Vì sao duy nhất trên bầu trời

Chương 3


Ánh trăng chiếu rọi bầu trời, nhà ga T2 đèn đuốc sáng trưng, sừng sững đứng lặng trên đường, giống như quái thú khổng lồ.

Trên đường xe cửa số 3, Giản Duy nhìn những người xung quanh, bọn họ vẫn bao vây xe chuyên dụng, ánh mắt lại không hề thay đổi, toàn bộ nhìn về phía mình.

Cô cảm thấy da đầu cũng tê dại.

Cô gái kia kêu lên một tiếng, không chỉ kinh động đến nhóm người hâm mộ xung quanh, ngay cả người đi đường cách đó không xa xem náo nhiệt cũng nghe thấy. Chu Bội Bội đang như mặt trời ban trưa, hầu như ở đây không ai là không biết cô ta, rõ ràng là đường xe chạy người đến người đi, nhất thời lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng ho khan rất nhỏ cũng có thể nghe được.

Một giây sau, tiếng bàn tán vang lên ong ong, càng ngày càng rõ ràng.

Giản Duy hơi liếc về phía chiếc xe chuyên dụng màu đen, nó im lặng đứng trong bóng đêm, chẳng biết sẽ đi lúc nào. Nhịn đau nhắm mắt lại, cô cảm thấy không nên ở lại đây quá lâu.

Thuận tay đeo khẩu trang vào, Giản Duy cúi đầu nói một câu “Ngại quá” rồi xoay người định rời đi. Ai ngờ vừa đi hai bước, sau lưng lại bộc phát tiếng hét chói tai đến kinh thiên động địa, còn khoa trương hơn so với lúc ở trong sân bay!

Có lầm không? Trong dòng người hâm mộ này cũng có fan chân ái của Chu Bội Bội sao!

Giản Duy bỏ chạy thục mạng, lại bị bao vây. Ngoài người hâm mộ đón chuyến bay, những hành khách nghe tiếng chạy tới còn nhiều hơn.

Một lần nữa cô bị đẩy tới đẩy lui, nhưng lần này sau một hồi lại trở thành trung tâm trong đám đông. Cố gắng giải thích, nhưng mà xung quanh nháo nhào, Giản Duy dùng sức hô to nhưng ngay cả âm thanh của mình cũng nghe không rõ. Chân bị người khác giẫm lên, toàn thân đau nhức, cô không đứng vững được ngã ngửa, lại được người phía sau đỡ lấy.

Dường như Giản Duy đã biến thành miếng thịt béo được tranh giành, ngay lập tức sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

Bảo vệ, bảo vệ của sân bay đâu rồi?

Cứu tôi với!

Ngay lúc cô cho là mình sẽ bị giẫm chết ở chỗ này, xe chuyên dụng đột nhiên lùi về phía sau vài mét, cửa xe mở ra, hai người đàn ông áo đen nhảy xuống.

Giản Duy mở to hai mắt, còn chưa nhìn rõ bọn họ làm thế nào chen vào trong đám đông, thì hai người này đã một trái một phải xuất hiện bên cạnh mình, trực tiếp che chở dẫn cô tiến về phía trước.

“Làm ơn nhường đường một chút! Đừng chen lấn! Nào nào, cũng xin nhường một chút!!”

Giản Duy còn chưa phản ứng kịp, đã đến trước cửa xe chuyên dụng, người đàn ông trầm giọng nói một câu: “Cô mau lên đi!”

Mặc dù gấp, anh ta cũng không dám ra tay đẩy cô, dường như rất sợ mạo phạm Giản Duy.

Cô vừa lên xe, hai người kia cũng nhanh chóng vào cùng, dồn sức nhấn ga, xe tiến về phía trước, fan hai bên đành phải như thủy triều thối lui, rất nhanh trở thành bóng dáng xa xôi sau lưng.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái phụ thở phào nhẹ nhõm: “Ôi mẹ ơi, cảnh này, trước tôi chỉ xem qua trong tin tức, không nghĩ tới bản thân cũng có ngày gặp phải.”

Giản Duy nghe lời người vừa nói, có chút sững sờ.

Cô nhận ra người này. Trợ lý – Lâm Hạo, làm việc bên cạnh người nào đó cũng được năm năm rồi, chỉ cần là fan lâu năm đều biết đến cậu ta.

Lâm Hạo quay đầu lại, phát hiện Giản Duy đang nhìn mình, vẻ mặt lập tức thay đổi trở nên nhiệt tình cười nói: “Vừa nãy cô Chu bị hoảng sợ rồi. Tại bọn em xuống trễ, nếu sớm biết cô cũng ở sân bay, đã mang theo mấy vệ sĩ.”

Chỗ ngồi phía sau không bật đèn, trong không gian âm u, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài không ngừng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Giản Duy cúi đầu xuống, không dám mở miệng, đầu ngón tay lại phát run khó khống chế.

Hình như, đang xảy ra hiểu lầm gì đó …

“Ha.”

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, vừa trầm thấp, lại mang chút lười biếng.

Trong lòng Giản Duy run lên. Cô sớm đã phát giác có người ngồi ở kia, nhưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn.

“Không mang theo trợ lý không mang theo vệ sĩ, lẻ loi một mình chà trộn trong dòng người hâm mộ, cô Chu đang đóng phim hành động à? Hy vọng chúng tôi không quấy rầy đến cô.”

Âm thanh này giống như ma chú, dẫn dắt ánh mắt Giản Duy, khiến cô cảm thấy bản thân như đang mơ.

Vị trí gần cửa sổ, có một người đàn ông tay dài chân dài đang ngồi, vẫn là cách ăn mặc vừa nãy nhìn thấy ở sân bay, khẩu trang đã tháo xuống, lại phủ chiếc mũ lưỡi trai lên mặt, dường như anh đang chợp mắt.

Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô nhìn thấy dưới cằm anh, là yết hầu đẹp mắt, như đồi núi nhấp nhô chập chùng.

Giang Ngật.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ này, Giản Duy đã nghĩ, có sông có núi thật đúng là một cái tên hay.

Trong xe mở điều hòa, ghế ngồi bằng da rất nhẵn nhụi. Tay cô để lên trên, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, cảm giác tê dại lan tràn như thủy triều, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Chiếc xe chuyên dụng này, mấy năm nay Giản Duy đã nhìn thấy rất nhiều lần trong các clip. Mỗi lần anh đều quay lại tạm biệt fan, sau đó đi vào trong. Mọi người trong fandom vẫn hay đùa, nếu như có thể ước nguyện với thần đèn Aladin, xin cho tôi vào trong đó dạo chơi, không mong được lên giường của nam thần, chỉ cầu một lần được lên xe của anh ấy!

Hiện tại, cô đang ngồi ở đây.

Mà anh, tay có thể chạm đến.

Giản Duy dùng sức véo bắp đùi, sợ mình đang nằm mơ.

“Nguy rồi, bị theo dõi.” Lâm Hạo nhíu mày, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát phía sau xe.

Lái xe nói: “Là paparazi sao? Ra sân bay đã bị theo dõi, chúng ta nổi tiếng đến thế cơ à?”

Giang Ngật từ ca sĩ chuyển thành diễn viên chưa được mấy năm, trước còn đóng nam hai, nam ba, năm ngoái mới được công ty nâng đỡ, đóng chính nhiều phim. Nhưng mà hiện giờ còn chưa tung ra, cho dù trong nghề cũng có lời tiên đoán năm nay anh sẽ đại bạo, dù sao còn chưa bạo, không đáng để paparazi ân cần theo dõi.

Ngay cả mắt Giang Ngật cũng lười mở: “Tôi chưa đủ, ở đây không phải còn có cô Chu sao.”

Từ trước đến nay ở mỗi sân bay lớn đều có cánh săn ảnh ngồi chờ, vừa rồi bọn họ ầm ĩ như vậy, cộng thêm độ nổi tiếng đáng sợ của Chu Bội Bội, bị để mắt tới là chuyện rất bình thường.

Lâm Hạo có chút sốt ruột: “Hỏng rồi, ngày mai nhất định sẽ lên báo, chị Tĩnh nhìn thấy lại nổi giận …”

Cậu ta ý thức được điều gì, liếc mắt nhìn Giản Duy một cái, không nói thêm gì nữa.

Giản Duy biết rõ, chị Tĩnh trong miệng Lâm Hạo, là Chu Tĩnh – người đại diện của Giang Ngật, nổi tiếng nóng tính. Cô có chút lo lắng, không biết có phải mình đã mang đến phiền toái cho anh.

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Giang Ngật bỏ mũ lưỡi trai ra, nhìn thẳng về phía cô. Trong tia sáng mờ mịt, đôi mắt anh sáng ngời, mang vài phần thờ ơ.

“Cô làm sao thế, câm à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status