Vĩnh sinh

Chương 937: Huyền Trọng Phái


Phương Hàn quá đối vui mừng vì mình có thể thành công phi thăng Thiên giới, ít nhất cũng tránh được kiếp số phải chết.

Nhưng mà hiện tại bị thương quá nặng, lại nhất định phải cẩn thận khôi phục. Chỉ cần khôi phục thực lực, bằng vào thủ đoạn một chưởng có thể bóp chết Huyền Tiên của hắn, Thiên giới to lớn, hắn có thể tận tình vùng vẫy.

Trong Thiên giới, Hư Tiên, Chân Tiên cũng chỉ là đầy tớ bình thường.

Chỉ có Thiên Tiên mới có địa vị. Nhưng mà chỉ có chút địa vị mà thôi. Mà địa vị của Thần Tiên lại rất cao, tương đương với thân hào nông thôn, địa chủ đất đai tại thế tục. Nhưng mà vẫn bị rất nhiều người quản hạt.

Huyền Tiên lại có địa vị cao hơn nữa, Là cự đầu có pháp tắc Kim Tiên chính cống. Loại người như Phương Hàn, có thể dùng một chưởng bóp chết Huyền Tiên thông thường, chẳng khác gì tiểu cự đầu, ở đâu cũng có thể vẫy vùng.

Nhưng mà việc cấp bách bây giờ chính là khôi phục thực lực, chữa trị xong thương thế rồi bàn tiếp.

Hắn nhắm mắt trầm tư, cố gắng điều động hài nhi màu vàng "Kim Tiên pháp tắc" tại mi tâm, Đại La Chân Hỏa từ trên đó toát ra, thẩm thấu tiến nhập vào các bộ vị trên thân thể, huyệt khiếu được nhất nhất chữa trị, trở nên càng cường đại hơn trước.

Bát Bộ Phù Đồ cũng bắt đầu nhúc nhích, đại lượng bổn nguyên của Long giới vốn được hút vào trong đó, hiện tại nếu như một lần nữa có thể thành công tạo ra, nhất định sẽ càng thêm viên mãn hơn so với trước kia.

Tam Thập Tam Thiên chí bảo được pháp tắc Kim Tiên thúc dục càng ngày càng ngưng luyện, rất nhiều nơi bị phá vỡ đều được chữa trị, trong hư không tối tăm tại Tiên giới một cỗ Nguyên Thủy chi khí bắt đầu thẩm thấu tiến vào.

Thân thể của Phương Hàn chậm rãi được chữa trị. Hơn nữa tuổi thọ của hắn cũng thong thả tăng trưởng, hài nhi pháp tắc Kim Tiên màu vàng giống như Vĩnh Hằng Chi Lô cung cấp nguyên lực, vô luận là thương thế cỡ nào cũng có thể khôi phục.

Chỉ cần luyện hóa toàn bộ pháp tắc Kim Tiên này, Phương Hàn có thể khẳng định thương thế của mình chẳng những khôi phục như cũ, hơn nữa còn tăng trưởng tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi.

Phiến rừng rậm này thập phần yên tĩnh, tựa hồ như mãi mãi không có dấu chân người, ngược lại cũng không có người tới quấy rầy hắn, khiến hắn có thể lặng lẽ tu luyện không bị ngoại giới quấy nhiễu.

Cũng không biết qua bao lâu thân thể Phương Hàn khẽ động, đã có thể vận chuyển nguyên khí, có thực lực nhất định.

Thế nhưng vừa lúc này ở phía xa trong phiến rừng rậm đột nhiên truyền tới thanh âm xoạt xoạt của cỏ cây lay động, tựa hồ như có người tới.

Rống!

Một tiếng rống thật lớn vang lên, một đầu quái thú từ trong rừng nhảy ra, toàn thân đều là lân phiến giống như tê giác, trên lân phiến còn có từng mảnh phù văn Tiên Đạo. Tự nhiên ngưng kết thành hình.

"Thiên Phù La Văn Tê?" Phương Hàn thoáng thấy, liền biết đó là dị thú có ghi lại trong Đạo Kinh cổ xưa của Tiên giới, hoa văn lân phiến trên người là tài liệu tốt để luyện chế tiên phù, loại này trời sinh mạnh mẽ. Hư Tiên cũng không là đối thủ, cũng không có tồn tại tại thế tục, chỉ ở Thiên giới mới có.

Khí tức của đầu quái thú này bắn ra, tốc độ chạy khiến núi đá băng liệt, từng cây đại thụ gãy lìa, lực lượng trong cơ thể cư nhiên không sai biệt nhiều so với Chân Tiên.

Nhưng mà không gian của Thiên giới thật sự là quá vững chắc, cho dù cao thủ Hư Tiên, Chân Tiên cũng không thể phá hư, không hề giống ở thế tục, chỉ cần nhấc tay cũng có thể đánh tan trăm ngàn tinh cầu.

Tại Thiên giới, cao thủ Hư Tiên nhiều nhất dùng toàn lực tung ra một đạo đại tiên thuật chỉ có thể đánh tan một ngọn núi là cùng.

Đầu Tê Ngưu này mãy liệt phi ra, tựa hồ bị người nào đó truy đuổi, hoảng hốt chạy bừa, chuẩn bị giẫm đạp qua vị trí mà Phương Hàn đang nằm.

Vèo vèo vèo vèo!

Khoảng chừng hơn mười đạo đại tiên thuật phía sau kích xạ mà đến, toàn bộ chui vào trong cơ thể đầu Tê Ngưu, sau đó bắt đầu phá hoại. Thần sắc Phương Hàn khẽ động, trong hơn mười đạo đại tiên thuật này, mỗi một đạo đều ẩn chứa lực xuyên thủng cực kỳ cường đại. Là hơn một ngàn loại vô thượng thần thông hỗn hợp, trải qua thiên chuy bách luyện mà thành.

Hơn nữa đại tiên thuật vừa phát ra còn tự động thu nạp nguyên khí Thiên giới, trở nên càng lớn mạnh hơn.

Ầm ầm!

Thoáng cái đầu Thiên Phù La Văn Tê té trên mặt đất, thân thể co rút lại.

"Tốt, chết đi!"

"Đúng là nó đã chết rồi, đầu Thiên Phù La Văn Tê này là chúng ta truy tung đã lâu, hôm nay cuối cùng đem bị giết, hi vọng có thể bán được với giá tốt."

Khoảng chừng bảy tám nhân ảnh từ trong rừng phi ra, trên người mỗi người đều có tiên thuật lập loè, muốn kiệt lực thoát ly khỏi trói buộc trọng lực của Tiên giới, bay vọt lên, thế nhưng vẫn chưa đủ.

Phương Hàn thoáng thấy tám nhân ảnh này đều có tu vi Chân Tiên, Trường Sinh thập trọng. Ở thế tục là một phương bá chủ, tại Thiên giới ngay cả phi hành cũng không làm được.

Bảy tám nhân ảnh nhảy tới, quan sát đầu Tê Ngưu cự đại, cuối cùng xác định nó đã chết, lúc này mới ba chân bốn cẳng dùng một cái võng cự đại kéo đi. Không ngờ cũng không có không gian pháp bảo.

Phương Hàn thực sự thoải mái, tại Thiên giới, tất cả pháp bảo không gian đều thay đổi, chỉ có tiên khí mới có thể dựng dục ra không gian, tuyệt phẩm đạo khí bình thường tiến vào Thiên giới, tất cả không gian, thế giới đều bị quy tắc Thiên giới làm vặn vẹo, phá hư.

Võng lớn kia cũng là một kiện tuyệt phẩm đạo khí, phi thường vững chắc, trên mặt ẩn chứa rất nhiều pháp tắc Tiên Đạo. Đương nhiên nếu như mang cái võng lớn này hạ phàm, ở trong thế tục lập tức có thể khôi phục không gian, hùng phách thiên hạ.

Nhưng mà muốn trở lại thế tục, quả thực ra phi thường khó khăn.

Trong quá trình Phương Hàn chữa trị thân thể cũng cảm thấy quy tắc Thiên giới cường đại không thể tưởng tượng nổi, phi thăng thì dễ, muốn hạ giới quả thực là chuyện không thể nào, ít nhất hiện tại hắn căn bản không làm được, đợi khi hoàn toàn khôi phục Tam Thập Tam Thiên chí bảo có lẽ còn có một số biện pháp.

"A! Sư tỷ, bên kia có một người đang nằm kìa!"

Đúng lúc này trong bảy tám đạo nhân ảnh có một người rốt cuộc đã phát hiện Phương Hàn đang nằm trong đám cỏ Giáng Châu tiên thảo.

"Đúng vậy, đó là Giáng Châu tiên thảo, đúng là thứ hiếm thấy, có thể hái trở về luyện chế Tiên đan." Một thanh âm của nữ tử vang vọng tới, ngôn ngữ của bọn họ đều là ngôn ngữ Tiên giới, rất khác nhau với thế tục, cùng một loại với tinh thần ba động. Nhưng mà Phương Hàn không biết đã giết bao nhiêu Thiên Tiên Thần Tiên, sớm đã hiểu ngôn ngữ Thiên giới, nghe một chút cũng không thấy khó khăn gì: "Vậy tới hỏi thăm xem người này là tu sĩ trong môn phái nào?"

Lời vừa dứt Phương Hàn đã thấy vài nam nữ thanh niên đứng sừng sững trước mặt mình, ánh mắt nhìn mình chằm chàm, hắn cũng không động, ánh mắt quét qua rồi lại nhắm lại.

Tuy hắn chỉ khôi phục lại được một chút thực lực, thế nhưng đám thanh niên nam nữ Chân Tiên này vẫn không thể tạo thành uy hiếp với hắn, trong nháy mắt hắn có thể bóp chết toàn bộ, biến đám người thành tro tàn.

"Tu sĩ, ngươi là người môn phái nào, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta là đệ tử của Huyền Trọng Phái, phiến sơn lâm này ta phạm vi thế lực của Huyền Trọng Phái, ngươi mau chóng nói ra lai lịch đi, nếu như là địch nhân mà nói, đừng trách chúng ta không khách khí." Một thanh niên quát lên.

"Tại hạ là một tán tu, tao ngộ gặp địch nhân vây giết, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể đáp xuống đây, hiện tại không thể động, nếu mấy vị có thể dẫn ta tới địa phương nào đó dưỡng thương, sẽ thu được chỗ tốt không cách nào tưởng đâu."

Phương Hàn mở to mắt nhìn lướt qua, sau đó nói với đám thanh niên nam nữ.

"Hạ xuống đây?" Đám thanh niên nam nữ nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả kinh nói: "Ngươi có thể bay? Ngươi là Thiên Tiên!"

Phương Hàn từ chối cho ý kiến, lại nhắm mắt lại.

Vài nam nữ thanh niên cũng không có trợ giúp Phương Hàn, mà là lén trao đổi, thần niệm khó hiểu dao động.

"Sư tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta cư nhiên đụng phải một vị Thiên Tiên bị thương! Trợ giúp hắn? Hay là..."

"Một vị Thiên Tiên bị thương a...Trên người của hắn có pháp tắc Thiên Tiên mà chúng ta tha thiết ước mơ. Nếu như có thể..." Trong thần niệm của hắn lóe ra sát khí. Tuy Phương Hàn nhắm mắt lại nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng, thanh niên phát ra sát khí kia có khuôn mặt rất dài, sống mũi cao, mắt hình tam giác.

"Mã sư đệ, không nên hồ đồ, hiện tại vùng này cũng không thái bình gì, Huyền Trọng Phái chúng ta gia nghiệp nhỏ, hơi không cẩn thận sẽ lâm vào họa diệt môn." Nữ tử lại lên tiếng, nữ tử này hiển nhiên là sư tỷ trong bảy tám người này. Phương Hàn cảm thấy tu vi của nàng đã đạt tới tầng thứ bán Thiên Tiên, tùy thời có thể bước vào cảnh giới Thiên Tiên, khuôn mặt cũng không phải rất đẹp, nhưng trên trán lại tỏa ra khí tức ổn trọng.

"Nhưng, Trần sư tỷ, tu vi của tỷ đã đạt tới bán Thiên Tiên đỉnh phong, chỉ thiếu một chút có thể từ phàm thành tiên, địa vị đề cao rất lớn, phải biết rằng hiện tại bên trên đang thu nạp đệ tử phái đi giết địch, nghe nói khai chiến cùng Thần tộc, chỉ có Thiên Tiên mới có thể không bị chiêu binh, có chủ quyền, nếu như có thể luyện hóa người này..." Tên mặt dài Mã sư đệ một lần nữa dùng thần niệm dao động truyền tới.

"Nói bậy, Huyền Trọng Phái chúng ta cũng không phải tà môn ngoại đạo, huống hồ người này không rõ lai lịch, vạn nhất là người có địa vị, không phải sẽ dẫn tới họa diệt môn cho Huyền Trọng Phái cho chúng ta sao? Gieo hạt nào thì gặt quả ấy." Trần sư tỷ khiển trách: "Các ngươi khiêng vị tiền bối này lên, chúng ta trở lại Huyền Trọng Phái."

Thần niệm ba động kết thúc, nữ tử Trần sư tỷ đi tới bên người Phương Hàn, nói: "Tiền bối, Huyền Trọng Phái chúng ta tuy là môn phái nhỏ, nhưng tuyệt đối sẽ không đứng nhìn tiền bối bị thương mà không lý tới, tiền bối ở đây quả thực là không phù hợp để dưỡng thương, hay là theo chúng ta trở về, chậm rãi điều dưỡng cho thật tốt."

""Đa tạ." Phương Hàn gật gật đầu: "Lúc này ngươi cứu ta, quả thật đã gieo quả thiện xuống, bởi vì chờ ta khôi phục thần thông, tất nhiên sẽ có báo đáp."

"
Tiền bối nói đùa rồi, ta cũng không phải là vì báo đáp, chỉ vì muốn kết thiện duyên mà thôi." Trần sư tỷ phất phất tay, lập tức có hai người nầng Phương Hàn lên, sau đó nhảy ra ngoài rời khỏi phiến sơn lâm này.

Phương Hàn nhìn đám đệ tử này mang theo mình bước như bay, trèo đèo lội suối, không khỏi dở khóc dở cười, ở thế tục, cảnh giới Chân Tiên chỉ cần hơi khẽ động có thể xuyên qua vô số thời không, trong nháy mắt chấn nổ vô số tinh cầu, thế nhưng hiện tại ở Thiên giới, bị quy tắc cự đại áp chế, chỉ có thể làm phàm nhân đi bộ mà thôi.

Một là thế tục, một là Thiên giới, sai biệt quả thật quá lớn.

"
Thiên giới, Thiên giới rốt cuộc rộng lớn cỡ nào?" Thần niệm của Phương Hàn bắn phá tứ phương, căn bản là vô viên vô hạn, mỗi một tấc bùn đất, nham thạch, nguyên khí của Thiên giới đều chắc chắn e rằng không thể tưởng tượng.

Trong Đạo Kinh cổ xưa có ghi lại, hài nhi vừa ra đời tại Thiên giới đã có thực lực Trường Sinh Bí Cảnh. Theo đà phát triển, rất nhanh có thể tu thành Bất Tử Chi Thân, đến Trường Sinh bảy tám trọng.

Thế nhưng nếu chưa đạt được cảnh giới Thiên Tiên, vẫn chỉ là tiểu nhân vật.

Ước chừng đi được nửa ngày, đại nhật trên bầu trời có tư vị như muốn kết thúc một ngày, trước mắt xuất hiện một tòa cung điện trên sơn phong. Đã tới sơn môn của Huyền Trọng Phái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status