Võ đạo đan tôn

Chương 133: Chật vật không chịu nổi! (2)


Chương 133: Chật vật không chịu nổi! (2)

Lâm Tiêu như cũ không phản kích, thân hình giống như từng đạo tàn ảnh ở trên quảng trường nhanh chóng di chuyển, khí lưu cuồng bạo vô tận ở bên người hắn ầm ầm nổ vang, khiến cho tay áo thổi tung bay, nhưng thủy chung không cách nào chạm đến hắn chút nào.

- Long Hổ quyền pháp của Lưu Vũ Chu đã luyện tới tiểu thành, uy lực cường đại, một quyền đánh ra thiết thạch nát bấy, xem ra Lâm Tiêu nguy hiểm rồi.

- Mặc dù Lưu Vũ Chu gia nhập Võ điện cũng mới nửa năm, nhưng hắn tu luyện chăm chỉ, nghe nói mỗi lần hắn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền tiếp nhận nhiệm vụ mới, yêu thú bị hắn chém giết không biết bao nhiêu, Lâm Tiêu vừa mới gia nhập Võ điện ba tháng, căn bản chưa trải qua chiến đấu sinh tử, thua là chuyện không thể nghi ngờ.

- Ghê tởm a, lần khiêu chiến này cư nhiên bị Lưu Vũ Chu giành trước rồi!
- Lại trốn tránh như vậy, không tới mười chiêu Lâm Tiêu tất bại!

Giữa quảng trường, Lưu Vũ Chu uy phong lẫm liệt, trong lúc xuất thủ khí phách lăng nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác lực lượng khó tả, nhìn lại Lâm Tiêu, ngay từ lúc đầu chiến đấu đã liên tiếp tránh né, tựa hồ ở dưới công kích của Lưu Vũ Chu khó có thể chống đỡ, tùy thời đều có nguy cơ mất mạng.

Rất nhiều đệ tử Võ điện đều là liên tục đánh giá, những võ giả đều không mở miệng khiêu chiến trước tiên thì trong lognf càng căm giận, âm thầm bất bình.

- Tại sao Lâm Tiêu không phản kích, một mực né tránh căn bản không phải là biện pháp, lại tiếp tục như vậy, một chút không cẩn thận rất dễ dàng bị thua!

Trên quảng trường, Lữ Tuyết dậm chân nói.

- Ân?

Vương Vũ cũng là chau mày, thân là bằng hữu của Lâm Tiêu, hắn đối với thực lực của Lâm Tiêu thật sự là quá rõ ràng, mà giờ khắc này thực lực mà Lâm Tiêu bày ra trên võ đài thật sự là khác xa trình độ của hắn, điều này khiến cho trong lòng Vương Vũ không nhịn được mà nghi ngờ.

- Ha ha, Lâm Tiêu, chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn sao, uổng cho ngươi còn là đệ tử thiên tài của Võ điện chúng ta, cư nhiên hèn yếu vô năng như thế, danh hiệu đệ tử thiên tài này của ngươi hôm nay liền thua bởi ta đi, loại chết nhát như ngươi căn bản không xứng với đệ tử thiên tài.

Lưu Vũ Chu càng đánh càng hăng, rống to liên tục, lúc vung quyền thì quyền phong kích động, giống như mãnh hổ xuống núi, cương mãnh vô cùng. Nhìn lại Lâm Tiêu lại là đỡ trái hở phải, chật vật không chịu nổi, ở dưới công kích của hắn thì không ngừng né tránh, tựa hồ tùy thời đều có khả năng bị thua.

Nhưng khiến cho Lưu Vũ Chu bất đắc dĩ chính là Lâm Tiêu mặc dù chật vật dưới tay hắn như vậy lại thủy chung đứng vững không ngã, điều này khiến cho trong lòng hắn càng ngày càng gấp gáp, chiêu thức đại khai đại hợp, dần dần mất đi kiên nhẫn.

- Cơ hội tốt!

Lâm Tiêu một mực tránh né liền tung người lướt qua bên cạnh Lưu Vũ Chu, tựa hồ đột nhiên tìm được một cái cơ hội, thừa dịp chiêu thức của Lưu Vũ Chu dùng hết, lực cũ đã mất, lực mới chưa sinh, trong nháy mắt đánh ra một chưởng ấn lên trên người hắn, một chưởng trực tiếp đem Lưu Vũ Chu đánh bay, rơi xuống mặt đất.

- Khụ khụ!

Lưu Vũ Chu trúng một chưởng của Lâm Tiêu, không khỏi thổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt không còn một tia huyết sắc.

- Hô, hô!

Lâm Tiêu một chưởng đánh bại Lưu Vũ Chu, đứng ở chính giữa quảng trường thở hồng hộc, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.

- Cái gì? Lưu Vũ Chu lại thua?

Mọi người tại trường đều là sửng sốt, cũng không ngờ đến cái kết quả này.

- Lâm Tiêu, Phương Dũng ta hôm nay muốn khiêu chiến ngươi!

Đúng lúc này một cái thanh âm đột nhiên vang lên, chợt một thiếu niên mặc thanh sắc võ giả sắc mặt vui mừng lướt lên quảng trường.

- Hỏng bét, cư nhiên bị Phương Dũng này giành trước một bước.

- Thật là ghê tởm a, mới vừa rồi ta lại ngây người, ngu ngốc, ngu ngốc a!

- Thực lực của Phương Dũng này không quá sai biệt với Lưu Vũ Chu, hơn nữa nếu so với Lưu Vũ Chu thì hơi mạnh hơn một chút, mới vừa rồi Lâm Tiêu ở dưới công kích của Lưu Vũ Chu đều đã không chịu nổi như vậy, giờ hắn xuất tràng, xem ra danh hiệu đệ tử thiên tài của Lâm Tiêu hẳn là không tới phiên của chúng ta.

Rất nhiều đệ tử mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại, mọi người đấm ngực dậm chân, lộ ra vẻ cực kỳ ảo não.

- Ta cư nhiên lại thua ngươi!

Sắc mặt của Lưu Vũ Chu tái nhợt, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được, hồi tưởng lại chiến đấu trước đó, thần sắc của hắn đột nhiên vô cùng ảo não:

- Ghê tởm, thực lực của ta hoàn toàn ở trên Lâm Tiêu này, lại bị hắn đánh bại, mới vừa rồi là ta khinh thường, nếu như ta không khinh thường, ổn định mà đánh, thắng lợi trận này hẳn là thuộc về ta.

Nhưng hiện tại có nói cũng vô dụng rồi, Lưu Vũ Chu chỉ có thể bị vây ở trong tự trách thật sâu, mặc dù đệ tử bình thường có cơ hội khiêu chiến đệ tử thiên tài, nhưng trong một tháng thì nhiều nhất chỉ được một lần, hôm nay hắn vừa khiêu chiến với Lâm Tiêu, ở trong một cái hoàn cảnh như vậy, hắn muốn đợi đến tháng sau đánh bại Lâm Tiêu để thay thế Lâm Tiêu trở thành đệ tử thiên tài thì đã hoàn toàn không có khả năng rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Vũ Chu không nhịn được mà có chút ảm đạm, xoay người liền muốn rời đi.

- Lưu Vũ Chu, năm mươi điểm cống hiến đã nói trước đó, ngươi sẽ không quên đi? Nguyện đánh cuộc, nguyện chịu thua, nhanh giao ra đây.

Đúng lúc này thanh âm của Lâm Tiêu đột nhiên vang lên trên quảng trường.

Sắc mặt của Lưu Vũ Chu không khỏi tái đi.

- Lưu Vũ Chu, nhanh một chút đem 50 điểm cống hiến giao ra đây!

Phương Dũng ở một bên cũng lộ ra vẻ khẩn cấp, thế nhưng lại thay Lâm Tiêu đòi tiền.

Sắc mặt của Lưu Vũ Chu biến ảo mấy cái, cuối cùng nhịn đau từ trong lệnh bài đệ tử của chính mình đem 50 điểm cống hiến chuyển cho Lâm Tiêu, tràng khiêu chiến này có nhiều người chứng kiến như vậy, nếu như hắn dám không trả, một khi Lâm Tiêu bẩm báo Võ điện, đối mặt hắn chính là trùng phạt nghiêm khắc của Võ điện.

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của Vương Vũ phía dưới đột nhiên sáng lên, trong tâm hắn giống như có một đạo thiểm điện lướt qua, khóe miệng lộ ra mỉm cười, giờ phút này hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân của biểu hiện không chịu nổi cùng vụng về lúc trước của Lâm Tiêu.

- Lâm Tiêu, xem chưởng!

Đợi sau khi Lưu Vũ Chu ảo não, chật vật lui ra, Phương Dũng khẩn cấp đánh về phía Lâm Tiêu.

- Hô!

Phương Dũng phi thân về phía trước, một đôi nhục chưởng không ngừng đánh ra, kình khí di tán trong hư không, không khí từng tầng bạo liệt, trong lúc nhất thời ở trước mặt Lâm Tiêu đột nhiên xuất hiện mười mấy song chưởng ấn, tầng tầng lớp lớp, bao la vạn tượng, ập xuống bao phủ về phía Lâm Tiêu.

Bộ chưởng pháp này của Phương Dũng tên là Ảo Ảnh chưởng, đồng dạng là Nhân cấp đê giai công pháp, luyện đến mức tận cùng ảo ảnh trọng trọng, làm cho người ta khó phân biệt thật giả, không cách nào né tránh.

Cước bộ của Lâm Tiêu liên tục chớp động, giống như tràng chiến đấu lúc trước, ở dưới công kích của Phương Dũng liên tục né tránh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status