Vĩnh sinh

Chương 54: Tranh đấu bắt đầu


Phương Hàn dùng lực lượng gần mười mã lực đánh ra một quyền, một quyền như vậy uy lực mạnh mẽ đến mức nào? Hơn nữa hắn có bộ pháp huyền ảo, cơ hồ có thể súc địa thành thốn, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mười bước đánh ra một quyền, tuy còn kém rất nhiều so với Thuấn Sát Đại Pháp, nhưng đã có thể coi như là cực hạn của Thân Thể Cảnh.

Thương!

Nam nhân vừa cùng Phương Thanh Vi nói chuyện thân mật cũng cảm thấy cái lạnh thấu xương, khí lực vô cùng cường đại, không kịp nghĩ ngợi, tay vội nắm lấy chuôi kiếm bên hông rút ra.

Nhưng cũng chỉ mới rút được một nửa thì quyền của Phương Hàn đã trực tiếp đánh lên cánh tay của hắn. "Rắc" một tiếng, cánh tay của hắn đã bị đánh gãy, dư lực do va chạm còn hất hắn bay lên, văng ra xa, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

"Gì vậy!"

"Đáng chết!"

"Giết hắn!"

Mấy đồng bạn của nam tử thấy sự tình như vậy vội đỡ hắn dậy, sử dụng linh phù trị liệu thương thế, nối lại đoạn xương gãy cho hắn, mấy người còn lại thì mạnh mẽ rút pháp kiếm của mình, hướng về phía Phương Hàn chầm chậm ép tới.

Mặt Phương Thanh Vi cũng trở nên lạnh lẽo, rút pháp kiếm của bản thân ra.

"Ha ha, ha ha, ha ha" Phương Hàn nhìn thấy tình cảnh đó thì cười dài, vận khí toàn thân, thân thể vừa động lập tức nhanh như chớp, xuất ra một chiêu Dạ Chiến Bát Phương, đồng thời đánh tới mấy người.

Lập tức toàn bộ mọi người ở đây đều thấy hoa mắt, quyền của Phương Hàn như vẫn thạch phá không mà xuất hiện, mạnh mẽ đánh lên người họ. Mỗi người đều cảm giác như bản thân đang đối mặt với một Phương Hàn, có cảm giác như hoàn toàn bị cô lập chứ không phải đang chuẩn quần công Phương Hàn nữa.

Phanh phanh phanh phanh, phanh phanh phanh!

Trong một lần hô hấp, mỗi người đều trúng một chiêu, bị đánh lui tới mấy bước mới có thể ổn trụ lại thân thể, khí huyết bị chấn động cuồn cuộn dâng lên, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nửa thì hộc ra.

Phương Thanh Vi cũng trúng một quyền của Phương Hàn, Pháp Kiếm trên tay bị đánh văng đi, rơi loảng xoảng trên mặt đất, sắc mặt kinh sợ bất định.

"Võ công của ngươi, làm sao có thể cao đến vậy?"

Một chiêu đánh tất cả mọi người, mọi người đều có cảm giác như bị cô lập, một chiêu đó cho thấy vô luận là thể lực hay tốc độ Phương Hàn đều hơn hẳn những đệ tử ở đây.

Ngày đó trong sa mạc, khi Tà Nguyệt Vương Tử xuất hiện, loan đao trong tay hắn vừa vung lên thì đánh khắp tứ phương, dù cho Phương Hàn, Lưu Khang, Hồng Di Quận Chúa, hay đám người Đại Đức Vương Thất đều đồng loạt bị đánh một chiêu, đây cũng là do tốc độ của Tà Nguyệt Vương Tử quá nhanh.

Hiện tại lực lượng Phương Hàn còn mạnh hơn Tà Nguyệt Vương Tử nhiều, mặc dù còn chưa đến mức như Tu La, nhưng những đệ tử này tuy đều là hạng kiệt xuất, hoàn thành được nhiệm vụ môn phái nhưng lực lượng nhiều lắm cũng chỉ chừng bốn năm mã lực, làm sao có thể là đối thủ của hắn được?

Chỉ có những nội môn đệ tử đã trải qua nhiều năm tu luyện, đứng trên Sơn Hà Bảng mới có năng lực cùng Phương Hàn đánh một trận.

Một chiêu chấn nhiếp toàn trường.

"Sao? Các ngươi còn muốn đánh tiếp à?"

Phương Hàn quét mắt nhìn khắp toàn trường, vô luận là khi hắn nhìn đến ai thì đều quay mặt đi, né tránh ánh mắt sắc bén của hắn.

Uy phong vô cùng.

Những đệ tử kia sắc mặt tái nhợt, cũng không dám nói những lời ngông cuồng nữa, bọn họ đều đã nhìn thấy rõ chiến lực của Phương Hàn có thể so với cao thủ trên Sơn Hà Bảng! Phương Thanh Vi miệng há hốc, ngơ ngác. Nàng vốn cho rằng Phương Thanh Tuyết chỉ là hơi hân thưởng Phương Hàn một chút, truyền thụ chút ít võ công cho hắn, không ngờ là bây giờ rằng võ công của đối phương còn lợi hại hơn mình! Hơn nữa lại lợi hại hơn rất nhiều!

Bản thân Phương Thanh Vi cũng là cao thủ, hàng ngày tại Phương gia đều chăm chỉ tu luyện, sau này tiến nhập Vũ Hóa Môn, nàng như cá gặp nước, nhờ vào tỷ tỷ mà có rất nhiều hoàng tử, hoàng tôn, vương công, quận chúa, thân vương vây quanh, mấy hôm Minh Nhi còn tặng cho nàng một viên linh dược để lấy lòng, giúp cho thực lực nàng tăng tiến rất nhanh.

Thậm chí còn có một ít nội môn đệ tử cũng có ý bợ đỡ nàng, muốn dựa dẫm, tạo dựng mối quan hệ với Phương Thanh Tuyết, nên đan dược nàng thu được cũng không ít.

Điều này cũng làm cho nàng có tâm tính cao ngạo, luôn muốn trở thành chân truyền đệ tử như tỷ tỷ, sau này luyện đạo thành tiên.

Nam tử vừa cùng nàng nói chuyện thân mật cũng chỉ mới quen trong trận đánh với sáu trăm tên sa phỉ. Nam tử đó thân phận có chút đặc thù, lại biết cách trêu chọc nàng, làm cho nàng cảm thấy vui vẻ nên nàng cũng cùng đối phương đùa giỡn qua lại, nói vài câu bông đùa.

"Ta là Thiếu đảo chủ Nam Hải Bất Dạ đảo. Xin hỏi phương danh của huynh đài! Hôm nay người tặng ta một quyền, ngày sau sẽ trả lại."

Nam tử bị Phương Hàn đánh cho một quyền cũng đã tỉnh táo lại, mở miệng nói. Hắn nói chuyện cũng cẩn thận hơn nhiều, nhưng trong giọng nói mang một cổ oán khí nặng nề, như nhắc nhở Phương Hàn rằng thù này dù có dùng nước bốn biển cũng không thể rửa sạch được.

"Bất Dạ đảo? Chưa từng nghe qua. Ta còn tưởng rằng là Quy Tiên đảo thuộc thập đại môn phái Tiên Đạo." Phương Hàn khinh tường nói, "Ta là ai không phải vừa rồi ngươi đã nghe rồi sao? Ta là tạm thời là hôn phu của Phương Thanh Vi. Về chuyện sau này báo thù, ta thấy ngươi không có khả năng đâu."

Trong lúc nói truyện, Phương Hàn quay lại nhìn Phương Thanh Vi nói: "Đi thôi, đến Thiên Ma chiến trường ta sẽ chiếu cố nàng, đây cũng là do tỷ tỷ nàng phân phó."

"Hừ! Ta không tin tỷ tỷ của ta lại nói như vậy. Ta cũng không cần sự chiếu cố của ngươi! Cho dù sau này ta có gả cho gà chó, thì cũng không gả cho ngươi. Ngươi đừng si tâm vọng tưởng. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?"

Ngực Phương Thanh Vi phập phồng, hàm răng cắn chặt, sau đó lạnh lùng cười nói. Bất quá nàng lại không dám động thủ, nhưng ỷ vào tỷ tỷ, nàng cũng không sợ Phương Hàn làm điều gì bất lợi cho nàng.

"Ta cũng không phải con cóc, mà nàng cũng không phải thiên nga, bất quá chuyện lấy chồng hay không lấy chồng không phải do nàng quyết định. Sau này ta trở thành chân truyện đệ tử sẽ để cho nàng thoải mái một chút. Bất quá trước khi đến lúc đó, ta cấm nàng qua lại cùng nam nhân khác. Dù sao hiện tại trên danh nghĩa thì nàng là hôn thê của ta, nếu mà nàng thân mật cùng nam nhân khác thì mặt mũi ta ở đâu? Sau này nếu còn có nam nhân như thiếu đảo chủ Bất Dạ Đảo, ta thấy lần nào thì đánh lần đó. Ha ha ha"

Phương Hàn cười ha hả, xoay người đi sâu vào trong Thiên Không Viện.

Phương Thanh Vi thấy Phương Hàn cứ đi như vậy, tức giận dậm chân chân thình thịch.

Tràng náo động cũng kinh động không ít đệ tử đến xem náo nhiệt, có cả ngoại môn đệ tử cùng nội môn đệ tử, bất quá cũng không có ai dám tiến lên chặn hắn lại. Một là vì thực lực của Phương Hàn quá mạnh, chỉ sợ rằng phải là cao thủ trên Sơn Hà Bảng mới có thực lực ngăn hắn lại. Hai là sự tình liên quan đến chân truyền đệ tử nổi tiếng bá đạo, Phương Thanh Tuyết, lỡ mà gây ra chuyện gì thì rất khó giải quyết hậu quả.

"Ngoại môn đệ tử khi nào lại lợi hại như vậy?"

Giữa đám người xem náo nhiệt này có hai đệ tử đang đứng quan sát từ xa, trông như hạc giữa bầy ga, không giống như những đệ tử bình thường khác.

"Người này tên là Phương Hàn, người của Phương Thanh Tuyết. Xem ra Phương Thanh Tuyết bỏ nhiều khí lực bồi dưỡng cho hắn, muốn đem hắn đào tạo thành chân truyền đệ tử, nghe đồn Phương Thanh Tuyết cho hắn một kiện ma bảo, có thể thu được phi kiếm cấp bậc linh khí. Chỉ sợ sau này trở thành nội môn đệ tử, sẽ là kình địch cạnh tranh vị trí trên Sơn Hà Bảng với ta và ngươi."

"Phải không? Ta thích nhất là cạnh tranh. Không có áp lực sẽ không có động lực. Đã như vậy trước hết ta đùa giỡn một chút." Một trong hai người cười ha hả, đứng lên, thong thả đi về phía Diệp Thanh Vi.

"A, Diệp sư huynh!"

"Diệp sư huynh!"

"Đây là nội môn đệ tử, người bài danh thứ tám trên Sơn Hà Bảng, Diệp Nam Thiên sư huynh."

"Hắn như thế nào là ở đây?"

"Có lẽ là muốn nhìn qua một chút, xem người mới có gì đáng chú ý không."

"Diệp sư huynh!" Trông thấy người này đi tới, Phương Thanh Vi cũng lấy lại được bình tĩnh.

"Phương Hàn nói là nếu có nam nhân nào tiếp cận muội, thấy một lần là đánh một lần, ta cũng không tin tưởng lắm. Ta muốn tiếp cận muội, Thanh Vi sư muội sẽ không từ chối chứ." Diệp Nam Thiên hoa ngôn xảo ngữ nói.

"Có thể làm bằng hữu của Diệp sư huynh là vinh hạnh của Thanh Vi, về chuyện của Phương Hàn, ta sẽ nói lại với tỷ tỷ." Phương Thanh Vi ánh mắt chớp động, không biết là đang suy nghĩ điều gì

"Sư muội khi đi vào chiến trường phải thật cẩn thận, ở đây ta có một đạo linh phù có thể chống đỡ thiên, giữ tinh thần tỉnh táo, đủ giúp muội đi vào Thiên Ma chiến trường bình yên vô sự, vượt qua khảo hạch trở thành nội môn đệ tử."

Trong lúc nói truyện, Diệp Nam Thiên lấy ra một linh phù hình lục giác, trông như một bông tuyết.

"A! Cái này là linh khí cấp bật thần phù, Táo Tuyết Linh Phù!" Phương Thanh Vi sửng sờ một chút, cầm lấy cảm thấy tinh thần mạnh mẽ ngư tụ, toàn bộ tạp niệm đều bị tiêu trừ, đầu óc sáng sủa. Nàng thật không ngờ là Diệp Nam Thiên lại tặng cho nàng một kiện linh khí.

Tuy linh phù này cũng không được như phi kiếm, pháp y nhưng so với những vật phẩm đê cấp linh khí khác thì đối với tu vi hỗ trợ rất nhiều. Khi tu luyện mang trên mình, có thể giúp gột rửa tinh thần, cho nên gọi là Táo Tuyết Linh Phù.

"Đi đi, chờ muội trở thành nội môn đệ tử, có mấy vị sư đệ trên Sơn Hà Bảng, cùng với Khánh Công sư huynh có lễ vật tặng cho muội. Để xem Phương Hàn làm sao ngăn cản chúng ta?"

Diệp Nam Thiên phất phất tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status