Võ đạo đan tôn

Chương 513: Tấn cấp Hóa Phàm cảnh trung kỳ


Chương 513: Tấn cấp Hóa Phàm cảnh trung kỳ.

Xuy xuy.

Giờ khắc này, vô luận là độ tinh khiết nguyên lực hay là cường độ nguyên lực đều dùng một loại tốc độ kinh người tăng trưởng, khiến toàn thân Lâm Tiêu đều tràn đầy năng lượng.

Toàn bộ quá trình nói gì dài, kì thực quá trình chuyển hóa chỉ trong chớp mắt, thực lực của Lâm Tiêu đã có biến hóa đột nhiên tăng mạnh so với trước kia.

- Ta đột phá Hóa Phàm cảnh trung kỳ rồi.

Dị tượng trong thiên địa biến mất, mở hai mắt ra, trên mặt Lâm Tiêu lộ ra mừng rỡ.

Phải biết rằng, hắn đột phá Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong cũng chỉ mấy tháng, vốn trong nội tâm Lâm Tiêu, mình muốn từ Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong đột phá đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ, ít nhất cũng phải hao phí mấy tháng, không nghĩ tới bởi vì những ngày này toàn lực chạy đi, hơn nữa hôm qua chiến đấu sinh tử với Hắc Ám Ma Viên, cảm ngộ đối với sinh tử khiến thời gian đột phá Hóa Phàm cảnh trung kỳ của hắn được rút ngắn rất nhiều, hiện giờ sau khi thương thế trị liệu tốt lập tức liền lập tức nước chảy thành sông, tự nhiên đột phá.

- Quả nhiên vẫn là sinh tử lịch lãm rèn luyện mới có thể khiến một võ giả phát triển nhanh hơn.

Đứng người lên, cảm thụ được nguyên lực hùng hậu trong cơ thể, phất tay lực lượng đáng sợ kia khiến trong nội tâm Lâm Tiêu nhịn không được cảm khái.

Nếu như không có thú triều lần này, có lẽ hắn thật sự còn cần mấy tháng, thời gian dần tích lũy, cảm ngộ, mới có thể đột phá.

- Dùng thực lực của ta hiện giờ, coi như không có phân thân Toản Địa Giáp hỗ trợ, cũng hoàn toàn có thể đánh ngang tay với Hắc Ám Ma Viên kia a? Nói không chừng, còn có thể chiếm cứ thượng phong cũng nên.

Hóa Phàm cảnh sơ kỳ đỉnh phong và Hóa Phàm cảnh trung kỳ tuy rằng chỉ thua kém một cảnh giới, nhưng chênh lệch giữa cả hai lại rất lớn, hiện giờ vừa đột phá, thực lực Lâm Tiêu ít nhất tăng lên mấy lần.

- Ở đây mặc dù không có nguy hiểm gì, nhưng ta không thể ở lâu, cha mẹ và Tam muội bọn họ nếu biết tin tức ta vẫn lạc, nhất định sẽ vô cùng thương tâm, ta vẫn nên sớm trở về thì tốt hơn.

Cho dù Lâm Tiêu giờ phút này rất muốn kiểm nghiệm thực lực của mình sau khi đột phá, nhưng nghĩ đến người nhà đang lo lắng tại Thành Tân Vệ, hắn vẫn bỏ qua quyết định này.

Rầm rầm

Dưới sự khống chế của Lâm Tiêu, phân thân Toản Địa Giáp bắt đầu tiếp tục khoan động về phía trước, sau khi ước chừng được trăm mét, trước mắt đột nhiên rộng mở trong sáng, một tia ánh mắt nhỏ hẹp từ ngoài động chiếu rọi vào, thì trong lúc bất tri bất giác, phân thân Toản Địa Giáp vậy mà đã khoan xuyên qua cả sơn cốc, đi thẳng tới bên ngoài sơn cốc.

Thả người lướt đi, thân hình Lâm Tiêu bỗng nhiên hiện lên giữa mấy cây đại thụ, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, sau khi đột phá Hóa Phàm cảnh trung kỳ, tốc độ Lâm Tiêu hiện giờ cũng đã tăng lên một mảng lớn.

Chỉ sau nửa canh giờ, Lâm Tiêu đã chạy ra khỏi Liên Vân sơn mạch đên trên bình nguyên bao la bên ngoài, trên mặt đất, bởi vì thú triều mấy ngày hôm trước nên cây cối đổ ngã, một mảnh bừa bộn, càng có một ít bị thi thể yêu thú bị giẫm đạp đến chết huyết nhục mơ hồ, sau khi bị mặt trời chiếu vào liền hư thối, biến vị.

- Cũng không biết Thành Tân Vệ lần này tổn thất bao nhiêu.

Trong nội tâm lo lắng đến tình huống Thành Tân Vệ, Lâm Tiêu thi triển thân pháp, cả người phảng phất như một đầu khói xanh lao nhanh trên bình nguyên mênh mông bát ngát, khoảng cách mấy trăm dặm dưới sự toàn lực của Lâm Tiêu cũng chỉ là thời gian một phút đồng hồ.

Đột nhiên, Lâm Tiêu nhìn thấy phía trước có hơn mười con chiến mã phân tán trên bình nguyên, trên lưng ngựa ngồi nguyên một đám võ giả thân mặc hắc bào, sắc mặt hung ác, tựa hồ đang tuần tra, hoặc như đang tìm kiếm gì đó.

- Những người này, tựa hồ không giống với võ giả Thành Tân Vệ a?

Lâm Tiêu nhướng mày, bản năng cảm giác được đội kỵ binh này có chút không đúng.

Võ giả sẽ rất ít cỡi chiến mã, mà Thành Tân Vệ có được chiến mã bình thường chỉ có thành vệ quân và binh sĩ đế quốc, nhưng vô luận là người nào, phục sức trên người cũng là áo giáp tiêu chuẩn đặc biệt của Thành Tân Vệ, mà không thể nào là loại võ bào màu đen thống nhất này.

Trong nội tâm nghĩ đến, Lâm Tiêu từ trong bụi cỏ rất nhanh tiếp cận chi đội ngũ này, đồng thời theo cơn gió trong tai cũng mơ hồ nghe được thanh âm mắng mỏ tức giận xen lẫn kinh hỉ của những kỵ binh này.

- Ha ha, nơi này có thi thể của một đầu Tứ Tinh yêu thú, mau mau, móc yêu đan đầu Tứ Tinh yêu thú này ra, hảo hảo cất kỹ.

- Đội trưởng, thống lĩnh bảo chúng ta ở chỗ này tuần tra, không để võ giả nào lọt lưới, nhưng chúng ta ở chỗ này vơ vét yêu đan và bảo vật trên người yêu thú sẽ không việc gì chứ?

- Sợ cái gì, thống lĩnh bọn hắn đã hoàn toàn bao vây lấy Thành Tân Vệ, những võ giả Thành Tân Vệ kia căn bản không thể trốn, làm sao có cá lọt lưới, dù sao thi thể yêu thú ở đây quá nhiều, chúng ta thay vì nhàn rỗi còn không bằng đào yêu đan, phát tài một chút.

- Nói cũng đúng, đám huynh đệ tiến công Thành Tân Vệ thoải mái hơn chúng ta nhiều, chỉ cần thành trì vừa vỡ, bên trong bảo bối gì không có? Đâu như chúng ta, chỉ có thể đào đào nội đan.

- Ha ha, đừng có cái kiểu chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, một quả yêu đan của Tứ Tinh yêu thú ít nhất giá trị hơn vạn lượng, ở đây thi thể nhiều như vậy, dù đào cả ngay cũng đào không hết a.

Nguyên một đám thanh âm không kiêng nể gì cả vang lên trên bình nguyên, căn bản không bi thương và thống khổ khi thú triều qua đi, trong giọng nói tràn đầy mừng rỡ.

- Những người này đến tột cùng là người nào, tuyệt đối không phải võ giả Thành Tân Vệ.

Nghe được nội dung đối phương nói chuyện với nhau, đồng tử Lâm Tiêu co rụt lại, thân hình lập tức hiện ra, chậm rãi đi về phía đám người kia.

- Người nào?

- Là ai?

- Thật đúng là có cá lọt lưới.

Thân hình Lâm Tiêu vừa hiện ra, đối phương lập tức đã phát hiện từ rất xa, hơn mười gã hán tử diện mục dữ tợn lập tức dừng hết hành động lại, gào thét lao tới bao vây Lâm Tiêu lại.

- Hóa ra là một tên tiểu phá hài, bà nội nó, dọa lão tử nhảy dựng, thật sự là xui.

- Nhất định là dư nghiệt của Thành Tân Vệ, giết hắn đi.

Đám kia sau khi thấy khuôn mặt Lâm Tiêu, hơn mười tên hán tử lập tức hùng hùng hổ hổ lên tiếng, một người trong đó không nói hai lời, giơ lên trường thương trong tay đâm tới Lâm Tiêu, trong đôi mắt của hắn lóe ra hung quang, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không phải người Hắc Long trại vậy thì tất cả đều giết.

Hai con ngươi Lâm Tiêu trợn trừng, đối mặt trường thương đâm tới mặt không đổi sắc, tay phải đột nhiên nâng lên, một bả kẹp lấy đầu thương của đối phương.

Trường thương bị ngón tay Lâm Tiêu kẹp lấy, mặc cho đối phương dùng sức thế nào cũng không chút nhúc nhích.

- Hỗn đãn, lên cho ta.

Võ giả kia sắc mặt đỏ lên, thân thể ngồi trên lưng ngươi đột nhiên đứng người lên, trường thương thép tinh trong tay đâm mạnh tới, muốn hung hăng đẩy Lâm Tiêu bay ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status