Vì gió ở nơi ấy

Chương 30



Chu Dao thảng thốt nhìn Lạc Dịch, dường như đang tiêu hoá những lời vừa nghe được. Giây lát sau, cô bừng tỉnh, thình lình bật dậy mò tới bên giường nhìn chằm chằm vào thùng rác, ánh mắt không ngừng tìm tòi rồi thấy lạnh toát. Quả thật là rách rồi!

“Hôm nay là thời kỳ nguy hiểm.” Chu Dao thất kinh nhìn về phía Lạc Dịch.

Lạc Dịch bình tĩnh nhìn cô chốc lát, vừa định lên tiếng thì Chu Dao đã vội vã hỏi: “Anh có thuốc không?”.

“Không có.”

“Tiệm thuốc ở đâu, tiệm thuốc nhất định có bán. Đúng rồi, tiệm thuốc ở trên trấn đều dán số điện thoại bên ngoài, em có thấy.” Chu Dao vội vàng nhìn Lạc Dịch, dứt lời liền kéo tay anh đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn liền ngã “bịch” xuống giường.

Lạc Dịch đỡ cô, dỗ dành: “Chu Dao, em bình tĩnh đã! Đừng sợ, nghe anh nói...”.

“Em nghe nó uống thuốc càng sớm thì công hiệu càng tốt.” Chu Dao ngắt lời anh, ánh mắt vô cùng lo âu. “Em không bình tĩnh được, em chưa muốn có con đâu”.

Lạc Dịch mím chặt môi nhìn cô, lát sau nói: “Mặc quần áo vào đi!”.

“Tốt quá!” Cô bình tĩnh ít nhiều, thở phào nhẹ nhõm. “Em không muốn sáng mai tự mò đi mua với bạn học đâu”.

Anh ghì chặt đầu cô.

Lạc Dịch nhanh chóng sửa soạn xong xuôi. Chu Dao còn đang mặc áo len, cô đi đứng không vững, vừa mới bị giày vò, thân thể bủn rủn không có sức lực.

“Em mặc ngược rồi.” Lạc Dịch sải bước đến, kéo áo cô ra lộn lại. “Đưa tay ra!”.

Chu Dao đưa tay, Lạc Dịch mặc lại áo len cho cô rồi kéo tóc ra. Cô không khom lưng được, anh ngồi xuống mang tất và giày cho cô, nắm cổ tay cô, cầm chìa khoá trên bàn, đi ra cửa.

Xe máy chạy trên đường núi, nước mưa ào ào tạt vào áo mưa. Chu Dao nhắm chặt mắt, ôm siết Lạc Dịch, không nói một lời.

Tất cả kích thích và vui sướng trước đó không lâu đã biến mất tăm, sau niềm vui thích chệch đường ray ngắn ngủi là phiền não và chán nản vô tận không gì có thể diễn tả.

Yêu đương là chuyện nhỏ, nhưng sinh con là chuyện lớn. Trước mắt, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho việc mang thai. Cô còn đi học, chưa phải lúc cần có con. Đừng nói là cô, ngay cả giáo sư Chu và Hạ tổng cũng không tài nào chấp nhận được việc con gái đi du lịch mấy tháng thế mà lại vác bụng bầu trở về trường. Nghĩ đến cha mẹ, Chu Dao không ngóc đầu dậy nổi.

Đêm mưa gió, không khí như chiếc mặt nạ ngâm nước đắp lên mặt, ướt đẫm, ngột ngạt, đè nén, hệt như lòng người giờ phút này. Ngay cả bầu trời cũng tối đen mịt mùng, không sao không trăng, đường nét dãy núi trở nên mờ nhạt.

Đến cửa hàng thuốc ở trấn nhỏ dưới chân núi, xe máy phanh gấp lại. Cửa hàng đã đóng cửa, trên đó có dán số điện thoại nhưng gọi không được. Lúc này đã ba rưỡi sáng.

Chu Dao run lẩy bẩy trong gió rét, nhẹ giọng hỏi: “Còn cửa hàng nào khác không?”.

“Ừ.” Lạc Dịch nhăn mày.

Xe máy chạy hết mọi đường lớn ngõ nhỏ trên trấn, tiệm thuốc, bệnh viện, phòng khám tư nhân, thậm chí là cửa hàng tạp hoá đều đóng cửa. Trong một đêm, nơi này đã chuyển mình thành thị trấn hoang phế rồi thì phải.

Lạc Dịch đến tiệm thuốc cuối cùng, gọi tới số điện thoại dán trên cửa nhưng vẫn không ai bắt máy. Anh nén nhịn thở hắt ra, quay đầu lại nhìn Chu Dao đứng trên đường cái vào lúc rạng sáng. Bên cạnh xe máy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã sớm ướt nhem nước mưa. Thấy anh gọi điện thoại không được, cô cũng hơi hoang mang, bả vai từ từ cụp xuống, đầu cúi gằm. Nước mua xối lên người, cô cứ đứng yên như thể đứa trẻ bị vứt bỏ.

Lòng Lạc Dịch đau nhói, anh nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng, tì cằm lên vầng trán lạnh ngắt của cô: “Không có gì đâu em”.

“Là em quá nông nổi, hại anh đi một chuyến phí công. Nhưng mà... em thật sự...” Cô lắc đầu, vô cùng hoang mang. “... Bây giờ, em vẫn chưa muốn có con...” Cô cào cào mái tóc, phiền não, mâu thuẫn. “... không muốn cũng không thể”.

“Đừng sợ, Chu Dao!” Anh cúi đầu, khẽ khàng trấn an cô. “Đừng sợ, có anh ở đây rồi”.

Anh nói tiếp: “Nếu có chuyện gì...”

“Chuyện phát triển quá nhanh...” Cô cúi gằm, lại lắc đầu. “... Nhanh quá rồi. Em cũng không biết nên làm thế nào... ngày mai còn phải về nhà gặp ba mẹ nữa.”

Đêm khuya gió rét, thân thể cô run cầm cập, hoàn toàn không nghe thấy lời của anh. Chu Dao tránh khỏi vòng tay anh, đi vài bước rồi ngồi thụp xuống ôm lấy mình: “Mẹ sẽ giết em mất”.

Lạc Dịch nhăn mặt, đôi mắt đen trầm lắng, không nói thêm câu nào.

Anh nhìn bóng lưng bé nhỏ đang co ro trên đất của cô, lấy một điếu thuốc ra, vừa mới đưa lên miệng, nghĩ ngợi rồi lại cất đi.

Trên đường trở về, mưa đã ngớt, nhưng cảm giác buồn bực quanh quẩn giữa hai người vẫn không xa tan đi được. Đến khách sạn, Chu Dao cởi áo mưa ra, cụp đầu không nhìn anh, bỏ lại một câu: “Em về phòng mình ngủ đây”.

Lạc Dịch không ngăn cản. Trong sắc trời tờ mờ, bước chân cô rời đi hơi khập khiễng, leo từng bậc thang một lên lầu, chậm chạp nhưng không hề ngoảnh lại.

Lạc Dịch trở về phòng mình, mùi hương hoan ái vẫn còn nồng nàn. Anh tựa vào cánh cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, ảo não thờ dài một hơi. Dù sao... anh cũng nên kiềm chế một chút...

Vệt máu đỏ sẫm nổi bật trên drap giường, anh tháo ra ném vào bồn rửa mặt vò sạch, máu đỏ từ từ phai đi trên tấm drap, chảy loang theo dòng nước.

Tất cả cảnh tượng vừa xảy ra cách đây không lâu hiện rõ mồn một trước mắt anh. Cảm giác mất hồn chặt chẽ, nóng ran ẩm ướt ở sâu trong thân thể mềm mại của cô, tiếng rên rỉ ngây thơ nũng nịu của cô.

“Ông chủ Lạc, em khó thở quá! Thật đấy, không lừa anh đâu.”

Trong cơn say đắm, đôi mắt cô mê ly, khoé môi cong cong, nụ cười khúc khích: “Ông chủ Lạc, anh xem, em cũng có rãnh bụng này”.

Khi đó da thịt cô ửng đỏ, trông như trẻ con mới sinh.

Lạc Dịch cúi đầu vò drap giường, vô thức cắn chặt răng. Tiến nhanh thì dễ lật xe, đạo lý đơn giản này thế mà anh lại quên sạch. Ra khỏi phòng vệ sinh, anh lấy drap mới trải ra, lại bất ngờ phát hiện áo lót màu đen của cô rơi ở khe giường, vừa nhặt lên thì tiếng gõ cửa cất vang.

Lạc Dịch lập tức đi ra mở cửa, nhưng vẻ mặt liền sa sầm. Lục Tự đứng ở ngoài, toàn thân ướt đẫm. Anh ta thở hồng hộc, ánh mắt giận dữ. Gió rét mưa lạnh, anh ta và đám đồng nghiệp hơn nửa đêm phải chạy theo Lạc Dịch xuống chân núi một lượt, làm sao mà không giận cơ chứ?

Lạc Dịch im lặng cho Lục Tự đi vào. Anh ta khẽ nghiến răng: “Anh điên rồi à? Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm? Anh hay là tôi?”

Lạc Dịch đưa hai tay lên vuốt mặt, đi đến bàn sách.

“Tôi tưởng thứ anh không thiếu nhất chính là lý trí. Sắp về thủ đô rồi, anh còn làm chuyện ngu ngốc gì thế? Cả đám không ai dám ngủ, trông chừng Chu Dao từ sáng đến tối. Mẹ kiếp, còn anh thì ngược lại. Anh làm chuyện này có còn giống người không?”.

Lạc Dịch không biện luận lấy một câu, lấy bao thuốc lá trên bàn rút ra một điếu, phả một làn khói, còn trêu chọc Lục Tự một câu: “Ở phòng kế bên nghe thấy hết hả?”

Lục Tự trợn mắt, vừa định nổi trận nôi đình thì giọng Lạc Dịch lại trầm xuống, rất biết điều: “Là lỗi của tôi... Xin lỗi”.

Đã quen biết nhiều năm, Lục Tự chưa từng thấy Lạc Dịch nhún nhường đến thế. Tuy đã bớt giận nhưng vẻ mặt anh ta vẫn lạnh lùng: “Tôi đã nói với anh sẽ dốc hết sức bảo vệ Chu Dao. Nhưng anh cũng phải phối hợp theo kế hoạch lúc trước của chúng ta. Nếu không, anh cũng biết kết quả rồi đấy. Bảo vệ cũng chỉ giải quyết được phần ngọn thôi. Trường kỳ kháng chiến, chung quy sẽ có ngày được xả hơi”.

Lạc Dịch cắn điếu thuốc không lên tiếng. Anh im lặng rất lâu, không biết đang nghĩ gì, phả ra hai vòng khói nối tiếp nhau trôi dạt giữa không trung. Ban đầu, chúng nằm gần nhau, rồi từ từ rời xa, lan rộng rồi cuối cùng tan đi.

Lạc Dịch hỏi: “Lúc ăn tối, tình hình nhóm kia thế nào?”.

“Sau khi anh dẫn Chu Dao đi, nhóm trưởng của họ tên là Lâm Cẩm Viêm gọi điện thoại cho ai đó.” Lục Tự quay trở về giọng công việc. “Nhưng chúng tôi bí mật theo dõi anh và Chu Dao, suốt quá trình vô cùng kín đáo, không thấy điểm gì khác thường, cũng không có kẻ nào khả nghi đến gần.”

“Ừ.” Lạc Dịch đăm chiêu. Là anh đoán sai hay đối phương hết sức đề phòng đây? “Để đảm bảo, vẫn nên điều tra điện thoại thì hơn”.

“Tôi sẽ giải quyết việc này.”

“Còn nữa, chuyện lần trước ở bệnh viện có chút kỳ lạ.” Lạc Dịch nghịch chiếc bật lửa trong tay. “Kẻ cầm đầu đám người định bắt cóc Chu Dao có súng, nhưng đám của Ngô Minh thì lại không có”.

“Ý anh là đám bắt cóc kia là do Đan Sơn trực tiếp phái tới?”

Lạc Dịch nhớ lại giọng điệu và khứu giác nhạy bén của người nọ, phán đoán: “Chắc hẳn là tay trái tay phải rồi”.

Lục Tự chợt lặng thinh. Hôm ấy, anh ta cho rằng Lạc Dịch đang nói dối, muốn dụ mình rời khỏi Cục, không ngờ là...

Lục Tự cũng tiếc nuối: “Là tôi để cho hắn trốn thoát rồi”.

“Không đụng độ chính diện cũng là chuyện tốt. Anh không có chuẩn bị, sợ rằng sẽ bị hắn bắn chết mất, bây giờ biết đối phương có vũ khí gì cũng có thể đề phòng. Đừng hy sinh vì nhiệm vụ.” Lạc Dịch cười khẽ với Lục Tự.

Lục Tự kinh ngạc.

Lạc Dịch nói thêm: “Ngoài ra, có tin đồn Đan Sơn là người Myanmar, nhưng qua mấy lần giao thủ, mặc dù trong băng nhóm có người Myanmar, tuy nhiên dù là băng cầm mã tấu hay đám bắt cóc trong bệnh viện, tên cầm đầu là người nước mình”.

Lục Tự sửng sốt.

Lạc Dịch liếc nhìn anh ta, khẽ cong khoé môi: “Đan Sơn rất có khả năng là người Trung Quốc, cũng có khả năng chính là nhân vật khả nghi tôi đã nói với anh lần trước”.

Lục Tự trầm tư giây lát: “Nếu đã như vậy, anh càng nên tiến hành theo kế hoạch của chúng ta. Đừng làm loạn nữa”.

Lạc Dịch không lên tiếng, khẽ nheo mắt hút thuốc.

Lục Tự nói: “Ngày mai tôi trở về, anh định ở lại đây bao lâu?”.

“Mươi, mười lăm ngày, cũng chưa xác định.”

“Nếu anh trở về thì đừng đi tìm Chu Dao.” Lục Tự cảnh cáo.

Lạc Dịch không tỏ rõ ý kiến, cúi đầu gạt tàn thuốc: “Anh nên giải thích với cô ấy về chuyện LAND, đừng để cô ấy không biết gì cả. Nếu cô ấy có ý thức tự bảo về mình, áp lực của các anh sẽ giảm đi nhiều”.

“Biết rồi, anh không phải lo.”

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Chu Dao mở to mắt nằm trên giường, không biết qua bao lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ, cô thấy bụng mình to lên, ba mẹ thất vọng nhìn cô. Cô choàng tỉnh giấc, vội vàng kiểm tra bụng mình, thấy vẫn còn bằng phẳng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Dao mệt mỏi vô cùng, nhưng hai chân vừa đau vừa mỏi, trong chăn cũng lạnh ngắt, hết sức khó chịu, cứ trằn chọc mãi không cách nào ngủ được. Tối nay, cảm xúc lên xuống quá nhiều, cô không biết ngày mai đối mặt với Lạc Dịch thế nào, từ biệt anh ra sao. Cô không chuẩn bị trước với “nguy cơ mang thai”, chắc hẳn anh cũng vậy. Mà hiện tại, nguy cơ chưa được giải quyết, Chu Dao vẫn lo lắng khôn nguôi.

Cô cứ hành hạ bản thân, đến tận khi trời hửng sáng mới lim dim buồn ngủ.

“Dao Dao, Dao Dao, Chu Dao...”

Chu Dao tỉnh dậy, trời sáng choang, ngoài sân truyền đến tiếng cười của khách trọ. Khuôn mặt Tô Lâm Lâm hiện ra trước mặt: “Hôm nay cậu sao thế? Ngủ đến giờ còn chưa tỉnh, phải xuất phát rồi”.

“Sao cậu không gọi mình sớm một chút?” Chu Dao vội vàng đứng dậy, toàn thân đau nhức. “Ui cha...”.

“Mình thấy cậu mệt mỏi quá đấy!”” Tô Lâm Lâm thấy lạ, nhíu mày. “Cậu sao thế? Tối hôm qua đấu vật với người ta à?”.

Chuyện này sao cũng bị cậu ấy đoán trúng vậy?

Chu Dao xấu hổ: “Tô Lâm Lâm, cậu phiền quá đi!”.

Chu Dao vội vã xuống giường, rửa mặt, sửa soạn lain hành trang, chớp mắt đã đến giờ xuất phát.

Đi chung với ba cô bạn, Chu Dao đeo ba lô lên vai, là người cuối cùng ra khỏi phòng. Quay đầu lại thoáng nhìn, bốn chiếc giường, cửa gỗ khắc hoa, cảnh tượng phấn khích buổi chiều đầu tiên đến đây vẫn con y nguyên trước mắt. Gió thu thổi rèm cửa sổ bay phất phơ, lướt qua ga giường hoa văn đỏ xanh. Chu Dao dời mắt đi, đóng cửa phòng lại.

Nhóm Lâm Cẩm Viêm đang làm thủ tục trả phòng. A Mẫn đứng ở quầy lễ tân làm giấy tờ. Chu Dao đi xuống lầu, nhìn thoáng qua khu sinh hoạt tập thể. Thời gian còn sớm, phòng khách yên ắng như tờ, ánh nắng hiu quạnh soi lên bàn gỗ. Không thấy Lạc Dịch đâu cả. Cô khẽ thở phào nhưng cũng chẳng có chút vui mừng nào.

Hạ Vận và Tô Lâm đang viết lên bức tường graffiti ở khu vực sinh hoạt chung, í ới gọ Chu Dao: “Dao Dao, đến đây lưu lại kỷ niệm đi!”.

Chu Dao đi đến xem, trên tường tràn ngập lời nhắn của khách trọ, đa số là ai với ai đã đến du lịch tại Á Đinh, ai thích ai vân vân... Hạ Vận và Tô Lâm cũng không thoát khỏi khuôn mẫu này, đang rất kiên nhẫn viết tên bảy người trong đội.

Chu Dao thấy có mấy lời nhắn liên quan đến Lạc Dịch.

“Ông chủ Lạc có cơ bụng nhưng không để chúng tôi xem.”

“Ông chủ lạnh lùng quá, hoà đồng một chút tốt hơn.”

“Ai là chủ ở đây vậy? Chưa từng gặp bao giờ.”

“Các người không có may mắn, không gặp được anh ấy, hà hà.”

“Ông chủ ở đây đẹp trai quá, mị không muốn đi, muốn gả cho anh ấy!”

“*Mặt khinh bỉ* Ông chủ Lạc là của mị, hứ!” Chu Dao bĩu môi, hơi mất hứng, cũng cầm cây bút viết lên một câu.

“Các đồng chí, xuất phát thôi!” Kỷ Vũ đứng ở cửa hô.

Chu Dao đặt bút xuống, quay đầu nhìn quầy bar yên lặng không một bóng người rồi đi ra ngoài. Đến lúc thật sự sắp rời đi rồi, cô mới cảm thấy hụt hẫng, đứng trong sân nhìn căn nhà trọ vuông vức và bầu trời xanh vời vợi, hít sâu một hơi rồi lên xe.

A Mẫn vội vã ra ngoài chào khách mới đến và từ biệt khách đi. Còn Lạc Dịch không biết ở nơi nào, ngay cả từ biệt cũng không có cơ hội.

Chu Dao nghiêng đầu tựa vào kính, mặt không chút cảm xúc.

Xe hơi chạy ra khỏi sân, lên con đường nhỏ. Chu Dao chợt trợn to mắt. Lạc Dịch mặc chiếc áo khoác đen đứng bên con đường phủ kín lá vàng, gió thu thổi tan khói thuốc trên tay anh. Anh đứng dưới trời thu chao nghiêng, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào cô.

Chu Dao sửng sốt, lập tức nhoài người lên cửa sổ, bàn tay vỗ vỗ lên cửa kính như muốn nói với anh điều gì đó. Một giây sau, xe chạy ngang qua anh, bóng dáng anh trôi qua như nước chảy. Tim cô se sắt, cuống quýt quay đầu, nhưng anh đã sớm bị bỏ lại cuối đường đèo. Xe rẽ cua, bóng dáng cao to kia trong nháy mắt đã chìm khuất nơi rừng cây vàng óng.

Chu Dao ngơ ngác nhìn mái nhà trọ xám đỏ thấp thoáng sau rặng cây, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cô sợ mấy bạn học trên xe nhìn thấy, vội vàng cúi đầu lấy tay áo lau đi, không phát ra một tiếng động.

Cô còn chưa kịp nói với anh: “Ông chủ Lạc, em đi đây!”.

Trên đường trở về, Chu Dao rất khổ cực. Thân dưới cô vốn hơi đau đớn, sau mấy phen dằn xóc, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Cực nhọc mãi mới đến được trấn nhỏ dưới chân núi, xe cũng không ngừng lại mà lái thẳng qua.

Thị trấn quen thuộc kia cũng trở thành phong cảnh phía sau, chỉ mình Chu Dao ngoái đầu lại nhìn, những người khác không có bao nhiêu tình cảm với nơi ấy.

Gần đến trưa, đến huyện Đạo Thành, mọi người nghỉ chân dùng bữa. Chu Dao vội vàng ăn xong liền viện cớ đi vệ sinh, len lén chạy đến cửa hàng mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Cô đỏ mặt lí nhí hỏi, nhân viên bán thuốc lại nói đã bán hết rồi. Chu Dao ngậm đắng nuốt cay quay trở về.

Trên đường đi, cô lấy điện thoại ra xem. Không có lấy một tin nhắn nào cả. Chu Dao hoá mệt nhọc thành giận giữ, tức tối mắng Lạc Dịch suốt cả quãng đường.

Ăn trưa xong lại xuất phát, nửa giờ sau đến sân bay. Sân bay ở đây khá nhỏ, không cần ống lồng, cũng không cần xe buýt. Ra khỏi cửa soát vé, đi vài bước đã lên đến máy bay.

Máy bay ít khách, để giữ thăng bằng nên họ bị tách ra. Chu Dao ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn vùng đất màu vàng ngoài ô cửa máy bay. Bỗng phía sau đưa đến một tờ giấy, chắc hẳn là Lục Tự.

Cô kinh ngạc mở giấy ra xem: “Ngày mai có thời gian đi ra ngoài nói chuyện một chút” phía sau kèm theo một dãy số điện thoại.

Chu Dao bỏ tờ giấy vào túi áo, suy đoán sếp Lục tìm mình phân nửa là có liên quan đến Lạc Dịch.

Đến Thành Đô, chờ đợi rồi chuyển máy bay, cuối cùng họ cũng đáp xuống Bắc Kinh. Chu Dao sức cùng lực kiệt, thế mà vừa ra khỏi sân bay thủ đô lại vướng dòng xe kẹt cứng.

Ngoài cửa xe, đa phần cây cối đã khô héo, toàn thành phố xây dưngh bằng bê tông cốt thép nhìn đâu cũng xám xịt, không khí cũng ngợp mùi xăng và bụi bẩn. Chu Dao uể oải dựa vào ghế, đưa ngón tay chọc chọc cửa kính, trong lòng nôn nóng khó tả. “Sớm biết thế đi chung với đám Tô Lâm Lâm ngồi xe điện ngầm về trường rồi”.

Tài xế mỉm cười: “Hạ tổng đã cả tháng không gặp cô rồi, vừa trở về sao lại đến trường chứ? Huống chi hôm nay là cuối tuần mà”.

Chu Dao gục bên cửa sổ, há miệng hà hơi vào kính xe, nhìn cửa kính lúc thì mờ ảo, lúc lại rõ ràng.

Tài xế tốt bụng nhắc nhở: “Dao Dao, ngồi ngay ngắn đi, Hạ tổng nhìn thấy sẽ tức giận đấy!”.

Chu Dao mất hứng bĩu môi, ngồi thẳng người dậy, một thoáng sau lại nhớ đến thuốc tránh thai, nhưng cô không có cơ hội đi mua rồi.

Đêm khuya về nhà, trên bàn bày sẵn bữa tối, Hạ tổng có cuộc họp đột xuất, đã đến công ty, còn giáo sư Chu thì đến phòng thí nghiệm trường tăng ca.

Một mình Chu Dao ung dung cơm nước rồi tắm rửa một phen, sau đó ngã vật xuống chiếc giường lớn êm ái của mình.

Căn phòng tĩnh lặng, chẳng có lấy một chút âm thang, ngoài cửa sổ cũng không có tiếng gió. Cô nhìn trần nhà kiểu Âu và ánh đèn sáng rực, chợt cảm thấy dường như đã trôi qua mấy kiếp. Trong vòng một ngày, cô như thể đã vượt qua muôn sông nghìn núi vậy.

Cô trở mình, ngẩn ngơ nhìn chiếc tủ bày đầy đá quý đối diện. Bệnh viện nơi trấn nhỏ, buổi diễn nhạc rock, đám cưới của anh trai Trát Tây, vỡ đập nước, nhưng sao giờ đây cô lại đột ngột bị kéo trở về nơi này.

Cô lại nhìn điện thoại di động. Lạc Dịch vẫn không gọi cho cô, cũng không hề gửi tin nhắn, không hề hỏi một câu cô về đến nhà chưa, cũng không sợ lỡ như máy bay gặp rủi ro.

Chu Dao không khỏi phỏng đoán giờ anh đang làm gì, ở quầy bar pha chế rượu hay là ở trong phòng hút thuốc? Nhưng dù nghĩ thế nào, cô cũng không thể chạy xuống lầu xem xét hay thậm chí gõ cửa phòng anh nữa.

Chu Dao bất mãn hừ một tiếng, thề thì cô cũng nhất định sẽ không thèm liên lạc với anh trước. Cô mím môi tắt đèn.

Đêm khuya, Lạc Dịch tắt từng ngọn đèn ở khu sinh hoạt tập thể, lúc đi đến vách tường graffiti, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ không biết Chu Dao có viết gì trên tường không. Anh vẫn nhớ được chữ viết như gà bới của cô trên tấm bưu thiếp. Đúng vậy, khi đó, anh đã chú ý đến cô.

Xưa nay, Lạc Dịch chưa hề xem bức tường graffiti này, đây là lần đầu tiên. Anh ước lượng theo chiều cao của Chu Dao, men theo đó tìm kiếm. Anh nhận ra nét chữ của cô nên dễ dàng tìm được câu cô viết.

“Ông chủ Lạc, tạm biệt nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status