Vị gió hè (Tiểu nam phong)

Chương 42


Cô từng nói:"Chu Lạc, cậu nghĩ chị tốt như vậy, chỉ sợ sau này phải thất vọng."

Còn thống khổ hơn nhiều so với bị phản bội và lừa dối, thất vọng có đáng là gì?

Cô không nói một lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cứ như vậy tỉnh táo đứng trước mặt cậu, chờ cậu lột bỏ từng lớp vỏ, vạch trần từng sự thật.

Đúng vậy, bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, cô đã muốn Từ Nghị chết.

Mùa hè năm ngoái xảy ra chuyện bạo lực gia đình và vũ nhục cưỡng gian thế nhưng chỉ được xử hai bên hòa giải. Bác sĩ kê thuốc cho anh ta, Từ Nghị lại không muốn để người khác biết mình phải uống thuốc an thần nên giấu diếm, Trần Linh cũng không biết.

Nhưng Nam Nhã biết. Bởi vì... cô muốn anh ta ra đi.

Cô một mực chờ đợi cơ hội, chờ anh ta uống rượu. Từ Nghị không uống rượu, ngay cả trong việc kinh doanh cũng không uống, duy chỉ có lúc hẹn hò với Trần Linh là sẽ đụng. Cô biết hai người họ có tư tình từ lâu thế nhưng luôn giả vờ không biết, cô ngày qua ngày nuôi dưỡng thói quen của anh ta, để anh ta đúng năm rưỡi chiều sẽ uống thuốc, sau đó sắp đặt thời gian hẹn với Trần Linh vào đúng giờ này.

Trần Linh đến nhà cô vào hôm sinh nhật cũng là do cô dàn dựng, để xác định Từ Nghị thật sự uống rượu. Ngày đó Chu Lạc vào nhà, thức ăn trên bàn được dọn lên, là cô cố tình làm chậm thời gian ăn cơm, không cho Từ Nghị chết ngày hôm đó.

Trần Linh cho là cô muốn níu kéo Từ Nghị cũng là cô cố ý làm cho cô ta hiểu lầm, cô nắm bắt chặt tâm tư và ý định của Trần Linh. Trần Linh cũng rơi vào cái bẫy của cô, vừa nghe cô muốn nhân dịp kỷ niệm ngay cưới để làm hòa với Từ Nghị, cô ta liền xin nghỉ đến nhà làm cơm lấy lòng Từ Nghị.

Vào xế chiều hôm đó, cô xác nhận Trần Linh đã xin nghỉ, liền biết kế hoạch bắt đầu rồi. Trần Linh muốn chọc tức cô, muốn chứng minh địa vị của mình trong lòng Từ Nghị lớn hơn cô. Nhưng cô ta lại không biết rằng, cô muốn Từ Nghị về nhà gặp Trần Linh rồi anh ta sẽ ra đi. Mà cô thậm chí không cần ra tay, chỉ chờ Chu Lạc đến sửa máy tính cho cô. Lúc cô tìm cậu sửa máy cassette cũng là vì muốn chính miệng cậu nói ra, cậu biết sửa.

Không, những việc cô làm còn nhiều hơn thế.

Có lẽ bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, quần áo trong tiệm của cô đều bán mỗi thứ một bộ, chính là đặc biệt chuẩn bị cho Trần Linh. Cô chỉ bán một bộ màu đỏ đó mà thôi, cô đã biến Trần Linh thành tiêu điểm, mà nếu cô muốn làm một bộ giống y như thế là điều quá đơn giản.

Toàn bộ người trên trấn đều trở thành con rối trong tay cô. Tất cả mọi người đều điên rồ công kích Trần Linh. Tin đồn tìm thấy hộp thuốc là do cô tung ra, thân phận của nhân chứng cũng là do cô gián tiếp tiết lộ cho Trần Linh, trực tiếp dẫn đến xung đột giữa cô ta và người dân trên trấn, ép Trần Linh đến mức tự tử.

Chu Lạc nói:"Ngày đó kỳ thực chị không cần phải ra khỏi nhà, không cần kéo em đến làm nhân chứng tại chỗ cho chị, nhưng chị muốn đóng giả làm Trần Linh, muốn để mọi người nhìn thấy, để họ đứng ra làm chứng. Chị muốn Trần Linh trải qua hoàn cảnh bị cả trấn dè bỉu chê bai, vũ nhục, trách oan trách uổng. Nhưng không ngờ Trần Linh lại không chịu được mà tự sát."

Ánh mắt Nam Nhã khẽ xoay tròn, nhàn nhạt cười.

Chu Lạc mơ hồ sởn tóc gáy:"Chị..."

"Chị đoán được cô ta sẽ tự sát." Nam Nhã như cười như không nói:"Nếu không, Từ Nghị đã chết rồi chị cần gì phải đi ra ngoài giả dạng thành cô ta?"

Bỗng nhiên cô lại thoải mái như vậy khiến Chu Lạc vô cùng lúng túng:"Vậy chị, lúc đó..."

Cậu muốn nói gì đó, nhưng trong phút chốc lại không biết nên nói gì cả. Nỗi đắng cay theo khóe miệng tràn ra, đau đến mức cả người như vỡ vụn:"Mọi người đều bị chị thao túng, lợi dụng."

"Không, là hai mắt bọn họ bị che mờ, bị nội tâm của bọn họ điều khiển." Nam Nhã nói:"Đám người trên trấn này, ai cũng đeo trên vai tội danh giết người, bàn tay của tất cả bọn họ đều dính máu của Trần Linh."

Cô đùa cợt toàn bộ người trên trấn, thù hận tất cả bọn họ.

Chu Lạc run sợ, nói:"Còn em thì sao? Ở trong mắt chị, em cũng ngu xuẩn dốt nát như bọn họ ư?"

"Không cậu quá thông minh." Nam Nhã nói:"Chị biết sớm muộn gì cậu cũng phát hiện ra mọi chuyện, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Chu Lạc chợt thấy nhói trong tim:"Suốt khoảng thời gian qua, quyết định của em đều bị chị làm cho rối tung rối mù, khi nào mới có thế tỉnh lại?"

Nam Nhã trầm mặc.

Chu Lạc cũng ngây người một lúc lâu, vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi:"Em vẫn luôn nghĩ rằng, kế hoạch vạch ra của chị rất khá, nhưng nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ví như em vô tình phát hiện chị không có trong gian phòng bên cạnh. Chị phải làm sao?"

Nam Nhã nói:"Nếu vậy phải xem cậu có giấu chuyện đó giúp chị hay không?"

Một câu nói rất nhẹ nhàng.

Chu Lạc kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bao nhiêu mong ước và kỉ niệm tốt đẹp trong một suốt một năm qua đều bị cô xé nát. Tất cả dịu dàng của cô, đến thời điểm này mới phát hiện ra chỉ là lợi dụng cậu mà thôi? Nụ cười của cô, ánh mắt của cô, cái ôm của cô, chẳng qua là kế sách để che mờ suy nghĩ của cậu hay sao?

Đáng giận nhất chính là điều cô nói đều đúng hết, vì cô, cậu thực sự sẽ che giấu tất cả.

"Rốt cuộc em là gì?" Cậu bắt đầu sợ những điều mình suy đoán trở thành sự thật, sợ đau khổ, chỉ muốn tự mình xé rách đến tận cùng:"Em là gì? Chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của chị sao? Chị có lý do của chị, có nỗi khổ của chị. Em cũng đã nói, vì chị, em sẵn sàng chết. Nhưng dựa vào cái gì chị lại lợi dụng em? Dựa vào cái gì chứ? Tất cả mọi thứ trước kia đều là dối trá sao? Chị chỉ đùa cợt em như một thằng ngốc, chỉ vì em có giá trị cho chị lợi dụng thôi sao?"

Cậu tuyệt vọng nhìn cô, chờ cô lắc đầu phủ nhận.

Mà một khắc kia, Nam Nhã cảm nhận rõ ràng được cảm giác tan nát cõi lòng đáng lan tràn nơi trái tim, dần khuếch tán ra khắp cơ thể. Cô thấy rõ nỗi thống khổ mà cậu thiếu niên đang chịu đựng, nhìn cậu suy sụp, tứ chi của cô đột nhiên cũng mất đi cảm giác.

Cậu yêu cô, cô biết rõ.

Chuyện đến mức này, tình yêu cũng bước đến vách núi, cho dù có cố kéo dài cũng không thể đứng vững. Con đường phía trước là vực sâu vạn trượng, có thể đến cuối cùng đều giống như lời Lâm Quế Hương nói, cậu chỉ biết hận cô, hận cô đã lợi dụng sự đơn thuần của cậu, đùa giỡn tình cảm của cậu. Cũng như lúc này, chắc chắn cậu đang hối hận.

Cô đem chân tình hoàn trả lại thì có ích gì? Đứng trước tội ác tày đình, thì chân tình đã không còn đáng nhắc đến từ lâu. Dù thốt ra khỏi miệng cũng chỉ là dơ bẩn xấu xa, chỉ biết trách bản thân đã dự đoán đúng tất cả, thế nhưng lại không dự đoán được trái tim của mình.

Cậu còn nhỏ, dễ dàng quên đi nỗi đau để tiến về phía trước. Nhưng cô lại không thể, cô đã sớm bước qua cái tuổi dễ nhớ dễ quên đó rồi.

"Cậu có giá trị cho chị lợi dụng sao? Đúng." Khuôn mặt trắng bệch của cô giống như đã hòa tan vào ánh nắng mặt trời:"Nhưng bây giờ, cậu đã hết giá trị lợi dụng rồi."

"Chị..." Chu Lạc giật mình hoảng hốt, không thể tin được cô lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cậu ngây người, đột nhiên không thể thốt ra bất cứ câu phản bác nào.

Xung quanh tĩnh lặng như đã chết, trong khoảnh khắc ấy, cậu thiếu niên nước mắt lệ nhòa, đôi môi run rẩy, giống như đang chịu sự uất ức lớn nhất trong cuộc đời, chỉ tay về phía cô.

"Chị... Chị... Chị không có trái tim!"

Cậu thiếu niên òa khóc nức nở.

"Giờ cậu đã thấy rõ bản chất của chị rồi chứ? Cậu đi đi, sau này chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa."

Chu Lạc đau lòng rơi nước mắt, chẳng khác nào một đứa trẻ bị vứt bỏ. Cậu nghẹn ngào lắc đầu nhưng không thể thốt ra dù chỉ một lời.

Nam Nhã xoay người chẳng buồn liếc nhìn dáng vẻ tan nát cõi lòng của cậu. Cô nói:"Về nhà đi, ngủ một giấc hôm sau sẽ đỡ hơn."

"Sẽ không. Em biết, sẽ không tốt hơn." Cậu giơ cánh tay lên lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng.

"Vậy thì ngày mai, ngày kia, tháng sau, năm sau,... cậu sẽ..."

"Là em hại chị." Chu Lạc nói.

Nam Nhã sửng sốt.

Chu Lạc chảy nước mắt:"Em hối hận, em không nên say rượu, không nên uống nhầm thuốc, không nên nằm viện để chị đến thăm. Như vậy cũng không có ai nghe thấy chuyện chị phải rời đi, nếu như vậy, chị đã thoát khỏi nơi này mãi mãi, mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Nam Nhã, tại sao chỉ luôn tỏ ra xấu xa, hư hỏng trước mặt em? Vì sao không nói thật? Vì sao không nói khi đó chị muốn chạy trốn khỏi đây? Có phải bởi vì chị không muốn đi đến kết cục hiện giờ? Chị không muốn bọn họ chết? Là em hại chị vĩnh viễn không trốn thoát được, là em hại chị!"

Nam Nhã há miệng không nói được câu gì, cô vốn tưởng cậu hối hận vì giữ cô lại, hối hận đã thúc đẩy mối quan hệ giữa cô và cậu, không ngờ...

Cảm giác đau đớn quen thuộc lại đâm vào trong tim. Nam Nhã lắc đầu:"Chu Lạc, cậu đừng tự trách mình. Quyết định của chị và tất cả những việc chị đã làm đều không liên quan gì đến cậu."

Cậu vẫn không chịu nghe, một mực lắc đầu:"Không, là em níu kéo giữ chị lại nên mới ra nông nỗi này, cho nên hãy để em đưa chị rời khỏi chỗ này. Em phải có trách nhiệm với chị."

Nam Nhã ngơ ngẩn, chuyện đã đến nước này rồi mà cậu vẫn không chịu buông tay. Nhưng khi đối mặt với Chu Lạc, nỗi áy náy đau đớn trong tim cùng tội ác xấu xa đè ép khiến cô không ngóc đầu lên nổi, cô không cách nào chấp nhận.

Cô muốn chạy trốn, thế nhưng tay chân như bị trói chặt. Cô tính kế bọn họ, để bọn họ chết cùng với những thói hư tật xấu của chính mình. Nếu như Từ Nghị biết hối cải, bớt phóng túng, nếu như anh ta không tiếp tục đánh đập cô và không uống rượu, nếu như trong hai người bọn họ có một người chịu thức tỉnh, thì mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ thế. Gian dâm gặp nhau. Nếu như Trần Linh không tự gán cho mình cái mác đạo đức giả ấy, nếu như người trên trấn đều tỉnh táo, vứt bỏ cừu hận cùng cực đoan,... Tất cả những chữ "nếu" này, chỉ cần một cái trở thành sự thực thôi thì họ đều không phải chết.

Nhưng, khi cô thả một miếng mồi nhử, lũ dã thú ấy lại điên cuồng lao về phía bẫy rập.

Lũ dã thú đe dọa uy hiếp đến tính mạng của cô và Uyển Loan đều đã biến mất rồi, cô sẽ không bị bất kỳ kẻ nào dày vò đến sống đi chết lại nữa.

Mà những con dã thú này nhanh chóng rơi vào bẫy rập khi vừa nhìn thấy con mồi, bọn họ tự bóp chết cơ hội thoát thân của chính mình, cũng bóp chết cơ hội sống của cô.

Có điều, cô sẽ không chết nhưng cũng sẽ không sống nữa.

Ánh mắt cô dời khỏi cậu, trở nên lạnh lùng hơn:"Chị đã nói không liên quan gì đến cậu rồi mà, không cần cậu chịu trách nhiệm, cuộc đời sau này của chị cũng không liên quan gì đến cậu."

"Chị gạt em!" Chu Lạc mượn men rượu, đột nhiên kéo cô ngã vào lòng:"Chị yêu em, chị đừng gạt em nữa! Em xin chị, em biết chị yêu em mà!"

Đôi mắt Nam Nhã chợt cay cay, cô cố kìm nén:"Chu Lạc! Cậu mau buông tay ra."

Cậu vẫn không chịu buông tha, cuối cùng cô cũng chịu thua, mất khống chế đấm cậu đá cậu. Cậu bị đánh, cả người nghiêng ngả, nhưng vẫn không buông tay, ôm chặt lấy cô, nâng niu chẳng khác nào đang ôm bảo vật.

Cơn giận dữ vì bị lừa dối trôi đi, chỉ có sự yêu thương luyến tiếc cùng với nỗi xót xa cho số phận của cô là đang trỗi dậy mạnh mẽ.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ cô:"Em không trách chị, chị đừng đi,... Em chỉ... Nam Nhã, trong tim em chỉ có chị. Vì sao? Bất kể bọn họ sống hay chết, trách nhiệm và sai lầm đều một mình chị gánh chịu. Vì sao chứ?"

Nam Nhã ngừng giãy dụa, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống.

"Em không tức giận nữa, chị theo em nhé, chịu không?" Nước mắt của cậu nhuốm ướt cổ của cô:"Em còn giá trị lợi dụng mà. Vẫn còn, em có thể đưa chị đi, em có thể chăm sóc cho chị và Uyển Loan, em có thể làm tốt vai trò người đàn ông của chị, làm cha của Uyển Loan. Nam Nhã, em vẫn còn giá trị lợi dụng mà. Ai cũng có thể, thì sao không thể là em?"

Nam Nhã ôm lấy lưng cậu, áo thun mỏng manh của cậu ướt đẫm.

Cô ngẩng đầu, nước mắt ngập đầy trong hốc mắt:"Chu Lạc, tốt nhất chúng ta nên xa nhau lúc này. Con đường đời sau này còn rất dài, cứ bước tới phía trước, nơi ấy sẽ không như những gì chúng ta mong đợi, cớ sao chứ phải níu kéo quãng thời gian nhục nhã này?"

"Vì sao chị không tin em?" Cậu tức giận khóc thành tiếng:"Em đã thề với chị sẽ thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, em đã làm được rồi mà! Nam Nhã, em đã làm được rồi, vì sao chị không chịu tin em?"

"Em nhất định sẽ đối xử tốt với Uyển Loan, em xin thề. Nếu như em thất hứa, chị cứ giết chết em đi, dùng cách thức mà chị đã giết bọn họ mà giết chết em, rồi đi tìm người đàn ông khác. Em lấy sinh mệnh này ra cam đoan, chị đã chịu chưa?"

"Nam Nhã, em rất yêu chị."

Nam Nhã nhắm mắt lại, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống, thấm ướt tóc của cô, cô ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của cậu, nước mắt chảy liên tục, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt thành lời.

Chu Lạc, chị cũng yêu cậu.

Thật lòng mà nói, Chu Lạc, chị cũng yêu cậu rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status