Vợ boss là công chúa

Chương 239: Sự dịu dàng của cậu

Lục Minh vội vàng bấm chuông gọi phục vụ rồi rút tay khỏi tay cô, nhanh chóng xoay người đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông đến, giúp Cảnh Y Nhân lau mồ hôi trên trán. Đồng phục bệnh nhân của cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi. Lục Minh xốc chiếc chăn mỏng đang đắp trên người cô lên, luồng khí nóng từ trong chăn liền tỏa ra. Cô sốt cao bao nhiêu độ mới có thể nóng đến mức này chứ?

Lục Minh vội bấm chuông gọi phục vụ thêm mấy lần nữa. Sau đó anh hất hết chăn lên, vừa làm tới đó Lục Minh đã sợ đến mức tim như thắt lại, hồn vía bay tuốt lên trời, sắc mặt chợt trắng bệch. Vốn đang ở trong bầu không khí nóng bức thế này, mà chỉ trong nháy mắt anh đã như rơi vào địa ngục, cả người anh toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Rõ ràng là nhiệt độ trong phòng rất bình thường, nhưng cơ thể anh như đang ở trong khối băng vậy.

Dưới thân thể Cảnh Y Nhân là một mảng đỏ thẫm, toàn bộ đều là máu.

Lúc này, nữ bác sĩ phụ khoa mới gấp gáp lao vào.

Lục Minh vừa hoảng loạn vừa phẫn nộ túm cổ áo bác sĩ, nhấc cô ta lên khỏi mặt đất.

Trong cơn giận bùng phát, anh chất vấn: “Chẳng phải các người đã nói cô ấy không có chuyện gì hay sao? Tại sao lại sốt cao rồi ra nhiều máu như vậy?” Nữ bác sĩ hốt hoảng liếc mắt nhìn cảnh Y Nhân đang nằm trên giường rồi giải thích: “Ngài Lục... Ngài để tôi xem thử tình hình thế nào đã?”

Lúc này Lục Minh mới phục hồi được lý trí, buông bác sĩ ra. Bác sĩ đi tới kiểm tra cho Cảnh Y Nhân một lượt, cởi quần bệnh nhân của cô ra xem qua, sau đó dùng đèn pin cầm tay kiểm tra mắt cô. Tiếp đó bác sĩ dùng sức tách mở miệng Cảnh Y Nhân, nhưng cô cắn răng quá chặt, bác sĩ làm mấy lần vẫn không được.

Bác sĩ lại dùng sức nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...

Thấy vậy, Lục Minh nhíu mày lo lắng, anh gằn lên: “Cô làm gì vậy?”

Bác sĩ bất lực đành quay đầu cầu cứu Lục Minh: “Ngài Lục! Hiện giờ cô Cảnh đang sốt cao, hàm răng cắn quá chặt, tôi cần phải kiểm tra bựa lưỡi của cô ấy.”

Lục Minh tới gần, không chút kiên nhẫn đẩy bác sĩ ra chen người vào, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm có độ cong tuyệt đẹp của cô lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa mồ hôi, hơi thở nóng hừng hực, nhìn vào lại có cảm giác cô trở nên đẹp hơn khi mang bệnh!

Vừa chạm vào Cảnh Y Nhân, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng của Lục Minh đã chuyển sang dịu dàng như nước.

Ngón trỏ thon dài, sạch sẽ của anh luồn vào trong miệng, nhẹ nhàng chạm tới hàm răng của cô, anh cúi người, dỗ dành bên tai cô: “Y Nhân! Mở miệng ra nào! Ngoan!” “...” Bác sĩ đứng bên cạnh cạn lời, dùng cách này cũng được hả? Lục tổng đang đùa bọn họ chắc? “Ngài Lục! Bây giờ ý thức của cô Cảnh không rõ ràng, căn bản là không nghe được lời của ngài đâu, cẩn thận cô ấy sẽ cắn ngài bị thương đấy!” Bác sĩ vừa nói xong Cảnh Y Nhân đã hơi thả lỏng hàm răng đang cắn chặt ra...

Lục Minh thuận thể luồn ngón trỏ vào trong miệng của cô. Có lẽ Cảnh Y Nhân cảm nhận được có vật lạ xâm nhập vào trong miệng, nên khi ngón trỏ của Lục Minh vừa lách vào, cô đã cắn mạnh một cái.

“...” Bác sĩ đứng bên cạnh thấy vậy thì giật mình rụt vai lại, hàng lông mày nhíu chặt, cô ta cảm thấy đau thay cho Lục Minh.

Nhưng Lục Minh còn chẳng hề nhíu mày, anh thản nhiên nói: “Kiểm tra cho cô ấy đi!”

Bác sĩ cẩn thận giơ đèn pin soi trước miệng Cảnh Y Nhân, nhìn xuyên vào bên trong qua khe hở mà ngón tay Lục Minh tạo ra, giúp cô kiểm tra tình hình.

Đến khi bác sĩ gật đầu với Lục Minh, anh mới dùng tay còn lại nhẹ nhàng đỡ cằm cô, rút ngón tay đang bị cắn về, đốt ngón tay ấy có hai vết răng sâu đến mức ứa máu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 1377 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status