Vợ cũ quay lại: Tổng tài biết sai

Chương 453


“Còn nữa, sau này tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy mặt chú nữa, không bao giờ được nhìn thấy nữa rồi!”

“Không sao. Doanh Doanh à, không sao đâu!” Cao Lỗi nắm lấy tay của Khưu Doanh Doanh nói: “Không nhìn thấy cũng không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Em thích gì, anh sẽ nói cho em nghe, tay em sẽ chạm vào chúng và cảm nhận!”

“Không, tôi không muốn, tôi không muốn như vậy! Tôi muốn mắt mình khỏe lại!”

Giọng nói đau khổ tột cùng của Khưu Doanh Doanh xuyên qua cánh cửa phòng bệnh, mọi người nghe thấy tiếng khóc đều cúi gằm mặt xuống trong vô thức.

An Điềm cắn chặt môi và nhìn xuống sàn nhà trắng sạch của hành lang bệnh viện, trong lòng bỗng trỗi dậy một nỗi buồn sâu sắc. Cảm giác bất lực không thể thay đổi mà chỉ có thể nhìn thẳng vào này, thực sự quá ức chế.

Khưu Doanh Doanh đã khóc la suốt buổi chiều trong phòng bệnh, và An Điềm cũng đứng lo lắng bên ngoài suốt cả buổi chiều.

Sau đó, vì Khưu Doanh Doanh khóc la quá dữ dội, nên bác sĩ đành phải tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, Khưu Doanh Doanh mới ngủ mê man.

Chờ đến cuối cùng, An Điềm vẫn không được vào gặp Khưu Doanh Doanh, nên cô phải an ủi bố mẹ của Khưu Doanh Doanh một lúc, sau đó trở về biệt thự dưới sự hộ tống của Cố Thiên Kỳ.

Do hôm nay xảy ra chuyện của Khưu Doanh Doanh, nên tinh thần của An Điềm đã suy sụp rất nhiều. Sau khi trở về biệt thự, cô vẫn buồn bã không nói gì.

Cố Thiên Kỳ nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ đi đến cạnh cô ngồi xuống: “Nhiên Nhiên, chị đừng buồn nữa.”

“Thiên Kỳ, em không hiểu đâu.” An Điềm lắc đầu: “Trước khi em chưa quay về, chị đã bị bắt cóc. Mặc dù chị đã chịu rất nhiều vết thương vì đòn roi, nhưng cuối cùng chị đã được cứu bởi một người bí ẩn. Đến khi thương tích lành hẳn, chị đã được đưa trở về đây an toàn. Nhưng còn Doanh Doanh…”

An Điềm cúi đầu nhìn xuống đất nói: “Nhưng, Doanh Doanh không được may mắn như vậy. Hơn nữa, em ấy vô tội, em ấy chỉ vô tình phát hiện ra một sự thật, vậy mà đã bị người ta làm tổn thương như thế! Em ấy vô tội mà, em ấy không đáng phải chịu quá nhiều đau đớn như thế!”

An Điềm còn chưa nói xong thì đã đưa tay ra bụm mặt mình lại, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Nhiên Nhiên à…” Cố Thiên Kỳ đưa tay ra ôm lấy vai An Điềm an ủi. “Sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

An Điềm không nói gì, nhưng mắt vẫn nhìn vào mặt sàn: Phải, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng rốt cuộc đến khi nào thì mắt của Doanh Doanh mới khỏe lại? Trong những ngày tháng khi mắt chưa khỏe, em ấy phải làm sao chịu đựng nỗi đau này đây?

“An Điềm, em sao thế?”

Sau một giọng nói điềm tĩnh vang lên, Cố Thiên Tuấn vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cảnh này. Bước nhanh đến trước mặt An Điềm, anh ngồi xổm xuống và đưa tay ra nâng mặt An Điềm lên.

Cố Thiên Kỳ ngồi bên cạnh thấy Cố Thiên Tuấn đã đến, nhưng bàn tay đang để trên vai An Điềm vẫn chưa buông xuống.

“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm thấy Cố Thiên Tuấn đã đến liền lập tức sà vào lòng anh, những giọt nước mắt vừa rồi vẫn cố nuốt xuống ngay trước mặt Cố Thiên Kỳ cuối cùng đã chảy ra. “Doanh Doanh, Doanh Doanh, em ấy…”

“Doanh Doanh làm sao? Em từ từ nói.” Cố Thiên Tuấn vỗ nhẹ vào lưng An Điềm, cánh tay mạnh mẽ thuận thế ôm lấy eo cô, đứng dậy dễ dàng.

An Điềm cũng giống như một con gấu koala bám chặt vào người Cố Thiên Tuấn. Còn “gốc cây” Cố Thiên Tuấn này thì không thèm nhìn vào Cố Thiên Kỳ bên cạnh, mà chỉ nhấc chân đi thẳng vào phòng ngủ.

Cánh tay của Cố Thiên Kỳ bỗng trống trải, lại nhìn thấy Cố Thiên Tuấn bế An Điềm đi vào phòng ngủ như ở chốn không người, đôi lông mày kiếm bất giác dựng đứng lên.

Anh nhìn vào cánh cửa bị đóng lại, nắm chặt vô thức siết chặt lại. Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Kỳ cảm nhận được, có vài chuyện mà anh không thể kiểm soát được!

Cố Thiên Tuấn đi vào phòng ngủ và đặt An Điềm lên giường, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên má cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Em từ từ nói. Anh nhất định sẽ cố hết sức để giúp em.”

“Doanh Doanh, Doanh Doanh, em ấy…” An Điềm thổn thức, giọng nói đứt quãng. “Doanh Doanh đã tỉnh lại rồi, nhưng em ấy cũng biết chuyện mình không thể nhìn thấy được nữa. Hôm nay em ấy đã khóc rất nhiều, nhưng chúng tôi chỉ có thể đứng nhìn em ấy khóc mà không biết phải làm gì để giúp được em ấy!”

An Điềm nói rồi lại gục đầu lên vai Cố Thiên Tuấn, hỏi với giọng nghẹn nào: “Cố Thiên Tuấn, tại sao vậy? Doanh Doanh rõ ràng vẫn là một cô bé con, tại sao lại gặp phải chuyện như vậy?”

“An Điềm à, hãy tin anh, ai rồi cũng sẽ gặp may mắn và xui rủi, trong rủi có may, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Cố Thiên Tuấn vỗ nhẹ lưng An Điềm an ủi. “Khưu Doanh Doanh đã tỉnh lại rồi, cho thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.”

Vừa rồi Cố Thiên Kỳ cũng an ủi An Điềm rằng “mọi chuyện sẽ ổn”, nhưng khi nghe thấy Cố Thiên Tuấn nói như vậy, An Điềm lại có cảm giác an tâm. Trên mặt cô giàn giụa nước mắt, nhưng lại gật đầu nghiêm túc với Cố Thiên Tuấn.

“Được rồi, em đừng khóc nữa.” Cố Thiên Tuấn quẹt nhẹ vào cái mũi đỏ ửng của An Điềm. “Thật ra, về chuyện của Khưu Doanh Doanh, vì em và Cao Lỗi nên anh đã nghiêm túc nhờ vả anh hai rồi. Anh hai nói mắt của Khưu Doanh Doanh vẫn còn hy vọng, nhưng quá trình điều trị sẽ kéo dài và khá đau đớn.”

“Thật sao? Bác sĩ Trì có nói rằng mắt của Doanh Doanh vẫn sáng lại được thật à?” Mắt của An Điềm sáng lên ngay lập tức.

“Ừm.” Cố Thiên Tuấn gật đầu với An Điềm. “Tuy anh hai không phải là bác sĩ nhãn khoa, nhưng anh ấy đã hỏi thăm bác sĩ nhãn khoa của bệnh viện, và nói rằng tình trạng của Khưu Doanh vẫn còn hy vọng.”

“Cám ơn anh, Cố Thiên Tuấn!” An Điềm ôm lấy Cố Thiên Tuấn, tâm trạng nặng nề chớp mắt đã nhẹ nhõm đi nhiều.

“Đây hình như là công lao của anh hai và bác sĩ nhãn khoa mà.” Cố Thiên Tuấn khẽ cười. “Tuy nhiên, vì em đã cám ơn anh, nên anh sẽ chấp nhận. Chỉ là…”

Cố Thiên Tuấn nói đến đây liền nâng mặt An Điềm lên hỏi: “Em định cám ơn anh thế nào đây? Chỉ nói bằng miệng thôi à?”

“Tôi…” An Điềm cười ngượng ngùng. “Vậy, tôi làm bánh cho anh ăn chịu không?”

“Chiều qua, em nói sẽ cùng làm bánh quy với Cố Thiên Kỳ, nhưng hôm nay đã là buổi chiều của ngày tiếp theo rồi, sao anh không thấy bóng dáng của bánh quy đâu cả?”

“Hôm qua anh làm cho tôi mệt mỏi như thế, tôi thậm chí còn không ăn tối mà ngủ quên luôn, làm gì còn nhớ làm bánh quy cho anh!”

“Vậy hay là, chúng ta vận động tiếp một chút nữa?” Cố Thiên Tuấn hôn lên môi của An Điềm, trên mặt vẫn nở nụ cười nham hiểm. “Lần này anh sẽ cố gắng không để em mệt quá.”

“Cố Thiên Tuấn, anh đừng như thế này có được không? Vừa mới đi làm về! Anh đã xem xong hết tài liệu chưa?”

“Đúng là chưa thật.” Cố Thiên Tuấn nhún vai. Anh nhìn vào đôi má ửng hồng của An Điềm và nói: “Hay, em đến phòng sách với anh.”

“Vậy tôi làm phiền anh làm việc thì sao?”

“Không đâu.” Cố Thiên Tuấn lắc đầu: “Em cứ ngồi cạnh anh là được. Anh xem tài liệu, em ngồi bên cạnh và làm những gì em thích, đọc sách hay vẽ đều được.”

“Thôi được rồi!” An Điềm vỗ tay cái bốp: “Đã lâu rồi tôi không vẽ mẫu, xúc cảm sắp mất hết rồi. Vậy anh đến phòng sách trước đi, tôi đi lấy giấy và bút.”

“Được.” Cố Thiên Tuấn xoa xoa đầu An Điềm, rồi nhìn cô bước ra khỏi phòng ngủ.

An Điềm đi đến phòng khách thì thấy Cố Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn về trước với vẻ nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy? Ai chọc em thế?” An Điềm bước tới dò hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status