Vợ nhỏ mang thai hộ tổng tài

Chương 238: Anh biết không phải là em


Thịnh Trình Việt tất nhiên biết Tiêu Mộc Diên nghĩ gì. Anh nháy mắt với con gái bảo cô bé bớt nói một chút.

Nhưng Nguyệt Nguyệt không hiểu được ý của Thịnh Trình Việt còn hỏi: “Ba, mắt ba làm sao vậy?”

Ôi, đứa con gái ngốc này...

Chỉ thấy Tiêu Mộc Diên nổi giận: “Nhóc con, con bảo ai già hả...”

Nguyệt Nguyệt thấy đầu mẹ mình như bốc lửa thì vội vàng rụt đầu lại và trốn ở phía sau Tuấn Hạo và Viễn Đan: “Mẹ trở nên thật khủng bố.”

Viễn Đan thở dài trước cô em gái không biết phối hợp này. Gương mặt tươi cười tiêu chuẩn của cậu ngước lên và đi tới trước mặt Tiêu Mộc Diên: “Nguyệt Nguyệt đương nhiên chỉ nói đùa thôi. Mẹ là tiên nữ, tiên nữ thì làm sao có thể già được chứ?”

“Thật không?” Giống như giữa ngày hè oi bức đột nhiên có một trận gió mát thổi tới, cơn giận của Tiêu Mộc Diên lập tức giảm xuống.

“Thật ạ!” Cậu gật đầu như giã tỏi.

Tuấn Hạo cũng nói với: “Mẹ còn rất trẻ và xinh đẹp. Mỗi lần mẹ đi đón bọn con, các bạn học sinh đều hỏi có phải là chị của con không đấy. Khi biết mẹ là mẹ của bọn con, các bạn ấy đều rất hâm mộ.”

Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên trở nên dịu dàng. Đúng là cô quá nhạy cảm rồi. Biểu hiện của cô bây giờ chẳng khác nào những bà vợ sợ chồng bỏ trốn, về phần nguyên nhân lớn nhất vẫn bởi vì cô đã là bà chủ của một gia đình.

Mặc dù lúc này Thịnh Trình Việt có thể nói lời son sắt yêu cô và nuông chiều cô, nhưng trong tương lai sẽ không chỉ có một người như Tô Anh. Qua vài năm nữa thì ai biết anh sẽ trở thành thế nào?

Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Thịnh Trình Việt và khẽ kéo ống tay áo của anh: “Ba, mẹ nhất định là mắc chứng bệnh lo được lo mất của phụ nữ rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Nguyệt Nguyệt còn có thể đoán ra bệnh nữa sao?

“Đúng vậy, con nghe bạn học nói với con, gần đây mẹ cậu ấy cũng có tình trạng như vậy, cảm giác làm bà chủ gia đình quá thất bại nên một lòng muốn ra ngoài làm việc.” Nguyệt Nguyệt nói tiếp: “Nhưng con hi vọng mẹ chỉ cần đẹp là được rồi. Cuối tuần khi ba vắng mặt, mẹ có thể đi dạo, đi mua sắm quần áo với chúng con.”

“Vậy ba lại giúp được gì cho các con?”

Nguyệt Nguyệt cúi đầu xuống và nói: “Ba và mẹ còn chưa có tuần trăng mật, trong thời gian này ba có thể đào tạo cho anh Viễn Đan và anh Tuấn Hạo, dù sao kỳ nghỉ của chúng con cũng rất dài ngày.”

“Con nói là ba giao công ty lại cho các con à?” Thịnh Trình Việt nhìn Nguyệt Nguyệt một lúc lâu mới nhìn sang Viễn Đan Tuấn Hạo đang lộ ra vẻ mặt hưng phấn: “Chỉ sợ đây mới là mục đích cuối cùng của các con đi.”

Nguyệt Nguyệt xấu hổ cười nói: “Đúng là không gì có thể lừa được ba. Nhưng những lời con nói đều là thật. Ba mẹ có thể ra ngoài chơi, bọn con sẽ học tập thật giỏi. Nếu có gì mà chúng con không thể giải quyết được, chúng con sẽ gọi điện thoại hoặc trò chuyện qua video mà. Nói chung, mong muốn lớn nhất của chúng con chính là thấy cha mẹ được vui vẻ.”

Thịnh Trình Việt thật sự chịu thua những đứa trẻ tinh quái này rồi. Cuối cùng thì anh cũng hiểu rõ vì sao Tiêu Mộc Diên có ý muốn sinh thêm một đứa nữa. Có nhiều đứa con xuất sắc như vậy thật khiến cho người ta không còn cảm giác gì về sự vượt trội nữa.

Thịnh Trình Việt xem như đã đồng ý yêu cầu của con nên bắt đầu yêu cầu Mộng Huyên xử lý một vài chuyện và cho mình một kỳ nghỉ.

Ngoài ra anh còn có tâm tư khác. Chờ tới khi các con trưởng thành, anh sẽ hoàn toàn bỏ lại công ty. Nếu chúng đã thích công việc như vậy... Anh liền giúp chúng được như mong muốn.

Ba đứa bé đang hài lòng chợt cảm giác sau gáy mát lạnh...

Hình như chúng bị gài bẫy rồi.

Buổi trưa, Tiêu Mộc Diên điều chỉnh cảm xúc xong còn lên mạng tìm hiểu về triệu chứng của mình. Rõ ràng là căn bệnh nguy kịch rồi. Nhưng đến thứ hai, thứ tư, thứ sáu, khi cô tỏa sáng trên sân khấu Tiêu thị thì cô lại rất bình thường.

Chẳng lẽ... Cô nhàn rỗi quá nên suy nghĩ linh tinh? Khả năng này là rất lớn. Đặc biệt là bây giờ khi Mộng Huyên dẫn theo ba đứa trẻ ra ngoài đi dạo, Thịnh Trình Việt thì vùi đầu vào công việc, không phải chỉ có cô là rảnh rỗi nhất sao?

Vừa hay, lúc này Trương Bân Bân lại gọi điện thoại tới và hẹn cô ra ngoài uống cà phê.

“Em không được đi.” Thịnh Trình Việt nhíu mày. Anh còn không quên lần trước Tiêu Mộc Diên hẹn gặp ai rồi suýt nữa xảy ra chuyện đâu.

Tiêu Mộc Diên nói: “Bọn em sẽ hẹn ở quán cà phê ngay phía trước thôi. Từ cửa sổ ở đây cũng có thể nhìn thấy mà. Anh đừng lo lắng, em nhất định sẽ trở về an toàn thôi.”

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói vậy thì nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ở đối diện quả nhiên có một quán cà phê.

“Được rồi. Anh cho em nửa giờ. Nếu như bọn em vẫn chưa nói chuyện xong thì phải gọi điện thoại cho anh đấy.”

“Được.”

Tiêu Mộc Diên không ngừng đồng ý, sau đó liền đến điểm hẹn. Cô vừa đến nơi đã nghe được giọng nói của Trương Bân Bân.

“Diên Diên, tớ xin lỗi. Tớ không biết tên Trương Lân kia lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.”

Tiêu Mộc Diên khẽ run lên khi nghe nói đến Trương Lân: “Không sao, chuyện cũng đã qua rồi. Thật ra tớ muốn hỏi cậu có bị anh ta làm gì không?” Trông người kia không giống người đứng đắn lịch sự.

Trương Bân Bân lắc đầu: “Bởi vì tớ biết cậu sẽ nói lại với Âu Vũ Đình nên mới cố ý làm ra vẻ như vậy thôi...”

“Thế rốt cuộc giữa cậu và Âu Vũ Đình đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vụ cãi nhau này diễn ra bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng, mức độ tổn thương còn lớn như thế.

Trương Bân Bân vừa thấy Tiêu Mộc Diên đã nói không nên lời, vậy chẳng bằng không nói thì hơn. “Thật ra bọn tớ chỉ cãi nhau thôi, bây giờ đã làm lành với nhau rồi.”

“Thật à? Vậy thì đúng là chuyện vui rồi.” Tiêu Mộc Diên mỉm cười.

Trương Bân Bân gật đầu và vô thức nhớ tới chuyện ngày đó làm cô ấy xấu hổ đỏ mặt.

Ngày đó, Âu Vũ Đình vác Trương Bân Bân lao thẳng đến nhà của anh ấy, phòng ngủ của anh ấy...

“Âu Vũ Đình, anh thả tôi ra. Tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.” Trương Bân Bân chống cự.

“Khả năng nói dối của em thật là quá tệ.” Âu Vũ Đình lại hôn một đường từ môi cô xuống phía dưới, bàn tay cũng không hề nhàn rỗi mà xé quần áo của cô: “Em muốn có chứng cứ chứng minh anh yêu em, vậy đợi lát nữa anh sẽ cho em xem.”

Trương Bân Bân vẫn cố đẩy Âu Vũ Đình ra nhưng lại không đẩy anh ấy ra được.

“Âu Vũ Đình!” Cô ấy quát to một tiếng.

Lúc này, điện thoại của Thịnh Trình Việt đúng lúc gọi qua. Trương Bân Bân gần như không nghĩ ngợi liền nhận nghe. Bởi vì anh chỉ có một nguyên nhân để có thể gọi cho cô ấy.

“Cái gì?”

Cô ấy nghe được tin tức bất lợi có liên quan tới Tiêu Mộc Diên thì lập tức nói ra tất cả những gì mình biết.

“Diên Diên đã xảy ra chuyện gì vậy?” Âu Vũ Đình dừng động tác và vội vàng hỏi.

Dáng vẻ Âu Vũ Đình khẩn trương như vậy lại giống như kim đâm vào trong mắt của Trương Bân Bân. Cô ấy cố ý nói: “Chính là tôi làm đấy. Tôi ghét Tiêu Mộc Diên cho nên bảo người ta bắt cóc cô ấy. Bây giờ cô ấy chắc chắn đang rất đau khổ.”

Đương nhiên, cô ấy càng nói như vậy thì trong lòng lại càng đau khổ hơn. Trong lòng cô ấy cầu nguyện Tiêu Mộc Diên nhất định phải bình an, như vậy mới có thể dạy dỗ cho những kẻ nguyền rủa người khác lung tung như cô.

Âu Vũ Đình giơ tay lên. Trương Bân Bân cho rằng anh ấy muốn đánh mình. Đúng vậy, những lời cô ấy vừa nói thật sự rất đáng đánh đòn. Nhưng cô ấy chờ rất lâu cũng không chờ được cảm giác đau đớn, trên mặt tự nhiên có thêm đôi bàn tay lạnh giá.

“Anh biết không phải là em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status