Vợ nhỏ mang thai hộ tổng tài

Chương 182: Ba mẹ bị bắt cóc


Hình như Thịnh Tuấn Hạo cũng cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Thịnh Trình Việt. Nó không khỏi rụt rụt cái đầu nhỏ, kêu gào ờ trong lòng, ba, không phải con cố ý, con cũng chỉ là muốn an ủi mẹ một chút mà thôi, ba yêu mẹ bao nhiêu, thì con cũng yêu mẹ bấy nhiêu.

Dường như, Thịnh Trình Việt nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thịnh Tuấn Hạo, khóe miệng không kìm được giật giật, con ngươi sâu thẳm rõ ràng tối đi, dường như đang nói, thằng nhóc xấu xa, con muốn yêu thì đi yêu bà xã của con, con đoạt người phụ nữ của ba làm gì?

Thịnh Tuấn Hạo không cam lòng trợn mắt nhìn sang, Con yêu mẹ thì thế nào? Con yêu, yêu, yêu, vô cùng yêu ỉ

Thịnh Trình Việt bị im lặng chọc giận, đành phải chuyển ánh mắt đến trên người Tiêu Mộc Diên. Lần này giao chiến với con trai, anh đã thua, hơn nữa còn thua triệt để.

Sau khi Âu Vũ Đình trờ lại biệt thự, nhìn ngay thấy Âu Toàn đang ngồi bên cạnh bàn trà nhàn nhã uống trà, nhìn qua tâm tình có vẻ rất tốt.

"Ba!” Âu Vũ Đình gọi một tiếng, lập tức đi ngay về phía trước. Nhìn biếu lộ của Âu Toàn, dường như anh cũng cảm giác được cái gì đó.

Trái lại, Âu Toàn không ngờ Âu Vũ Đình sẽ trờ lại sớm như vậy. ông ta cười rồi rót một chén trà, sau đó mới mờ miệng nói.

"Vũ Đình, đến tán gẫu với ba một chút." Dường như, Âu Toàn vẫn rất vui vẻ, trong mắt đều là ý cười, loại cảm giác này, dường như có chuyện gì vui.

Sắc mặt Âu Vũ Đình hơi trầm xuống. Chẳng lẽ việc bắt cóc ba mẹ Tiêu Mộc Diên đúng là ba làm sao? Tại sao ông ấy phải làm như vậy. Rốt cuộc, ông ấy muốn làm gì?

"Vâng." Anh vâng nhẹ một tiếng, sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh Âu Toàn, ánh mắt sâu thẳm vẫn chăm chú nhìn Âu Toàn. Càng nhìn dự cảm không tốt trong lòng anh càng mãnh liệt, là ba, nhất định là ba làm. Nếu không, làm sao ông ấy có thể vui vẻ như thế.

"Ba, ba có chuyện gì phải không? Sao ba lại vui vẻ như vậy." Âu Vũ Đình nhíu chặt lông mày nói, nhưng trong lòng lại hy vọng Âu Toàn không làm bất cứ chuyện gì. Nhà họ Âu bọn họ đã rất có lỗi với nhà họ Tiêu. Nếu như ba lại bắt cóc người nhà Tiêu Mộc Diên. Vậy sau này, anh làm sao còn chung sống với Tiêu Mộc Diên được, anh cũng không còn mặt mũi nào đi gặp cô nữa.

Âu Toàn sững sờ, trên mặt ông ta biểu hiện rất rõ ràng sao? Ngay cả con trai cũng đã nhìn ra, nhưng nó nhìn ra thì cứ nhìn ra, bản thân ông ta cũng không có ý định giấu diếm Âu Vũ Đình.

"Ba mời ba mẹ Tiêu Mộc Diên đến nhà, lát nữa con sẽ gặp bọn họ. Sau đó, con hãy nói ngay với họ việc con muốn cưới Tiêu Mộc Diên." Âu Toàn nói như lẽ tất nhiên. Dù sao bây giờ ba mẹ Tiêu Mộc Diên trong tay ông ta. Cô nhất định phải nghe lời ông ta.

"Ba, ba đang nói cái gì vậy? Con làm sao có thể làm như thế. Hơn nữa, nếu làm như vậy, Tiêu Mộc Diên cũng sẽ không đồng ý, chúng ta phải tôn trọng cô ấy." Âu Vũ Đình hơi tức giận, anh đột nhiên đứng dậy, tựa như một chút cũng không muốn lại ngồi uống trà với Âu Toàn nữa.

"Vũ Đình, ba đã mất rất nhiều công suy nghĩ. Con phải thông cảm cho ba một chút. Ba làm như vậy cũng là vì Âu Thị." Âu Toàn tận tình khuyên nhủ. Đúng vậy, ông ta làm tất cả cũng là vì Âu Thị. Cho dù ông ta còn có nhiều chỗ không phải, đã làm rất nhiều việc sai lầm, nhưng Âu Thị là tâm huyết của ông ta, ông ta nhất định phải bảo vệ.

Rõ ràng, Âu Vũ Đình không muốn nghe Âu Toàn nói thêm gì nữa. Hơn nữa, hình như trên mặt anh còn có vẻ tức giận.

"Ba mẹ Tiêu Mộc Diên ở đâu?" Anh phải đi xin lỗi ba mẹ Tiêu Mộc Diên. Anh phải thả họ về.

"Ba mẹ cô ấy không ở đây. Hơn nữa, ba cũng sẽ không dễ dàng để con nhìn thấy họ như vậy." Âu Toàn vừa nhìn thấy Âu Vũ Đình như vậy, lập tức ông ta cũng hơi tức giận, hối hận vừa rồi mình không nên nói tình hình thực tế cho Âu Vũ Đình sớm như vậy.

Âu Vũ Đình không hề suy nghĩ lập tức gọi điện cho Tiêu Mộc Diên. Anh muốn nói cho Tiêu Mộc Diên, ba mẹ cô đang ở chỗ anh, để Tiêu Mộc Diên yên tâm trước. Anh sẽ không để cho ba mẹ cô có chuyện gì. Nếu như ba dám làm gì, anh nhất định sẽ ngăn cản.

Tiêu Mộc Diên vẫn luôn giữ chặt điện thoại di động, hy vọng kẻ bắt cóc ba mẹ cô gọi điện tới. Nhưng rất lâu cũng không có điện thoại gọi đến, trong lòng cô không khỏi lo lắng. Làm sao có thể như vậy?

Ngay lúc Tiêu Mộc Diên sắp thất vọng, điện thoại di động của cô lại vang lên. Trong lòng cô vui mừng, cũng không nhìn là ai đã nghe điện thoại.

"Diên Diên, là anh." Âm thanh của Âu Vũ Đình đột nhiên truyền đến tai cô.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên không khỏi thất vọng. Lại là Âu Vũ Đình gọi tới, anh ấy gọi điện thoại làm gì? Kẻ bắt cóc ba mẹ nàng đâu? Lo lắng của nàng ngày càng tăng lên.

"Diên Diên, em nghe anh nói, trước tiên em đừng kích động, ba mẹ em bị ba anh bắt..."

"Anh nói cái gì? Bây giờ anh ở đâu, em phải gặp anh." Tiêu Mộc Diên vừa nghe đến đây, cuống lên. Cô thế nào cũng không ngờ sẽ là ba Âu Vũ Đình bắt ba mẹ cô đi, nghĩ như vậy có phải sự việc còn có thể xoay chuyển hay không.

Âu Vũ Đình biết lúc Tiêu Mộc Diên vừa nghe đến tin tức này sẽ kích động.

"Trước tiên em bình tĩnh một chút. Bây giờ anh còn không biết ba mẹ em ở đâu. Ba anh không nói cho anh. Anh chỉ muốn em yên tâm. Ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói, được không?" Âu Vũ Đình nhẹ nhàng nói, vừa nghĩ tới lo lắng của Tiêu Mộc Diên, nước mắt của cô, trong lòng anh cũng sẽ không nhịn được đau thắt.

“Vâng, không được, tối nay em phải gặp anh, ngay bây giờ, gặp ngay lập tức." Vừa nghĩ tới ba mẹ, trong lòng cô lập tức cuống lên. Nhưng bây giờ Âu Vũ Đình gọi điện tới, khiến trong lòng cô nhẹ nhõm một chút.

Âu Vũ Đình thở dài một hơi. Anh biết vị trí của ba mẹ cô trong lòng cô. Bây giờ anh cũng có thể quan tâm đến tâm tình của cô, nên anh đồng ý với cô.

"Chúng ta cần bình tĩnh nói chuyện. Tốt nhất đừng dẫn theo con em và Thịnh Trình Việt." Âu Vũ Đình nói rất chắc chắn. Nếu như dẫn theo bình dấm chua Thịnh Trình Việt đó, mọi việc sẽ không thể thương lượng được. Nói không chừng sẽ kích thích ba, khiến ba làm ra những việc vượt quá giới hạn.

"Được, ở đâu." Tiêu Mộc Diên hỏi lần nữa. Cô liếc nhìn Thịnh Trình Việt đang chăm chú nhìn mình. Rõ ràng, Thịnh Trình Việt không nghe hiểu cô ở trong điện thoại nói gì? Nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Mộc Diên kích động như vậy, đại khái anh cũng đoán được một chút.

"Quán bar." Dứt lời cô lập tức cúp điện thoại. Không cần phải nói quá rõ ràng, nhưng bọn họ đều sẽ biết đi nơi nào.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mộc Diên muốn đi ra ngoài ngay. Cô khoác thêm áo khoác, liếc nhìn những người vây quanh cô.

"Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút, mọi người ở đây nhé. Nếu như, mọi người muốn đi, thì đi về trước đi." Tiêu Mộc Diên cũng không nói với họ trong điện thoại nói gì? Nhưng Âu Vũ Đình là người cô vẫn tin tưởng, cô tin Âu Vũ Đình không có ác ý đối với cô.

"Anh đi cùng em." Thịnh Trình Việt không hề nghĩ ngợi giữ chặt bàn tay nhỏ của Tiêu Mộc Diên. Dường như đây đã thành một thói quen. Dù thế nào, anh cũng sẽ không buông tay cô. Cô đi đâu, anh cũng đi đó, bảo vệ cô với tình yêu của anh.

"Chúng con cũng đi cùng dì Diên." Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút cũng vươn bàn tay nhỏ đến kéo Tiêu Mộc Diên. Bây giờ trong nhà mẹ đã xảy ra chuyện, Bọn họ nên đứng ra giúp mẹ. Họ người một nhà người nên đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn.

Tiêu Mộc Diên nhìn mấy người trước mắt này, không còn gì để nói. Bọn họ muốn làm gì? Cô đi ra ngoài bọn họ cũng muốn đi theo sao? Trong mắt bọn họ cô còn có tự do hay không chứ.

"Mọi người không phải đi theo tôi. Nếu như mọi người đi theo tôi, thì tôi sẽ không cứu được ba mẹ tôi ra. Nếu như tôi không cứu được ba mẹ tôi, thì điều đầu tiên tôi hận là mọi người."

Tiêu Mộc Diên nói rất nghiêm túc. Đúng vậy, nếu như cô không cứu được ba mẹ cô, thì hận nhất là Thịnh Trình Việt. Cô cũng không biết tại sao lại nghĩ như vậy. Dù sao, chắc có rất nhiều người hận tên ác ma này, thêm cô chắc cũng không coi là nhiều đâu.

"Được, bọn anh sẽ không đi theo em." Thịnh Trình Việt bất ngờ đồng ý với Tiêu Mộc Diên. Anh có thể lén đi theo cô, điểm này cũng cực kỳ có thể. Chỉ cần không bị cô phát hiện là được rồi. Anh sẽ bảo vệ cô, luôn bảo vệ cô.

Rõ ràng, Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Trình Việt nghĩ nhiều như vậy. Vừa nghe đến anh không đi theo mình, rõ ràng trên mặt cô mỉm cười. Đôi mắt sáng và đẹp của cô nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt không chớp. Đột nhiên cô phát hiện, thật ra người đàn ông này cũng rất đẹp trai. Lần đầu tiên, cô cảm thấy dường như Thịnh Trình Việt còn đẹp trai hơn Trương Vân Doanh cô vẫn luôn yêu thương.

Cứ như vậy, Tiêu Mộc Diên rời khỏi tầm mắt mấy người bọn họ.

"Ba, chúng ta sẽ đi theo mẹ thế nào." Tiêu Mộc Diên vừa đi ra ngoài, Thịnh Tuấn Hạo lập tức mở miệng. Nó cũng không tin Thịnh Trình Việt sẽ để mình mẹ đi gặp kẻ bắt cóc ông bà ngoại đơn giản như vậy.

"Chúng ta có xe mà, lên xe không được sao." Viễn Đan tiếp lời. Sau khi nói xong, nó còn đi ra ngoài trước, ừa mới nghĩ tới một mình mẹ đi ra ngoài, thì sẽ thấp tha thấp thỏm.

"Đúng vậy, ba đi mau." Nguyệt Nguyệt lập tức kéo Thịnh Trình Việt đi ra ngoài.

"Chúng ta phải đi muộn hơn chút, sau khi mẹ ra ngoài phải bắt taxi, phải đợi một lúc, tuyệt đối không thể bị mẹ phát hiện." Thịnh Tuấn Hạo nhíu chặt lông mày nói. Đúng vậy, tuyệt đối không thể bị mẹ phát hiện, nếu như bị mẹ phát hiện, sẽ lại tức giận.

"Trước tiên, chúng ta có thể đi xem mẹ một chút." Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thịnh Trình Việt nói. Nó phải nhìn Tiêu Mộc Diên. Nó lo lắng cho mẹ. Thật ra tất cả bọn họ đều lo cho Tiêu Mộc Diên.

Thịnh Trình Việt xoa xoa đầu nhỏ của Nguyệt Nguyệt, ngay cả Nguyệt Nguyệt cũng đã lớn rồi. Nó cũng biết lo lắng cho người khác rồi. Tiêu Mộc Diên thật đúng là sinh ra ba đứa con ngoan. Anh không khỏi bắt đầu tưởng tượng tới cuộc sống sau này. Một nhà năm người bọn họ cùng vui vẻ sống chung một chỗ, thật là một chuyện tốt đẹp dường nào.

"Được, bây giờ chúng ta đi xuống ngay." Mặc kệ sau này Tiêu Mộc Diên còn nhớ tình yêu trước kia hay không, nhưng anh có lòng tin, sẽ khiến cô lần nữa yêu mình. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc anh nhận rõ anh muốn cái gì nhất? Là một ngôi nhà, nuôi một người phụ nữ hạnh phúc.

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền chỉ đăng trên app Mê Tình Truyện!

Tiêu Mộc Diên đến chỗ đã hẹn trước Âu Vũ Đình, Âu Vũ Đình đã tới. Thật ra cô vốn cũng có thể đến sớm, nhưng đón xe mất rất nhiều thời gian, thật ra cô đã có bằng lái xe, chỉ là không có tiền mua xe.

"Siêu sao Âu Vũ Đình, anh đến đã lâu chưa, xin lỗi, em tới muộn." Tiêu Mộc Diên vừa nói chuyện vừa ngồi xuống đối diện Âu Vũ Đình, nhẹ nhàng mỉm cười. Đối với Âu Vũ Đình, cô luôn luôn có loại cảm giác không hiểu. Có lẽ trong năm năm này, cô đã thật sự yêu anh. Nếu không, mỗi lần cô nhìn thấy Âu Vũ Đình, vì sao đều sẽ có một loại cảm giác đã từng quen biết chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status