Vô lại kim tiên

Chương 111: Sát Kê Cảnh Hầu [Giết gà dọa khỉ]



Thanh Hoa Cao Cấp Ma Vũ học viện tọa lạc tại trung tâm Khắc Khố Sâm Đạt, phía nam là đại quảng trường Khắc Khố Sâm Đạt, phía bắc giáp giáo trường thành vệ quân, chu vi vài trăm mẫu, trong học viện bóng cây xanh rợp, hoa cỏ phồn thịnh, hoàn cảnh tĩnh lặng ưu nhã, học viên may mắn được tuyển vào học được cung cấp hoàn cảnh học tập tốt nhất.

Vào khoảng giữa trưa, Lâm Phong đã thay một trường sam màu trắng, khi đến trước cổng học viện thì, ở xa xa nhìn thấy có một đám người quây thành một vòng tròn nhiệt náo, có bình dân bách tính, cũng có dong binh và quý tộc, tam giác cửu lưu, loại người nào cũng có.

Bước lại gần, mới thấy rõ là việc gì. Nguyên lai là là một tiểu nữ hài muốn báo danh nhập học bị hai quý tộc kị sĩ giữ cửa ngăn lại, tiểu cô nương khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan đoan chánh, trông thanh tú đáng yêu, chỉ là ăn mặc rách rưới, vừa nhìn đã biết là hạ đẳng bình dân.

Lại nhìn vào hai kị sĩ đứng trước cửa, đều là quý tộc kị sĩ, mặt đầy ngạo khí.

Kị sĩ là quý tộc hàng hạ đẳng nhất, tuy là so sánh với các quý tộc khác, kị sĩ không thể vênh mặt, bất quá đối với bình dân mà nói, dù gì đi nữa vẫn là quý tộc.

Lâm Phong lắng nghe từ trong đám đông, mới biết được là hai kị sĩ canh cửa bất thình lình chặn tiểu cô nương đòi tiền vào cửa, nguyên bổn tâm tình cảm thấy hoang đường, lại nhìn quanh trên mặt mọi người chung quanh đều có biểu tình khinh thường, lập tức trong tim lửa giận nổi lên, đi tới phía trước hung hăng vung tay ra một cái "bét" đánh tên kị sĩ kia lảo đảo, an ủi tiểu cô nương vài câu, rồi quay lại trầm giọng chửi mắng :"Lũ chó dựa hơi chủ các ngươi, ai cho các ngươi quyền đó, để các ngươi đứng trước cửa thu tiền hả ?"

Hai kị sĩ nhìn lại không ngờ là lĩnh chủ đại nhân đích thân đến, tự dưng cảm giác bất diệu, chân mềm nhũn ra, từ từ quỳ xuống tại chỗ, vẻ mặt thống thiết cầu xin :"Lĩnh chủ đại nhân tha mạng, là… là….!" Suốt nửa ngày một lí do cũng không nói ra được.

Đám đông vây xung quanh "Oa" lên một tiếng bắt đầu nghị luận, Lâm Phong nộ khí càng thịnh, một cước đá hai kị sĩ thành bộ dạng như chó gãy xương, lại kéo tiểu cô nương đang ngơ ngác rời khỏi đám đông đi vào học viện.

Ầm ĩ đi một hồi thì tới thư phòng lão Tạp Lạp Kì xử lí sự vụ học viện, lão đầu tử hiện tại đang bận rộn đến tối mắt tối mũi, thấy Lâm Phong hề hề khéo một tiểu cô nương tiến vào, không tự chủ được nói :"Sao ngươi lại có thời gian đến đây thăm ta?"

Lâm Phong cố áp chế nộ khí, cười nói:"Ngươi cái tên viện trưởng này làm tốt quá ha ! Kị sĩ ở tại cửa học viện thu tiền vào cửa của học viên báo danh, sau này học viên nếu muốn tiến vào Thanh Hoa học viện, chắc phải sớm chuẩn bị một khoản chi lớn gọi là quá quan phí quá!"

Lão đầu tử cả ngày chính lí bao nhiêu là công chuyện quan trọng, làm sao mà có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ như cái mụn này, nghe lời tức thì mặt áy náy nói:"Việc này có thật à?"

Lâm Phong nói :"Ta tận mắt chứng kiến,chứ bộ ta nói oan uổng cho lão hay sao?"

Đại Sư ho khan một tiếng, gương mặt vô liêm sỉ dày như mo cau cũng phải đỏ hồng lên, nói :"Những sự tinh kiểu này ta không tự xử lí, đều giao cho hạ cấp lo, cái lũ cai tử đáng chết này, ngươi để La Đế Phong truy ra giáo huấn chúng là được rồi!"

Lâm Phong mắt nhìn vào tiểu cô nương đang bàng hoàng bất an đứng ở bên cạnh rồi nói :"Tiểu cô nương này phụ mẫu đều qua đời, không có tiền trả học phí, ngươi thu cô ta làm quan môn đệ tử đi!"

Lão đầu tử gật đầu đáp ứng, đại khái hỏi lai lịch của tiểu cô nương, gọi hộ vệ dẫn tiểu cô nương đi, rồi mới nói:"Giữa trưa mà đến học viện này, đã có chuyện gì thế?"

Lâm Phong ngồi vào một bên, đợi thị nữ dâng nước ép trái cây lui ra, rồi mới nói:"Sáng sớm hôm nay An Đức Liệt báo rằng từ năm ngoái đã có không ít tinh kim biến mất không tung tích, sự tình này ngươi có biết không?"

Lão đầu tử đưa mắt nhìn Lâm Phong, hỏi ngược lại:"Ngươi không biết à?"

Lâm Phong nói:"Ta muốn tra ra thì không khó lắm, có điều muốn trước tiên hỏi mấy lão đầu tử các ông có biết không!"

Đại sư gật gật đầu, nói:"Khải Lực Tây và Khải Thụy Tư hai tên tiểu tử này tay chân không sạch sẽ, Khải Thụy Tư tên hỗn đãn thì không cần nói, chỗ nào cũng sinh sự thị phi, chỉ là nhìn vào mặt Khải Lâm Na, những lão đầu tử chúng ta cũng phải làm như không thấy gì, Khải Lâm Na trước đây yêu cầu An Đức Liệt chiếu cố huynh đệ của nàng, có thể là không biết huynh đệ của mình lại có thể đi buôn lậu tinh kim, An Đức Liệt sợ vấn đề quá nghiêm trọng, không giám dấu, báo cáo với ngươi à?"

"Khải Lực Tây?" Lâm Phong tay trượt khỏi chỗ gác, cười lạnh nói:"Cái tên đại cữu ca này của ta thật là xem thường ta, hắn ta bộ nghĩ là ta không dám động tới hắn sao?"

Đại sư lắc đầu quầy quậy nói: "Tính ra, một nhà với nhau làm ầm lên thì cũng không vui vẻ, Khải Lâm Na đã đợi ngươi hơn mười năm, ngươi không nên để cô ta thương tâm rơi lệ chứ, dù sao giữ tất cả trong tim cũng đã rất khó đối với cô ta, mười năm nay không phải nhờ cô ta sắp xếp, Khắc Khố Sâm Đạt cũng không phát triển lên quy mô như hiện nay đâu, bất quá hai tiểu tử ấy cũng không biết điều, ngươi cứ để An Đức Liệt sau này nắm lấy một điểm nào đó, không để cho chúng vươn tay ra xa quá là được rồi!"

Lâm Phong thở dài một hơi rồi nói:"Ta cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, Khải Lâm Na đối với ta rất là thâm tình, điều này đương nhiên ta biết, chỉ là ta không muốn nàng bị khó xử kẹt giữa hai bên, như quả chuyện này điều tra ra, Khải Lâm Na vì bảo vệ hai vị huynh trưởng, tâm lí khẳng định xem người nhà trọng hơn, ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng gặp khó khăn chứ!"

Đại Sư nói :" Ngươi nếu vẫn còn muốn xử phạt rõ ràng hai tên tiểu tử ấy, Khải Lâm Na không thể nào cảm thấy khá nổi, thế này đi, ngươi đánh một đòn cảnh cáo chúng, như quả chúng biết an phận thì bỏ qua, còn nếu chúng vẫn không biết hối cải, thì tới lúc đó có thể đem mọi việc ra ánh sáng!"

Lâm Phong gật gật đầu, tự nhiên cười nói :"Giờ cơm trưa sắp đến rồi, ta và ông cùng ăn ở đây vậy!"

Tạp Lạp Kì vỗ trán một cái nói:"Ngươi không nói thì ta cũng quên mất tiêu, ài ..., lúc đầu cứ tưởng sẽ có những ngày thanh nhàn, ai ngờ đâu lão nhân gia già rồi mà không được yên ổn!"

Ăn trưa ở học viện cùng Tạp Lạp Kì xong, Lâm Phong trở về phủ, vừa vào cổng thì lại đụng phải Lâm Trùng vừa thay ca, lập tức dừng lại gọi Lâm Trùng bảo:" Ngươi lập tức tìm gọi An Đức Liệt đến cho ta!"

Lâm Trùng vừa cúi đầu, lên tiếng vâng dạ thì Lâm Phong đã quay người đi xa rồi.

Quay về ngồi trong thư phòng, nhướng mày nói:"Ra đây đi!"

Một trận ba động kịch liệt phát ra trong không gian, Bỉ Đặc toàn thân mang dạ hành xuất hiện trước thư án, hai tay đưa ra một danh sách những cái tên vào tay Lâm Phong.

Lâm Phong xem lướt qua vài cái tên, đầu không ngẩng lên nói: "Ngươi lui xuống đi!"

Bỉ Đặc vâng một tiếng, sau một trận ba động nữa,vô thanh vô tức tiêu biến mất khỏi thư phòng.

Lâm Phong vỗ đầu bộp bộp, nhìn vào bảng tên tự nói với mình:"Xem ra tài phú có thể làm người ta phong cuồng, không ngờ có nhiều quý tộc như thế này, ân, mười năm không xuất hiện, cái lũ bò sát này càng ngày càng không xem luật lệ của ta ra gì!"

Nguyên lai cái bảng tên này có liên quan đến hơn vài chục tấn tinh kim biến mất không một vết tích.

Chỉ dựa vào tên Khải Lực Tây thì đương nhiên không thể nào đem bán ra bên ngoài hơn mười tấn tinh kim, trong các bộ - môn đều có người lợi dụng quyền thế để tư lợi, ngoài ra trong những kẻ tham lam đó thì còn có những kẻ quý tộc đã đến Khắc Khố Sâm Đạt từ rất sớm nữa.

Mười năm năm trước Lâm Phong bắt đầu bế quan, không hỏi đến sự vụ, vì để ứng phó với sự phát triển nhanh chóng, Khải Lâm Na dùng mọi cách gom một đống quý tộc bất đắc chí về đây, cả gia tộc đến Khắc Khố Sâm Đạt, vì Khắc Khố Sâm Đạt mà phát triển hạ tầng cơ sở, chỉ là lũ quý tộc đó đắm chìm trong kết quả mĩ mãn, đã sớm quẳng pháp lệnh của lĩnh chủ đại nhân ra khỏi đầu óc.

Ngồi một lúc, mĩ nữ chiến thần thủ tại cửa vào báo, An Đức Liệt đang ở ngoài chờ gặp mặt.

Lâm Phong phân phó:"Để hắn vào!"

Mĩ nữ chiến thần vâng dạ một tiếng, lùi ra ngoài.

Không nói nhiều lời, An Đức Liệt bước tới, hành lễ rồi không một tiếng động đứng sang bên, đợi lĩnh chủ đại nhân phân phó.

Lâm Phong nói:"Ta xuất chinh Thiểm tộc ngươi bảo quý tộc đòi được phong đất,hiện tại thì sao, không phải vẫn còn muốn được phong đất chứ?"

An Đức Liệt không thể nhìn thấu ý tứ của lĩnh chủ đại nhân, thận trọng trả lời :"Vài ngày gần đây cũng có vài người đến nhắc với thuộc hạ!"

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đoạn nói:"Ngươi đến lũ quý tộc đòi phong đất ấy gọi đến phòng lớn cho ta, bảo ta đáp ứng nguyện vọng của chúng!"

An Đức Liệt tâm lạnh chân run, không dám đa ngôn, liền đáp ứng lùi xuống.

Sau nửa giờ, Lâm Phong đi vào trong phòng họp lớn, hiện đang trong đại sảnh đã đứng đầy đại tiểu quý tộc tướng mạo hoang đàng, lũ quý tộc này đều là loại to béo không hề có ngoại lệ, từ bộ mặt béo phị đầy thịt mỡ và phục sức hoa lệ, có thể nói gia cảnh cũng rất phong túc.

Lũ quý tộc này vừa nghe nói lĩnh chủ đại nhân đáp ứng yêu cầu phong đất, hai mắt đã sáng lên như nhìn thấy vàng, làm sao còn có thể nghi ngờ gì, lập tức cưỡi xe ngựa thẳng hướng về Hầu tước phủ của Lĩnh chủ đại nhân, ở trên đường truy vấn An Đức Liệt, nhưng An Đức Liệt cũng không phải là thằng ngu, làm sao mà để lộ tin tức, vả lại hắn cũng không rõ lĩnh chủ đại nhân muốn làm cái gì.

Cả đám quý tộc đang nhao nhao nghị luận, tự đề nghị lĩnh chủ đại nhân phân cấp cho phần đất phì nhiêu nào cho mình, Lâm Phong bước vào từ cung điện bên cạnh, cả đám quý tộc liền lập tức đình chỉ nghị luận, túc dung nhi lập, ưỡn ngực thóp bụng, đứng theo dáng tiêu chuẩn, cố lưu lại nửa điểm ấn tượng cho lĩnh chủ đại nhân.

Lâm Phong từ từ đi lên trên ghế thái sư ngồi xuống, đưa mắt quét qua lũ quý tộc này, đúng là cả lũ trên bảng tên đều đúng tội, không tên nào bị oan, mày kiếm giương lên, hỏi:"Vừa nghe các ngươi thảo luận rằng mười năm qua các ngươi vì sự phát triển của Khắc Khố Sâm Đạt đã cống hiến không nhỏ, các người tiếp tục, ta ở đây nghe các công lao của các người, sau đó luận công ban thưởng!"

Cả lũ quý tộc không hiểu không đoán nổi ý tứ của lĩnh chủ đại nhân, lác mắt ra nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:" Đều là do lĩnh chủ đại nhân dẫn dắt con đường đúng đắn, chúng tôi không dám nhận công lao!"

"Phải thế không?" Lâm Phong sắc mặt lạnh lùng, nhãn thần lăng lệ quét qua, lũ quý tộc dưới khi thế ức bách của hắn, ai ai cũng thâm tâm kinh đảm đầu heo cúi xuống, tâm lí đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Lâm Phong cười lạnh nói:"Ai cho các ngươi cái can đảm đó, để cho quý tộc cao quý các người bí mật buôn lậu tinh kim?"

Cả lũ quý tộc tức thì ngơ ngẩn, họ chỉ biết đại cữu ca của lĩnh chủ đại nhân trên đã nổi danh, chắc chắn không để lộ sự tình, không tưởng được lĩnh chủ đại nhân hiện giờ có thể tra ra, không khác gì sấm sét giữa trời xanh đánh thẳng xuống đầu, cả đám quý tộc lập tức rơi vào trạng thái si ngốc.

Lâm Phong đập bàn chửi:" Để cho lũ giả trá các ngươi sống trên thế giới này là bất hạnh của đế quốc, hảo sự một việc cũng không làm, còn việc xấu xa thì thủ đoạn cực kì cao minh, cấm dụng vật tư của ta cũng dám buôn lậu, là ai đã cho các ngươi lòng can đảm đó hả? Ta tốn tiền nuôi các ngươi để các ngươi ăn tàn phá hại đào tường khoét vách của ta à ? Đồ vô tri liều lĩnh!"

Quay đầu hét lớn ra bên ngoài đại sảnh:"Người đâu, vào đây đem cả lũ vô dụng này ra toàn bộ chém đầu cho ta! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status