Võ đạo đan tôn

Chương 632: Tiều phu đáng sợ


- Cái gì?

Đối mặt một chiêu kinh thiên, Thạch Giác biến sắc, nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức tăng lên, vung kiếm đâm ra như chớp.

Kiếm quang phá nát, trong miệng Thạch Giác cuồng phun máu tươi, thân hình bắn ngược ra sau, hộ thể nguyên lực vặn vẹo bạo vỡ, áo bào hóa thành vô số mảnh nhỏ chật vật nện vào trong lòng đất.

Oanh long…

Ngay sau đó Thạch Giác kéo thân hình chật vật phóng lên cao, ánh mắt mang theo kinh hãi không quay đầu lại điên cuồng thoát đi.

Tiếng kình phong vang lên, một thân ảnh nhanh chóng tới gần, Lâm Tiêu đã theo sát phía sau, hướng bóng lưng Thạch Giác tiếp tục chém xuống.

Đao ảnh cuồn cuộn như sóng biển, vô cùng vô tận, bao vây thân thể Thạch Giác bên trong, đao khí lưu chuyển thiên địa biến sắc, đại thụ vỡ vụn bay tán loạn khắp bốn phía.

- A…

Thạch Giác rốt cục không thể chống đỡ, hét lớn một tiếng, máu tươi phun như suối, thân hình cơ hồ bị chém thành hai khúc đôi mắt trợn trừng thật lớn tràn đầy vẻ kinh khủng cùng không cam lòng, thân hình nặng nề rơi xuống đất.

- Hừ!

Một tiếng cười lạnh, Lâm Tiêu đang định chuẩn bị tiến lên, đột nhiên một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, Lâm Tiêu cảm giác như mình bị độc xà âm thầm tiếp cận, toàn thân chợt nổi da gà.

- Có sát khí!

Oanh long…

Ngay sau đó từ trong núi rừng xa xa, một đạo lưu quang đáng sợ phút chốc bắn tới, nhanh như chớp xuất hiện bên người Lâm Tiêu.

Đó là hư ảnh chiến phủ cao hơn mười thước, hào quang lưu chuyển, cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, bao phủ long quyển phong, uy áp kinh thiên như một ngọn núi lớn hung hăng đặt lên thân hình Lâm Tiêu, chiến phủ còn chưa đánh xuống đã làm nham thạch trong phạm vi mấy chục thước chung quanh tầng tầng rạn nứt, băng vỡ nát ra.

Sau chiến phủ, một thân hình khôi ngô theo sát phía sau, khống chế hư ảnh chiến phủ đánh xuống.

- Người nào?

Ánh mắt Lâm Tiêu co rụt lại, trường bào phật động, nguyên lực nháy mắt vận chuyển tới cực hạn.

- Man Vương bá quyền - Băng Thiên Liệt Địa!

Gặp phải công kích đáng sợ như thế, Lâm Tiêu không chút do dự thi triển ra thức thứ hai trong Man Vương bá quyền mình vừa luyện thành, trước đó khi chiến đấu với Thạch Giác hắn còn chưa thi triển chiêu này, nhưng rốt cục đã có thể sử dụng.

Oanh long…

Tiếng sấm ầm vang, mặt đất dưới chân Lâm Tiêu ầm ầm bạo vỡ, một cỗ sóng xung kích vô hình lan tràn, đem cây cối mặt đất trong phạm vi mấy trăm thước chấn thành bụi phấn, không còn tồn tại.

Trong cự lực trùng kích, Lâm Tiêu bay ngược ra sau, hai chân kéo ra một đạo khe rãnh dài hơn trăm thước, cánh tay ê ẩm tê dại, mà đối phương cũng phải lui ra hơn trăm thước mới ngừng lại, hai tay cầm chiến phủ chấn động, hiển nhiên cũng bị lực xung kích đập vào.

Đó là một tiều phu thân mặc áo ngắn, trong tay cầm búa lớn cao chừng nửa người, trên mặt đầy râu, dáng người vô cùng khôi ngô, đôi mắt nhìn trừng Lâm Tiêu có vẻ giật mình, hiển nhiên không ngờ đối phương có thể ngăn chặn được một kích đánh lén của mình.

- Các hạ là ai, vì sao đột nhiên ra tay với ta!

Chiến đao giơ cao, diễn cảm Lâm Tiêu lạnh lùng, trong mắt sát khí dạt dào, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

- Ha ha, tiểu ca đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.

Tiều phu cười ha ha:

- Ta chỉ là không đành lòng nhìn thấy hai người trẻ tuổi tàn sát lẫn nhau, cho nên đi ra khuyên can, nhưng nếu tiểu tử này đã chết, khuyên can cũng không còn ý nghĩa, ta đi trước, ha ha, xin lỗi vì đã quấy rầy, ai, thanh niên bây giờ ah, động chút là đánh đánh giết giết, thật sự không tốt.

Tiều phu cười ha hả, không đợi Lâm Tiêu nói chuyện, thân hình nhảy lên, vô cùng linh hoạt, chỉ sau vài lần lắc mình đã biến mất trong núi rừng, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương rời đi hồi lâu, cảm giác chân khí của đối phương đã hoàn toàn biến mất, lúc này Lâm Tiêu mới thả lỏng vận chuyển nguyên lực trong thân thể.

Hắn đương nhiên không tin tưởng lời nói của tiều phu kia, nhưng thực lực đối phương thật mạnh, ngang ngửa với mình, làm Lâm Tiêu có chút kiêng kỵ, nếu đối phương không có ý tứ chiến đấu, hắn cũng không cần dây dưa, đương nhiên nếu bị lấn tới, hắn cũng sẽ không nương tay.

Lục soát xong thi thể ba người Thạch Giác, Lâm Tiêu lấy ra Huyết Lực Tinh.

Huyết Lực Tinh tản mát ra linh dược khí nồng đậm, nhìn như rặng mây đỏ chân trời, nồng hậu không thôi.

- Quả nhiên là thứ tốt, đúng là vương giả trong Huyết Lực Tinh, hiệu quả thật kinh người.

- Hiện tại ta có được một gốc thất giai cùng một gốc lục giai, đủ cho ta hấp thu toàn bộ dược tính, tìm một chỗ bí mật sử dụng mới được.

Thân hình chợt lóe, Lâm Tiêu nhanh như chớp đi xa.

Cách chiến trường vừa rồi vài chục dặm, tiều phu dừng lại, hai tay không ngừng xoa nắn.

- Tê tê…

Tiều phu vẫy vẫy hai tay, hít sâu một hơi cắn răng nói:

- Đau chết mất, không nghĩ tới tiểu tử vừa rồi đáng sợ như vậy, đang giết địch mà vẫn cảm nhận được công kích của ta, hơn nữa đúng lúc ngăn trở, thật sự là hiếm thấy. Vừa rồi tiểu tử kia giết ba người, khẳng định chiếm không ít thứ tốt, đáng tiếc thực lực của hắn quá mạnh mẽ, ngang ngửa với ta, muốn giết hắn cũng không dễ, vậy thôi đi.

Lắc nhẹ đầu, tiều phu lại làm ra dáng vẻ như vô hại, lặng yên rời đi.

Nửa ngày kế tiếp Lâm Tiêu lướt qua không ít dãy núi cao, trải qua một ít nơi nguy hiểm, rốt cục tìm được địa phương tạm an toàn, bắt đầu dùng Huyết Lực Tinh thất giai.

Trước khi dùng linh dược, hắn kiểm kê lại chiến lợi phẩm, ba người Thạch Giác cũng không có trữ vật giới chỉ, chỉ mang theo vài gốc linh dược lục giai, điều này làm Lâm Tiêu khá hài lòng.

Mười ngày trôi qua.

Oanh long…

Trong dãy núi đột nhiên phát sinh nổ mạnh kịch liệt, hào quang bắn ra bốn phía, đá vụn bay lên sau đó ầm ầm sụp đổ.

Một thân ảnh chậm rãi đi ra, trường bào rách tung tóe, nhưng da thịt cổ đồng tràn ngập hào quang sáng mờ, mang theo chút vẻ đỏ sậm, tràn ngập lưu tuyến cùng mỹ cảm lực lượng.

- Dược hiệu của Huyết Lực Tinh thất giai thật đáng sợ, khó trách nghe nói chỉ có cao thủ Quy nguyên cảnh mới có thể thừa nhận, thiếu chút nữa đã chết rồi.

Cảm thụ được lực lượng mênh mông toàn thân, Lâm Tiêu hưng phấn gào to.

Đương nhiên sau đau đớn hiệu quả cũng kinh người, một gốc Huyết Lực Tinh thất giai cùng một gốc lục giai đem lực lượng thân thể hắn gia tăng lên mười bảy mười tám ngàn cân, hiện tại tuy vẫn là hóa phàm hậu kỳ nhưng lực lượng đã lên tới bốn mươi ba ngàn cân, so với một ít Quy nguyên cảnh sơ kỳ càng đáng sợ không kém.

- Để cho ta xem thử lực lượng cùng phòng ngự bây giờ của ta mạnh bao nhiêu.

Đi lên đỉnh núi cao mấy trăm thước, Lâm Tiêu không chút do dự thả người nhảy xuống.

Oanh!

Giống như viên vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, thân hình hắn nặng nề đập xuống đất, nham thạch trong phạm vi vài trăm thước lập tức nứt vỡ, tạp ra một hố sâu tới mấy thước hình người.

- Quả nhiên lợi hại.

Lâm Tiêu cắn răng leo ra khỏi hố sâu, trường bào càng thêm rách nát, nhưng trong mắt lại vô cùng hưng phấn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status