Vị của gió

Chương 8


Tôi có thể khi đến với anh ta không được trọn vẹn thế nhưng tôi không hổ thẹn khi một lòng một dạ với anh ta kể từ ngày chúng tôi kết hôn...tôi thu xếp đồ đạc rồi ngồi thu lu khóc một mình trong góc phòng,cánh cửa mở ra Naomi bước vào tôi với tay ôm lấy Naomi như một đứa trẻ vừa bị giành giật mất đồ chơi của mình...

Naomi: Khóc đi,khóc cho vơi hết nỗi buồn này đi...vì chẳng ai có thể giúp được cậu lúc này cả...

- Naomi tớ...tớ không thể chấp nhận chuyện này được...tớ thật sự k muốn chấp nhận..

- Họ là các hoàng tử,họ có quyền nạp thêm phi...chúng ta chẳng là gì với họ cả cậu hiểu không,cứ chống chế khác nào cậu đi ngược lại với lệnh vua ban...nthe là tội chết...

- Phải...suy cho cùng mình cũng chẳng là gì với anh ta,chẳng là gì cả...

- Cậu rời khỏi đây thì còn cha cậu,còn các hầu gái sẽ ra sao,bình tĩnh nào cô gái...

Tại phòng đấu kiếm...

Thomas đấu kiếm với Kevin mà mất tập trung đến nỗi bay cả kiếm...

Trọng tài: Ngài Kevin Thắng ạ

Họ cởi bỏ lớp mặt nạ cúi chào nhau...Thomas quay đi Kevin nói phía sau...

Kevin: Băng Tâm là người em yêu,cưới được người mình yêu thì phải vui lên chứ,chúc mừng em...

Thomas: Cám ơn anh...( nói nhạt toẹt)...

Thomas rời khỏi trọng tài đặt kiếm lên bàn

Trọng tài: Lần đầu ngài thắng ngài Thomas về đấu kiếm thì phải

Kevin: Phải...nó đang bị mất tập trung chỉ là lấy người nó yêu mà sao chẳng thấy vui...

Trọng Tài: Ngài Kevin cũng mau có em bé mới thôi nhỉ,ai cũng mong chờ

- Ta k để cô gái của mình vào nguy hiểm lần nào nữa...giờ chưa phải thời điểm thích hợp...

Tại chính điện Winham vua và phu nhân đang tranh cãi

Vua: Là một hoàng tử nạp thêm phi thì có sao mà em phải nghiêm trọng lên vậy...

- Nhưng em nghĩ một đứa còn chẳng có tình cảm em còn phải vun đắp thì lấy thêm về sẽ chỉ làm khổ thêm cô gái đấy

- Nó là băng Tâm em quên à,con của chúng ta từng yêu còn gì

- Từng thì sẽ k thể yêu lại

- Em đang nói cái khái niệm vô lý vậy,rốt cuộc hoàng phi của Thomas quan trọng vs em thế nào mà em lại nhất quyết để con trai em chỉ có mình con bé

- Con bé vs em rất quan trọng

- Quan trọng hơn con của em à

- Quan trọng hơn cả mạng của em là con của người mà em dành cả đời để tôn sùng

Vua lặng yên trước câu trả lời của phu nhân...

Đại Hoàng Tử ngồi như kẻ mất hồn nhìn ra sân

Jan: Băng Tâm...em chẳng bh nhìn ta lấy một lần dù cho ta luôn nghĩ về em

Tâm Như: Ngài yêu cô gái ấy sao

- Phải

- Vậy ngài có muốn ta giúp ngài lấy được băng tâm không

- Sắp kết hôn với Thomas rồi còn xoay chuyển sao được

- Ngài yên tâm hoàng phi của ngài Thomas chắc chắn sẽ k để yên chuyện này và rồi chúng ta sẽ ( nói vào tai Jan)

- Hay ý kiến hay...nhưng em dc gì từ chuyện này

- Đổi lại em muốn ngài giết một đứa cho em

- Hoàng Phi của Thomas...nó nhất định phải chết,ngài muốn báo thù cho hoàng hậu không,Quỳnh ơi Quỳnh thứ tao k có được mày đừng mơ...

Jan gãi đầu trước câu nói của Tâm Như...

Tối đến khi bữa cơm dọn ra...Thomas thấy Quỳnh ngồi chờ ra ăn như k có gì xảy ra,anh ta thở phào...ngồi xuống ăn Thomas nhìn sắc mặt của Quỳnh

Quỳnh: Ngài ăn cơm ( lời mời)

- Em ăn đi

Quỳnh ngồi ăn mặt lạnh tanh không nói câu gì...

Thomas: Ngày mai ta đi săn em có muốn đi cùng không

- Tôi đi sẽ vướng chân anh thêm,anh cũng giữ sức khoẻ để còn chuẩn bị kết hôn...

- Cũng được,tuỳ em...khi nào em về...

- Anh kết hôn nên muốn tôi đi sớm cho khuất mắt chứ gì

- Cô càng ngày càng ăn nói đi quá giới hạn đấy

- Tôi nói đúng quá nhỉ,mai tôi đi luôn

- Ta k cho phép cô đi nữa

- Vậy a muốn tôi ở nhà xem lễ cưới của anh đẹp thế nào nhỉ

- Ta nói cô phải chấp nhận

- Nhưng nếu tôi không chấp nhận thì anh tính sao...tôi k chấp nhận chung chồng anh chọn đi một là cưới vợ hai là chúng ta chia tay

- Ăn nói láo xược,ngươi sao được phép tranh luận những chuyện này được,kết hôn là do đức Vua ban,sao cô dám...

- Đức Vua chỉ là một phía và từ anh mới quan trọng,Kevin từ chối thẳng thừng còn anh lại như vậy,vậy a coi tôi là gì

- Băng Tâm là cô gái tốt k thể để cô ấy lấy Jan được

- Vậy lấy anh sẽ tốt hơn à,anh tự tin mình là người tốt khi ngang nhiên nạp thêm phi trong khi đã có tôi

- Có cô thì sao

- Ý anh là đối vs anh tôi chẳng có nghĩa gì

- Đúng thế

- Và cô ta là người anh yêu...

Thomas lặng yên

- Vậy tôi là kẻ thừa thì ra đi là đúng rồi...anh ăn đi,xin lỗi đã làm anh ăn mất ngon...

Quỳnh quay đi thì Thomas chống tay giữ cửa từ phía sau,Quỳnh vẫn quay mặt vào cửa...

Thomas: Ta k muốn nhắc thêm về chuyện này,dù có kết hôn hay là không ta vẫn vậy,ta đối với cô k có gì thay đổi

- Đừng...anh sai rồi,anh nên thay đổi,nên tìm một người để yêu toàn tâm toàn ý vì chỉ khi yêu thật lòng anh sẽ chẳng nghĩ đến việc đêm nay nằm với người này,đêm mai lại có cô khác...

Tôi ấn cửa định ra Thomas đấm rầm vào cửa kính,máu chảy xuống làm tôi sợ,tôi quay lại anh ta gương mặt đầy vẻ tức giận rồi lấy tay ôm lấy eo tôi...tay bên kia máu chảy ròng ròng...

- Ta muốn có thứ gì hay muốn có thêm thứ gì từ trước đến nay chưa ai dám can thiệp vậy mà người cứ phản ứng với ta...ngươi chán sống rồi à

- Không đâu,tôi muốn sống,sống để ngẩng cao đầu thoát khỏi anh...

Thomas hôn tôi,tôi đứng yên để anh ta hôn,cũng không đáp lại...Thomas buông tay...

- Dù ngưoi có làm gì cũng k thể thay đổi được...người đâu đưa Hoàng Phi đi thay đồ ( máu vương đầy váy tôi,tôi quay đi nước mắt rơi xuống)

Tại phủ tướng quân Alex

Mẹ Băng Tâm đi ra đi vào ngóng

Băng Tâm: Mẹ đừng đi nữa dc k

- Đáng lẽ sau ban hôn hoàng tử phải đến nhà vợ tương lại bàn chuyện chứ

Alex: Ta nghĩ Thomas k thích cuộc hôn nhân này

Vợ: Anh điên rồi ngài ấy yêu con nhà mình còn gì

Alex: Nhưng là cách đây 2 năm rồi,liệu bây giờ có còn không

Băng Tâm: Còn chứ,anh ấy sẽ đến cha yên tâm

Vừa nói xong lính chạy vào báo tin

Lính: Đây là thư chọn ngày của hoàng cung gửi đến ạ

Băng Tâm đổi sắc mặt vì Thomas k đến mà gửi thư...

Alex: Con gái,đừng tự tin thái quá,trong số 3 hoàng tử thì ngài Thomas là người khó hiểu nhất đấy,ngài ấy nghĩ gì hay làm gì ngay cả người sinh ra ngài ấy còn chưa hiểu hết...

Tôi và Thomas vẫn nằm chung trên giường...tôi quay mặt vào trong cố nhắm mắt nhưng k ngủ...

Thomas vs bàn tay băng bó nằm nhìn lên trần nhà...anh ta xoa tay lên trán có vẻ đau đầu...quay sang thấy Quỳnh quay mặt vào trong,anh ta bật dậy choàng áo đi ra khỏi phòng...

Thomas: Từ nay đến hôn lễ ta không gặp ai cũng không ai được rời tây cung nửa bước

K: Dạ vâng...

Tôi nằm trong phòng nghe thấy liền ôm miệng khóc...sống với anh ta thật mệt mỏi...con người vô tình như hắn sao có thể hiểu thế nào là tình cảm được...tình cảm mỗi ngày càng lớn trong mình...mình thích hắn mất rồi...

Băng Tâm suy nghĩ cả đêm rồi gọi cho công chúa

Công chúa: Chị ạ

- Em khoẻ không

- Em vẫn khoẻ

- Chị sắp dc gặp em thường xuyên rồi

- Cái này...chị ơi...có thể từ từ rồi kết hôn được không...

- Sao lại phải vậy em

- Vì anh Thomas mới kết hôn rồi ạ,anh ấy cũng thích chị Quỳnh lắm còn k cho chị ấy đi đâu cơ nên em nghĩ chị cứ thong thả tìm hiểu về tình cảm đi ạ...

- ý e là anh ấy k còn thích chị à

- Ý em chỉ muốn tốt cho chị thôi,Chị Quỳnh cũng tốt và chị cũng vậy em không muốn ai trong hai người phải buồn cả...

- Anh ấy yêu Quỳnh lắm à

- Lúc đầu em thấy không vì chị ấy có bầu rồi anh ấy còn bắt phá bỏ,còn bây giờ thì em nghĩ có tình cảm đó ạ,mấy hnay vì chuyện kết hôn mà hai người họ k nói chuyện với nhau căng thẳng cả tây cung

- Ok cám ơn em chị sẽ suy nghĩ...

Băng Tâm tìm tới Tây cung gặp Quỳnh

Tôi thu xếp đồ để trở về Việt Nam,có lẽ tôi sẽ không trở lại nơi này nữa...

Hầu: Có cô băng tâm muốn gặp ạ

- Nói cô ấy chờ bên ngoài...

Tôi đi ra ngoài cười rất bình thường

- Cậu ngồi đi

- Đừng coi tớ là khách sau này tớ cũng sẽ là chủ nhân nơi này mà

- Cậu muốn vào đây sống

- K phải muốn mà chắc chắn mình sẽ tới đây sống

- Sẽ chỉ là khổ đau mà thôi

- Cậu đang doạ mình à,cậu hiểu yêu và k yêu sẽ khác nhau,anh ấy xưa k cưới mình vì sợ mình khổ

- Vậy cậu có nghĩ sao giờ anh ta lại lấy cậu k

- Tất nhiên sợ mình lấy Jan rồi

- Nếu vậy thì cậu may mắn còn nếu sai cậu sẽ khổ

- Tớ nghĩ hai người k thể chung chồng,thay vì đau buồn ở đây mình nghĩ cậu nên rời bỏ nơi này đi

- Nếu mình nói không thì sao

- Tuỳ cậu thôi tớ cũng biết qua về cậu,cậu mất mẹ sớm nên k có ai dậy dỗ đàng hoàng,yêu đương loạn xị ngậu lăng nhăng cả lên

- Cậu đừng chạm đến mẹ tôi

- Tớ nói sai à,nực cười

- Tôi không muốn nói chuyện với cậu mau ra ngoài đi...

- Cậu không nên to tiếng với mình,anh ấy không yêu cậu thậm chí anh ấy còn bỏ con của cậu mà chưa hề hối tiếc,cậu không thấy sự thật bày ra trước mắt rồi nếu cứ cố thì cậu sẽ chẳng có hạnh phúc...lễ cưới vẫn sẽ diễn ra dù cho cậu có giở trò gì đi nữa thì người Thomas yêu là mình

- Vậy thì cậu lo sợ anh ta k cưới cậu à mà phải phủ đầu mình như vậy,anh ta yêu cậu cơ mà tự tin lên chứ

- Mình luôn tự tin nhất là chuyện tình cảm giữa mình và Thomas...

- Lễ cưới của cậu sẽ k thể diễn ra

- Cậu chắc chứ

- Tớ chắn chắn

- Cá xem,nếu lễ cưới diễn ra cậu cuốn xéo khỏi đây chứ

- Thoả thuận như vậy đi...

- Mình chờ tin từ cậu...hãy làm cho ngài ấy không cưới mình nhé ( Băng Tâm cười nhếch miệng rồi bước ra ngoài)...

Thomas ngồi uống trà với mẹ tại khu suối cá...

Phu nhân: con mất ngủ à

- Vâng

- Hồi hộp vì lấy vợ sao

Thomas cười nhạt

- Tất nhiên là không rồi ạ

- Hay vì con suy nghĩ về bé Quỳnh...( Thomas đang uống trà chợt dừng lại)

- Con không

- Con nói dối,sao cứ phải vậy con yêu băng tâm đến vậy a

- Mẹ nghĩ con vì đàn bà hay sao,con chưa bh nghĩ đến chuyện yêu cô ta từ lâu rồi

- Vậy vì gì

- Tất nhiên vì binh lực rồi con cần binh lực trong tay bố cô ta

- Chỉ vậy thôi à

- Người nghĩ xa quá rồi...con xin phép...

Thomas đứng dậy quay đi trong chiếc áo choàng đen bên trong mặc sơ mi trắng quần âu phăng phiu...

Tôi không chấp nhận chuyện chung chồng,nếu anh kết hôn anh sẽ mất tôi mãi mãi...tôi chờ anh trả lời trên cây cầu đá vào tối nay,dù gì thì anh cũng nhất định phải cho tôi câu trả lời rõ ràng,tôi hoặc cô ấy anh chọn ai?

Tôi bảo hầu chuyển đến cho K đưa cho Thomas...

Tôi sắp sẵn đồ đứng trên cây cầu đá trong tây cung...tuyết rơi xuống tôi chùm mũ lên cho đỡ lạnh...

Thomas đọc xong lá thứ anh ta châm lửa đốt...

K: Sao vậy ạ

- Cô ta nói chọn cô ta và băng tâm

- Vậy...vậy thế nào ạ

- Tất nhiên sự nghiệp quan trọng còn cô ta nghĩ gì đối vs ta k quan trọng...để cô ta về nhà tạm thời...

Tôi chờ mãi,chờ mãi mà chẳng thấy anh ta đến...và lúc này tôi chỉ thấy vị của gió trong cơn gió tuyết,chúng lạnh đến xé lòng...tôi cười bản thân mình ngu ngốc rồi sách đồ lên ra đi...

Tôi đã hy vọng,đã yêu,đã cho nhau những kí ức vui có,buồn có,đau thương có...đến lúc phải đi rồi...

2 tháng sau

Cha: Nhanh lên con cưới em mà sao chậm chạp vậy

Tôi bất đắc dĩ đến lễ cưới của Dũng và Vy,người yêu cũ và cô em cùng cha khác mẹ...tôi buồn nhưng vẫn cố vui vẻ...dù sao cũng chúc phúc cho họ...2 tháng tôi cắt đứt liên lạc hay nói đúng hơn anh ta cũng chẳng liên hệ...chúng tôi cứ vậy đường ai nấy đi...

Ngồi bên dưới tiệc cưới,cha tất bật lo cho cho Vy không như ngày tôi cưới,thậm chí khi tôi kết hôn xong ông cũng k gọi hỏi hay khi tôi trở về ông còn tỏ ra không vui vẻ...

Dũng đi qua chỗ tôi rồi cười gượng

Tôi: Chúc mừng hai em nhé...chúc hai em hạnh phúc

Vy: Ông chồng ngoại quốc của chị k về à

Dũng: Em thôi đi

Vy: Em hỏi đơn giản sao anh quát lên vậy,em đang có thai đấy a hiểu k

Dũng: Có thì sao

Tôi: Thôi đừng cãi nhau

Dũng: Em khoẻ không

- Gọi chị chứ

- Hắn có đối xử tốt với em không?

- Có chứ...

Tôi quay lại khi thấy tiếng Thomas nói...bàn tay Thomas xen vào bàn tay tôi,anh ta nắm lấy...

Vy ôm miệng khi thấy chồng của Quỳnh...cô ta cứ nghĩ đó là một ông già nào đó...Thomas lịch lãm trong bộ vest đỏ đô...

Tôi: Sao anh...

Thomas: Anh đến đón em

Tôi định giật tay ra anh ta giữ chặt...

Mẹ Dũng lo sợ vội vã sắp bàn

Bố D: Ai mà bà phải khúm núm thế

Mẹ D: Anh ta là Tam Hoàng Tử của đức Vua Hà Lan đang trị vì...

Bố D: Tam...tam hoàng tử...

Bố của Quỳnh vội vã đi ra ông ta toát mồ hôi...

Thomas: Cứ tiếp tục đi chúc cho các ngươi được hạnh phúc...

Dì ghẻ và bố tôi trong bữa ăn tối chẳng ai dám nói gì...

Thomas: Ta là chồng của con gái ngươi...

K: Ở đây thì phải gọi là bố vợ ạ

Bố: À vâng...lần đầu gặp mặt vì đột xuất nên có gì sai xót xin bỏ qua...

Thomas: Ông k sai xót với ta mà đang sai xót vs con gái mình,khi con gái kết hôn ông k có mặt,ta dám chắc mẹ ta đã gửi lời mời

- Vì tôi bận nên...

- bận...

Thomas đập tay xuống bàn tôi sợ...

Dì: Dạ vì hôm đó ngại đối diện với hoàng gia nên chúng tôi đã ở nhà

Thomas: Ngại thì tại sao các người lại gả con gái cho hoàng gia...K lên lấy đồ của Hoàng Phi...từ nay về sau không được trở lại đây nữa,tài sản của ông ta được phu nhân cho đến đâu lấy lại đến đó,ông ta k xứng ăn sung mặc sướng nhờ đồng tiền bán con

Tôi đứng dậy...

- Đừng...anh đừng động đến ông ấy,dù có thế nào ông ấy cũng sinh ra tôi và nuôi tôi khôn lớn...nếu k có ông ấy tôi sẽ k gặp anh,chẳng phải sao...

Thomas: Lấy đồ cho hoàng phi...

- Tôi không đi đâu cả...

- Đi hay không do tôi quyết định...

Bố: Sao con lại ăn nói như vậy với ngài ấy thế được,lại nói con không được dậy dỗ...

- Bố chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con...

Tôi đi ra ngoài bước lên xe...vệ sỹ quây xung quanh có muốn chạy cũng k đi đâu được...

Xe đi thẳng ra sân bay

- Anh đưa tôi đi đâu đây

- Du lịch...

- Là đi đâu...anh kết hôn chưa

- Quên chuyện đó đi

- Nghĩa là anh chưa kết hôn

Thomas không trả lời...anh ta cho tôi uống nước gì đó tôi cứ lịm dần đi...đến khi thấy nước và tiếng sóng tôi mở mắt thấy đang mặc đồ tắm nằm trên bãi biển...tôi bật dậy thấy đầu tóc đầy cát ướt sũng...từ xa tôi thấy Thomas đang bơi vào bờ...anh ta lăn trên bờ biển

Thomas: Mệt quá...em bơi đi

- Anh đang làm cái trò gì vậy,cứ như chưa có gì xảy ra

- Ta k muốn cãi nhau nữa...

- Anh tưởng tôi muốn cãi nhau à...vì anh...

Thomas hôn tôi trên bãi biển cát trắng nắng vàng...

Thomas: Ta nhớ em...

Tôi không nói gì lao xuống biển bơi,lòng vui vì gặp lại anh ta nhưng chuyện anh ta...k lẽ chưa kết hôn...anh ta vì mình mà k kết hôn chăng...

Tôi vừa bơi lại bờ nằm vật ra vì mệt...Thomas hôn lên bầu ngực tôi...

Tôi: Có người thì sao

- Một con ruồi cũng k ra đây được

- Xạo

Tôi và Thomas nhìn nhau rồi cười...anh ta vồ lấy tôi như con thú lâu ngày bị bỏ đói...tôi nắm chăt tay vào cát và sóng biển cứ thế ào ào lên chân chúng tôi...anh ta ghì chặt tay và người tôi k thể cựa quậy...

Thomas: Có thích không...

Tôi lắc đầu

- K thích cũng phải thích...

Anh ta quan hệ cuồng nhiệt hơn...tôi lịm đi vì mệt...mở mắt đã thấy nằm trong phòng...tờ giấy trên bàn

Thomas: Ta phải về Hà Lan có việc gấp,3 hôm nữa ta sẽ sang ( Biển boracay philipin) cứ tận hưởng hương biển đi...

Tôi ôm tờ giấy rồi cười,ăn bữa ăn bên bờ biển một mình nhưng lòng tôi rất vui...tôi mở điện thoại lên thấy phu nhân vừa nhắn:” Ta ốm con về ngay nhé”...tôi vội vã đứng dậy rồi cpi đồ

Lính: Hoàng phi đi đâu ạ

- Về cung...

Về tới cung lính cúi gập người “ Chào mừng Hoàng Phi hồi cung”...

Tôi tiến thẳng tới chỗ phu nhân...thấy bà đang đánh cầu lông vui vẻ...

Phu nhân: Quỳnh...con về khi nào vậy...

- Con mới hay tin người ốm nên về luôn

- ta...ta khoẻ rồi

- Người hù con đúng k

- Đâu có ta ốm thật mà...sau khi con đi ta ốm luôn đấy

Tôi cười vì tính trẻ con của phu nhân...

- Thấy người nvay là con yên tâm rồi

- Con chấp nhận là đúng,chúng ta k có quyền lựa chọn con ạ

- Chấp nhận gì ạ

- Thì chấp nhận việc Thomas kết hôn

- À anh ấy chưa...

- Chưa xin lỗi con đúng không,nó kể từ sau ngày kết hôn vs băng tâm cũng đi suốt,sao con người nóng vậy...như ốm ấy

Tôi chợt ngừng nụ cười khi thấy phu nhân nhắc đến kết hôn

- Anh ta đã kết hôn rồi ạ

- Phải nó kết hôn rồi mà...Naomi chưa nói cho con hay sao

Tôi bật cười rồi mắt đỏ lên

- Chắc cậu ấy sợ con buồn nên k ai nói cả,vậy con xin phép về nghỉ,mai con qua thăm phu nhân...

- Uk người con nóng lắm

Tôi đứng dậy thấy bụng nhói nhói...đi lảo đảo về Tây cung,tôi thấy tiếng cười của Thomas ở bên vừa hoa...hầu gái thấy tôi định hô thì tôi lắc đầu ý đừng hô...

Băng Tâm cùng cha cô ấy đang ngồi ăn cùng Thomas...

Alex: Năm nay có con thì điện hạ nhất rồi ạ

Băng Tâm: Kìa cha con vẫn chưa chịu mà

Thomas: Ta sẽ cố gắng có con trong năm nay...

Tôi thấy Băng Tâm tựa vào vai anh ta..họ cười và nhìn nhau rất hạnh phúc...tuyết rơi xuống tôi như nén cơn đau vào từng hơi thở...tôi khóc mà ôm chặt miệng...anh ta là kẻ dối trá...

Hầu gái nói nhỏ vào tai Băng Tâm...cô ta đổi sắc mặt

Alex: Thôi hai đứa nghỉ đi cũng muộn rồi

Thomas: K...tiễn ngài Alex...

Băng Tâm ôm lấy Thomas rồi hôn chụt lên môi...

Bằng Tâm: Anh yêu em k

- Tất nhiên là có...

K: Có chuyện ở vùng biên thưa ngài...

Thomas đứng dậy...Băng tâm tiến ra chỗ tôi

Băng Tâm: Về sao k lên tiếng vậy...

- Nói chuyện sau đi

Băng Tâm tóm lấy tay tôi khi tôi quay đi...

- Nói cho rõ tại sao lại quay về k nhớ thoả thuận nếu tôi lấy ngài ấy thì cậu phải đi hay sao

- Tôi đi ngay đây

- Đi luôn...đừng bám ngài ấy nữa cậu chỉ là kẻ thừa...

- Kẻ thừa

- Nghe ngài ấy nói yêu mình chưa,nghe rõ rồi chứ

Tôi cười rồi ngất lịm gục xuống chân Băng Tâm

Băng Tâm: Này...đừng có giả vờ chứ...này

Hầu gái vội báo cho Thomas

Hầu: Điện hạ hoàng phi ngất bên ngoài cửa ho viên ạ

K: Hoàng phi nào nói nhanh

Hầu: Hoàng Phi Quỳnh ạ...

Thomas vội vã chạy ra bên ngoài...thấy Quỳnh ngã gục dưới nền đất...

Băng Tâm: Em thề k có làm gì cả...cô ấy tự ngất...

Thomas bế Quỳnh lên “ Tránh ra” ( đi lướt qua vai Băng Tâm khiến cô ta sốc đứng lặng im)...

Bác sỹ khám cho Quỳnh

Bác sỹ: Chúc mừng điện hạ,hoàng phi đã có thai ạ

Tất cả hầu và lính quỳ sup xuống chúc mừng “ Chúc mừng Tam Hoàng Tử”...

Thomas ngồi cạnh giường cầm bàn tay của Quỳnh rồi thở dài...” Ta phải làm thế nào mới được đây”

Thomas hôn bàn tay Quỳnh rồi ôm trong lòng tay mình mặt đầy vẻ suy tư..
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status