Vợ boss là công chúa

Chương 347

Đến tối lúc chuẩn bị ngủ.

Lục Minh quấn khăn tắm quanh hồng bước ra khỏi toilet, giơ tay lau mái tóc hẵng còn ẩm ướt của mình, Nhìn thấy cảnh Y Nhân ngồi trên giường liên tục chơi điện tử trên ipad, anh vắt khăn mặt sang một bên, đi đến cạnh cô ngồi xuống, vươn dài cánh tay ra kéo Cảnh Y Nhân vào lòng, thuận thể chui2vào ổ chăn.

Anh gác cằm lên vai Cảnh Y Nhân, ngực dán sát vào lưng cô, xem cô chơi điện tử.

“Đừng chơi nữa, đi ngủ sớm thôi.” “Vâng, em chỉ chơi nốt ván cuối này thôi!” Cảnh Y Nhân chơi cực kỳ nghiêm túc.

Cô dịch người ra sau, tìm một tư thể thoải mái nhất dựa vào Lục Minh.

Hai bàn tay to lớn đang ôm cô của anh không chịu an phận, chậm rãi chạy lung tung khắp người cô.

Anh hít hà sau tai cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô.

“Nếu em mà không đi ngủ thì anh sẽ phạt em đấy.” Lục Minh cười nhẹ uy hiếp. Cảnh Y Nhân rụt cổ tiếp tục chơi, ngón tay nhỏ bé bấm lên màn hình nhanh thoăn thoắt. “Em đi ngủ mới phải chịu phạt nặng hơn ấy! Thể nào anh cũng hành em đến mức em phải khóc lóc van xin cho mà xem!” “...” Lục Minh cụp mắt nhìn những dấu vết lưu lại dày đặc trên cổ cô từ hôm qua, trái tim anh chợt thấy xót xa.

Anh đoạt ipad từ tay cô rồi vứt sang một bên, dịu dàng ôm cô tựa vào lòng anh, hôn lên mái tóc cô. “Hôm qua anh1thô bạo quá, sau này sẽ dịu dàng với em hơn.”

Thật ra tối qua anh cũng rất muốn dịu dàng với cô một chút, nhưng anh cũng là lần đầu nếm thử trái cấm. Cảm giác ấy sung sướng vô cùng, túy sinh mộng tử, chỉ hận không thể vuốt ve, siết chặt lấy cô vào tận máu xương mình, xoa nắn hàng trăm lần. (*) Túy sinh mộng tử: Nghĩa đen là: Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao. Nghĩa bóng chỉ một kẻ sống không có lý tưởng gì, sống bụi chết bờ.

Cảnh Y Nhân đang chơi dở lại bị cắt ngang, liền nhớ đến chuyện Hoa Bất Trảm hôm nay.

Do dự vài giây, rồi cô vẫn mở miệng nói: “Cậu ơi, người đàn ông ở cục cảnh sát hôm nay rất có thể chính là hoa đán muốn ám sát tổng thống ở Nhà Vàng ngày đó.”

“...” Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, cánh tay Lục Minh đang ôm cô đột nhiên khựng lại, vẻ mặt ngưng trọng.

“Em chắc chứ?”

Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không chắc một trăm phần trăm, nhưng8anh ta không phủ nhận. Vả lại, trong tay anh ta có cây quạt của tên hoa đán kia. Cách anh ta nói chuyện có vẻ như cố ý để em biết anh ta là chính là hoa đán. Không hiểu anh ta muốn lừa em hay anh ta vốn là hoa đán thật?”

Lục Minh hơi nheo mắt lại: “Dù là gì đi nữa, anh ta và hoa đán đều đáng nghi, anh sẽ cho người đi điều tra rõ ràng.” Nói xong, Lục Minh vươn người lấy di động trên tủ đầu giường, sau đó gửi đi một tin nhắn, rồi vứt điện thoại di động sang một bên. Anh ôm thiên hạ trong lòng.

“Xong rồi! Em yên tâm chưa? Việc này đã có chồng em rồi, về sau em không cần phải quan tâm mấy chuyện không liên quan nữa, chỉ cần lúc nào cũng nhớ đến anh là được.”

Nói xong, Lục Minh xoay người đặt cô ở dưới thân mình, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn cô mà cười nhẹ. Anh hôn nhẹ lên trán cô, thì thào hỏi: “Em đã nghĩ tới sau8khi tốt nghiệp muốn làm gì chưa?”

Đến bây giờ, Lục Minh vẫn chưa biết sở thích của cô. Anh chỉ biết cô tinh thông rất nhiều thứ nhưng lại không biết cô muốn làm gì nhất, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện của cô. “...” Vấn đề này của Lục Minh thật đúng là làm khó Cảnh Y Nhân.

Theo cô biết, việc học đại học ở thế giới này kéo dài bốn năm. Hiện tại cô sắp học xong năm thứ nhất, sắp sang năm thứ hai, tức là còn 3 năm nữa mới có thể tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp muốn làm gì, cô chưa bao giờ nghĩ đến. Làm ca sĩ giống Cảnh Hi? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lắc mạnh đầu trong lòng, sau đó lại đầy hào hứng, sôi nổi như bị điên vậy. Làm thư ký giống như Lý Đông? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân lại thảm hừ lạnh một tiếng, công việc mà Lý Đồng đã làm, cô còn lâu mới làm.

Cảnh Y Nhân nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên nhớ lại hồi 12 tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 1377 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status