Vị đại thúc này không dễ theo đuổi

Chương 18: Vị đại thúc này thật đáng ghét(5)


Cái gì, mời Lâm Duyệt đến nhà ăn cơm sao.

Vi Tưởng chảy mồ hôi: “Mẹ, bọn con chỉ vừa mới quen nhau, như thế thì quá nhanh rồi.” Cô chỉ muốn lừa một chút, có thể đẩy liền đẩy, ngộ nhỡ gặp mặt lộ tẩy thì phiền phức lớn.

“Đứa nhỏ này, con không có mắt nhìn người, dắt người ta về gặp mặt một chút, mẹ vẫn có thể giúp con xem như thế nào, nếu gặp người không hợp với con, thì sau này muốn đổi đã không kịp rồi.”

“Được rồi, vậy để con hỏi xem khi nào anh ấy có thời gian.” Không thể lại bác bỏ, Vi Tưởng chỉ có thể đáp ứng một cách bất lực.

Buổi tối Vi Tưởng lặng lẽ gọi điện thoại cho Lâm Duyệt.

Rất nhanh đã có người bắt máy, “Lâm Duyệt, bây giờ anh có bận không.”

“Không bận, mới vừa đi tập về.”

Trong ấn tượng của Vi Tưởng, anh ấy không tính là mạnh mẽ, hơi gầy một chút, vì vậy cô trêu chọc: “Wow, tập cơ bụng sao, haha, thật ganh tị với các anh ngày ngày đều luyện tập, tôi trừ khi đi làm ra thì luôn ở nhà.”

“Cắt, không phải tôi nói, người như em chẳng lúc nào chịu di chuyển, nói đi, gọi cho tôi có chuyện gì, đừng nói là nhớ tôi rồi, tôi sẽ không tin đâu.” Tiếng cười của Lâm Duyệt vọng qua điện thoại.

“Lần trước không phải anh mời đi coi nhạc hội sao, tôi đổi ngày mời anh ăn cơm nha, này, tôi nói được làm được, nói đi, khi nào anh có thời gian, đến nhà tôi ăn cơm đi.”

Mời ăn cơm, Lâm Duyệt tất nhiên rất vui vẻ, “Không vấn đề gì, khi nào cũng được, nhưng mà em biết làm cơm sao, tôi thật sự không dám tin.

Vi Tưởng có chút tự tin, nhẹ nhàng nói: “Không phải vậy, mẹ tôi sẽ nấu.”

“Mẹ em…….à tôi biết rồi, em là vì muốn đối phó với chú dì nên mới mời tôi phải không.”

“Không sai, mẹ tôi luôn muốn biết chúng ta quen nhau như thế nào, tôi chỉ có thể nói rất tốt, không thì bà ấy bắt tôi xem mắt. Ai mà biết khi nghe xong những lời đó thì bà ấy lại muốn mời anh đến nhà ăn cơm, làm sao đây, anh không thể thấy chết không cứu.” Vi Tưởng tội nghiệp giải thích với anh.

“Được, tôi đồng ý, bạn bè như tôi rất tốt, em phải trả ơn tôi tốt vào đấy.”

Nghe được anh đồng ý, Vi Tưởng rất vui, “Nhất định rồi, anh thật tốt, ngày khác lại mời anh ăn cơm, còn nữa, nếu anh cần giúp đỡ không cần khách khí cứ tìm tôi, tôi sẽ nổ lực giúp đỡ.

“Tôi sẽ nhớ những lời em nói. Em đừng nuốt lời, nói đi, khi nào.”

“Chiều ngày mai được không.”

“Không vấn đề, mà chú và dì có dễ nói chuyện không vậy.”

Vi Tưởng suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, ngày mai tan làm anh qua bệnh viện đón tôi, chúng ta cùng đi, như vậy có vẻ thân mật hơn, có thể cho mẹ tôi một ấn tượng tốt, trong xe chúng ta lại bàn bạc lại, anh thấy thế nào.”

“Hoàn hảo, vậy ngày mai tôi đến đón em..”

……

Ngày thứ hai, Lâm Duyệt đúng giờ đến bệnh viện, nhìn thấy Vi Tưởng ra khỏi bệnh viện, anh cười và giúp cô ấy mở cửa xe: “Anh không biết dì thích những gì, chỉ mua cho bà ấy một vài hộp dinh dưỡng, để sau cóp xe.”

“Ôi, để anh tốn kém rồi, thật ra không cần mua thứ gì cả, mẹ tôi cũng không quan tâm những thứ đó.”

“Với tôi, em không cần quá khách khí, cho dù chỉ là bạn bè, mua cho dì vài hộp dinh cưỡng cũng là điều nên làm mà, lại nói tôi đây đang đóng giả bạn trai em để gặp dì, đi tay không thì không lễ phép lắm.”

Nghe anh nói vậy, Vi Tưởng đồng ý gật đầu nói: “Vậy cũng đúng, vẫn là anh suy nghĩ chu đấu.”

Trên đường, hai người cùng nhau luyện tập những câu hỏi mà mẹ Vi Tưởng có thể hỏi.

Chỉ một lúc thì đến nhà, nhấn chuông xong thì Đỗ Tiểu Vân mở cửa.

“Chào dì, con là Lâm Duyệt.”

Nhìn thấy cậu trai trẻ cao lớn đang nói chuyện, Đỗ Tiểu Vân nhanh chóng mỉm cười: “Con chính là tiểu Lâm à, vào nhà đi con, con xem con đến nhà là được rồi cần gì mua nhiều đồ như vậy, quá khách khí rồi.” Nói xong bà lại đưa Lâm Duyệt một đôi dép mang trong nhà.

Mẹ Đỗ bí mật nhìn Lâm Duyệt mang dép, người con trai đẹp trai đứng dưới ánh mặt trời, sạch sẽ và gọn gàng, lại lịch sự, nhìn chung ấn tượng đầu gặp với anh cũng không tệ.

Khi nghe mẹ Đỗ nhiệt tình chào mình, Lâm Duyệt ngồi xuống rồi nghe thấy: “Tưởng Tưởng, đi rót cho tiểu Lâm một chén trà, ngày thường mẹ đã dạy con.”

Nhìn Vi Tưởng lúng túng, Lâm Duyệt nhịn cười nói: “Thưa dì, không cần khách khí như vậy đâu ạ, đều là người nhà.”

“Vậy con cũng tự nhiên nha, hay để Tưởng Tưởng ngồi với con một chút, dì vào bếp xem nồi súp hầm, sau đó chúng ta có thể ăn cơm rồi, chắc con cũng đói rồi.”

“Vẫn chưa ạ, dì cũng không cần làm món phức tạp, làm ít thôi ạ.” Lâm Duyệt nói thêm.

Vi Tưởng đột nhiên nhớ rằng mình cũng muốn học mẹ cách nấu ăn, thì muốn đi theo mẹ vào bếp: “Mẹ, hay để con giúp mẹ nhé.”

“Không cần, không cần, rất nhanh thôi, tiểu Lâm người ta mới lần đầu đến nhà, ở bên cậu ấy đi, phòng bếp thì không cần con quan tâm.” Mẹ Đổ vẩy tay đuổi.

Nhìn thấy mẹ Đỗ vào bếp, hai người liền mỗi người một câu nói chuyện.

“Không phải em nói phải ở chung với người khác sao, sao không thấy bạn cùng phòng với em.” Lâm Duyệt nhìn xung quanh và xoay lại hỏi Vi Tưởng.

“Ừ, đúng vậy, vẫn chưa nói với anh bạn tôi đang là nghiêm cứu sinh, ở trong đại học C, bây giờ vẫn đang trong trường không ở nhà.”

“À, học bá sao, ngoại hình như thế nào, xinh không.” Lâm Duyệt chú ý đến những dấu hiệu trong bếp của mẹ Đỗ, anh ấy nhỏ tiếng hỏi.

Vi Tưởng liếc anh ấy, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, phải người đẹp không anh cũng không có hi vọng nào, cô ấy là hoa đã có chủ rồi.”

“Không phải chứ, em đừng lừa tôi, có cơ hội thì để tôi gặp xem, khi nào thì cô ấy về.”

“Anh đúng là người trọng sắc khinh bạn.”

Đúng lúc này Đỗ Tiểu Vân vừa cười vừa nói với họ: “Hai con cười nó chuyện gì vui vậy, cơm làm xong rồi, nhanh gọi cho Trinh nha đầu về nhà ăn cơm đi.”

“Dạ, bây giờ con gọi.”

Gọi cho Trinh Trinh xong, Vi Tưởng nói với Đỗ Tiểu Vân: “Cô ấy nói chúng ta cứ ăn trước không cần đợi cô ấy, cô ấy còn có một cuộc họp, lúc nảy vừa mới ăn trong trường rồi.”

“Được, vậy chừa lại thức ăn cho con bé, chúng ta cứ ăn trước, nhanh kêu tiểu Lâm qua đây ăn cơm.” Đỗ Tiểu Vân nhiệt tình kéo ghế ra.

“Dì à, dì thật lợi hại, làm ra nguyên bàn thức ăn như vậy.” Đối diện với bàn ăn phong phú, Lâm Duyệt khách khí nói.

“Vậy thì ăn nhiều vào nhé, nghe Tưởng Tưởng nói con thích ăn thịt bò nướng, thịt chua ngọt, dì đặc biệt chuẩn bị cho con, con thử xem dì làm có hợp khẩu vị con không.”

Lâm Duyệt miệng ngọt nói: “Vậy con không khách khí đâu, dì ạ.” Nói xong thì cằm đũa lên và bắt đầu ăn.

Đương nhiên vẫn không quên khen tay nghề của mẹ Đỗ, làm cho Đỗ Tiểu Vân càng thêm hài lòng về cậu.

Đợi đến khi ăn gần xong, thì nghe Đỗ Tiểu Vân nói: “Tiểu Lâm à, dì nghe dì Trần nói quê con cũng ở cùng nơi của dì, ba mẹ đều ở thành D, đều chưa nghỉ hưu à.”

“Đúng vậy đó dì, ba mẹ con vẫn chưa về hưu.” Lâm Duyệt lễ phép trả lời.

“Trong nhà chỉ có mình con thôi sao.” Mẹ Đỗ bắt đầu truy hỏi.

“Vâng, con là con một ạ.”

“Dì nghe Tưởng Tưởng nói con là nhiếp ảnh gia, con làm việc ở đây vẫn ổn chứ, dì không hiểu rõ những thứ đó, làm nghề như các con có dễ không. “Bà chỉ muốn biết công việc của chàng trai này có ổn định không.

Lâm Duyệt cười tự tin nói: “Thưa dì, điều này thì dì có thể yên tâm, hiệu quả làm việc rất tốt, có rất nhiều nơi để phát triển.”

Nghe anh nói như vậy, nỗi lo lớn nhất trong lòng của Đỗ Tiểu Vân cũng được tháo gỡ, trong lòng vui vẻ.

“Đúng, đàn ông thì phải có lòng cầu tiến, như vậy không có gì mà qua không được, không như Tưởng Tưởng nhà dì, chỉ muốn làm cô y tá nhỏ.”

“Haha, dì không nên nói như thế.” Lâm Duyệt ra tay bảo vệ bạn gái nói: “Con gái làm những việc như thế rất tốt, mạnh mẽ quá thì không tốt lắm ạ.”

Lời của anh rất được lòng Đỗ Tiểu Vân: “Như vậy cũng đúng, sau này dì với ba nó không ở bên đây, Tưởng Tưởng của dì có chuyện gì thì mong con chăm sóc giúp dì nhé, cũng là con gái một trong nhà, được ba nó chiều hư rồi, bình thường nó có làm chuyện gì sai sót vẫn mong con bao dung nó nhiều hơn.”

“Mẹ, có ai như mẹ nói con gái mình như thế không.” Vi Tưởng một bên giả vờ không vui thốt ra một câu, trợn mắt nhìn Đỗ Tiểu Vân.

“Dì à, dì cứ yên tâm, con sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy, ngoài ra nếu có thời gian chúng con sẽ về thăm chú dì.” Lâm Duyệt nói xong thì lén lén nháy mắt với Vi Tưởng.

Nghe được những lời của chàng trai. Đỗ Tiểu Vân cười đến mang tai nói: “Được, bình thường thì chúng con cố gắng làm việc, về thành D thì đến nhà dì ngồi chơi.”

Nghe những lời mẹ Đỗ thốt ra, hai người ở phía đối diện trong lòng liền buông lỏng, xem ra mẹ cô rất thích Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt cũng nhìn ra, anh không khỏi đắc ý nhìn Vi Tưởng, đúng lúc thấy Vi Tưởng lén lúc đưa ngón cái với anh, anh im lặng cười.

Sau bữa tối, anh lại cùng mẹ Đỗ nói chuyện, trong vô thức thì đã nói đến 8 giờ. Lâm Duyệt chọn thời điểm nói tạm biệt rồi đứng lên đi về.

Vi Tưởng đưa anh xuống lầu, thì thấy Trinh Trinh mang ba lô đi bộ trở về từ bên ngoài, cô thấy Vi Tưởng và Lâm Duyệt vẫn không phản ứng gì về tình huống này, thì nghe Vi Tưởng giới thiệu với cô: “Trinh Trinh, đây là bạn của mình Lâm Duyệt cũng là đối tượng hẹn hò của mình, haha, Lâm Duyệt, đây là bạn cùng phòng của em, Hứa Trinh Trinh.”

“Chào người đẹp, Vi Tưởng có nói qua về em, nghe nói em đang là nghiêm cứu sinh, thật giỏi đấy.”

“Đừng nghe cô ấy nói, cô ấy nói rất phóng đại, em cũng không lợi hại như vậy, haha.” Trinh Trinh nghĩ anh đang đùa, cũng khiêm tốn mà vui vẻ.

“Cậu ăn cơm chưa, chúng mình vừa ăn xong, cậu lên nhà hâm nóng lại, mình đưa anh ấy ra ngoài.” Vi Tưởng nói với cô ấy.

“Được rồi, vậy thì mình lên trước, tạm biệt nhé.” Trinh Trinh nhìn về Lâm Duyệt, lịch sự chào.

“Tạm biệt, người đẹp.”

Vi Tưởng đột nhiên nhớ rằng mình vẫn chưa nói với Trinh Trinh, vì vậy mau chóng bắt kịp cô ấy và nói với cô ấy chuyện hôm nay, để cho cô ấy không ở trước mặt mẹ Đỗ lỡ miệng nói ra chuyện này, hai người rất hiểu ý nhau, Vi Tưởng chỉ nói hai câu, Trinh Trinh liền biết phải làm gì.

Vi Tưởng quay lại chỗ Lâm Duyệt thì thấy anh đang quay đầu nhìn, cô bắt đầu nói đùa: “Sao vậy, nhìn thấy người đẹp, thì không thể di chuyển măt rồi hả.”

Bị bắt được, Lâm Duyệt cũng không ngại, mà còn cười nói: “À, quả nhiên là đại mỹ nữ, tại sao lúc sớm không giới thiệu cho tôi.”

“Coi như anh có mắt, nhưng mà muộn rồi, đã nói người ta là hoa đã có chủ, anh đừng vọng tưởng nữa.”

“Haizzz, thật đáng tiếc, nhưng mà nếu có ngày bạn cùng phòng của em thất tình rồi thì nhớ thông báo cho tôi.”

“Này, cái miệng quạ của anh.”

Tuy nhiên, không ngờ rằng, sau này câu nói đó lại thành sự thật.

Lâm Duyệt cười và tiếp tục nói: “Sao, hôm này biểu hiện của anh em có hài lòng không..”

Vi Tưởng gật đầu đồng ý: “Anh bạn trẻ, nhập vai lắm, bổn cô nương rất hài lòng.”

“Vậy có thưởng không.” Lâm Duyệt đưa tay ra trước mặt cô.

“Yên tâm đi, em không phải là người không giữ lời, nhất định thực hiện lời hứa, mời anh ăn cơm xem phim, có việc thì sẽ giúp hết mình.” Vi Tưởng nhiệt tình nói.

Lâm Duyệt hài lòng cười, nói tiếng tạm biệt rồi lên xe.

Nhìn thấy xe anh đã đi xa, Vi Tưởng mới quay lại vào nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status