ tới, sát thủ phái ra lại không để lại chút tung tích nào.
Mấy gia tộc lớn vội vàng tiến hành điều tra, muốn tìm ra phải chăng bên trong có tai mắt của quân đoàn Luyện Ngục, nhưng đáng tiếc độ khó quá lớn, cơ hội xa vời.
Tối muộn, Lâm Phi cũng không thể an tâm trở lại sơn trang Thiên Lan, hắn dứt khoát ở lại trong bệnh viện, qua đêm trong phòng bệnh của Tô Ánh Tuyết.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi phát hiện, bệnh trạng lúc lạnh lúc nóng của Tô Ánh Tuyết lại biết mất khó hiểu, hơn nữa khi cô gái khôi phục, xuất hiện một số thay đổi khiến hắn không hiểu.
Cũng không phải nói bề ngoài hay trên người, chỉ là Lâm Phi cảm thấy Tô Ánh Tuyết trước mắt này ngày càng có khí tức thần bí và thâm thúy.
Cô gái vốn lớn lên thanh lệ thoát tục, lúc này lại có thêm tiên khí không dính khói lửa trần gian?
Lâm Phi cũng nghĩ không ra từ khác để hình dung, nhưng Tô Ánh Tuyết nhăn mày một cái, đôi mắt dễ thương nhìn xung quanh, động lòng người nói không nên lời.
Tô Ánh Tuyết mở mắt ra, sau khi an tĩnh nhìn trần nhà một lúc lâu, thấy Lâm Phi nhìn mình chằm chằm, cười nói:
- Có vẻ như em đã bình phục, thân thể rất thoải mái nữa, anh nhìn em như vậy làm gì?
Không chờ Lâm Phi nói chuyện, thím Giang ở bên vừa tỉnh lại không bao lâu, liền tấm tắc kỳ lạ nói:
- Tiểu thư, sao cô lại trở nên xinh đẹp hơn rồi! Ôi trời, trước kia đã đẹp lắm rồi, hiện giờ sắp khiến người ta mê chết rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status