Vô sở bất năng sự vụ sở

Chương 35: Đoạn gia



Thần sắc Đoạn Hồi Xuyên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ màu xanh hiện ba chữ “Tôi nghĩ anh”, tâm lý lạnh thật lạnh, kiêm thêm thấp thỏm bất an.

Hiện tại rút về có còn kịp không?

Chính lúc hắn đang khó khăn di chuyển ngón tay, thử nghiệm xóa tin đã gửi, một cái tin mới đúng lúc nhảy ra.

Ngôn Diệc Quân: Là tôi sao?

Nhanh như vậy đã bị nhìn thấy? Cái tên này chẳng lẽ lúc nào cũng cầm điện thoại di động?

Đoạn Hồi Xuyên mím môi, ngón tay luồn vào tóc phiền não xoa xoa, nhận được tin nhắn của đối phương, hắn thở ra một hơi, tự dưng càng thêm buồn bực.

Viện trưởng anh làm sao vậy? Khó tin đến như thế à? Cư nhiên hoài nghi không phải là mình…

Đoạn Hồi Xuyên trở người, tức giận nhắn lại ba chữ: ừ, là anh.

Chậm đã —— này chẳng phải là thừa nhận chính mình nghĩ tới anh ta?

Đoạn Hồi Xuyên tự tát một cái, thừa dịp chưa gây ra hiểu lầm lớn hơn, nhanh chóng chắp vá lại: Mới vừa rồi nhất thời tay trượt, tôi là nói, tôi không sao, đêm nay văn phòng không có người, tôi ở Phương gia.

Câu nói này tựa hồ làm Ngôn Diệc Quân tiêu hóa một hồi lâu, không thấy lập tức hồi tin.

Vì vậy Đoạn Hồi Xuyên cứ như thế nằm úp sấp trong ổ chăn như một cục mụn, ngây ngốc chờ đợi điện thoại di động yên lặng nhảy ra một hàng chữ nhỏ.

Trong phòng ngủ chỉ sáng một chiếc đèn mờ ảo.

Ngôn Diệc Quân lẳng lặng nhìn tin nhảy ra trên màn ảnh, ngón tay cái dịch đến chỗ xóa, xóa ba chữ “tôi cũng vậy” đi, màn hình sáng trắng chiếu rọi mặt của y biến ảo không ngừng.

Ngôn Diệc Quân: Anh ở Phương gia là do có ủy thác gì mới sao?

Nhận được tin tức Đoạn Hồi Xuyên bỗng cảm thấy phấn chấn: Có một đại ủy thác, có khả năng mấy ngày liền tôi không về, ngày mai sẽ đi xem Tổ Từ Phương gia.

Ngôn Diệc Quân: Vậy anh nghỉ sớm một chút, tôi không quấy rầy anh nữa.





Ngón tay Đoạn Hồi Xuyên do dự xẹt qua bàn phím, còn muốn nói thêm, mà cuối cùng không tìm được câu chuyện, đành phải coi như thôi, gõ vài chữ: Anh cũng đi ngủ sớm một chút.

Hắn đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường đợi một phút chốc, xác định không có tin nhắn mới, không nhịn được cầm điện thoại di động lên gửi thêm một tin chúc ngủ ngon.

Như là gặp phản xạ có điều kiện, một chữ ngủ ngon rất nhanh được gửi lại.

Hắn nhìn chằm chằm hai chữ trong phút chốc, đột nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này quái quái chỗ nào.

Mà tâm tình không rõ vì sao vui vẻ rất nhanh, đơn giản cũng không nghĩ đông nghĩ tây nữa, mâu thuẫn với Đoạn gia cũng quên đến không còn một mống, một lần nữa chui vào ổ chăn, đắc ý đi gặp Chu Công.

Bên kia, Ngôn Diệc Quân nhìn điện thoại di động dần dần mất đi ánh sáng, hiếm thấy ngây ngẩn một hồi.

Ngón tay của y vô ý thức xẹt qua tin nhắn lỗi “Tôi nghĩ anh” của Đoạn Hồi Xuyên, trong lúc hoảng hốt lộ ra một ý cười yên tĩnh.

Y suy nghĩ một chút, gọi điên thoại cho quản gia, đầu bên kia rất nhanh vang lên tiếng của Chấp Tiên Nhân: “Vu Tôn đại nhân, có việc dặn dò?”

“Đoạn gia Nhị thiếu gia kia, ngày hôm nay lại tới nữa rồi sao?”

Chấp Tiên Nhân có chút bất ngờ, vẫn nề nếp hồi đáp: “Đúng thế.”

Ngôn Diệc Quân nhàn nhạt dặn dò: “Ngươi đi nói cho hắn biết, ngày mai ta sẽ tới Đoạn gia, nhưng không cam kết bất kì điều gì cả, tất cả còn phải xem “số mệnh” Đoạn gia.”

Ngày hôm sau.

Thiên quang tốt đẹp. Ánh nắng sáng ngời từ chân trời phía đông trút xuống, đánh bóng trang viên băng lãnh góc cạnh.

Người hầu của Phương gia sáng sớm đã gọi các khách nhân dậy dùng điểm tâm, một đoàn xe đã đợi sẵn sàng ở cửa, toàn bộ trang viên trầm mặc đang bận rộn trong nghiêm túc và trang trọng.

Hiển nhiên trong mắt thế hệ cũ, chỉ cần liên quan tới việc tổ tông, không có chuyện chậm trễ không sẵn sàng đón địch.

Bị bầu không khí như vậy vây quanh, Bạch Giản cũng không tiện nói nhiều, chỉ lo nói sai.

“Phương Đổng, ngày hôm qua mới nói một nửa phong thuỷ long huyệt, chuyện cùng Đoạn thị là như thế nào? Cũng đừng thừa nước đục thả câu đi.” Hải Nguyên cư sĩ ngồi ở cạnh bàn ăn, dùng khăn trắng lau miệng, nâng lên chung trà thổi chậm rì rì.

Phương Dĩ Chính thở dài, nói: “Năm đó phụ thân tôi thật vất vả mới tìm thấy bảo địa như thế, không biết bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, kết quả tin tức lan truyền ra ngoài, bị Đoạn gia dùng thủ đoạn xấu xa, phải phân đi một nửa, nếu mà Phương gia độc chiếm chỗ song long bảo huyệt này, những năm gần đây nói không chừng gia nghiệp đã sớm tăng rồi! Nơi nào có chỗ cho Đoạn gia hung hăng!”

Phương Tuấn bị lây nhiễm tâm tình của cha mình, cũng cảm động mà gật đầu liên tục, căm phẫn sục sôi: “Đoạn gia không một ai tốt! Rõ ràng không phải đối thủ cạnh tranh nhưng lúc nào cũng gây rắc rối cho Phương gia, năm ngoái, nghe nói Đoạn gia lão tam bị tai nạn xe cộ, thành người thực vật, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nhà bọn họ mỗi ngày cầu ông bà tổ tiên rồi chung quanh tìm danh y, còn lão nhị nhà đó chỉ là công tử bột ngu xuẩn vô học, thật là đáng đời!”

“…” Bị chửi cùng Đoạn Hồi Xuyên yên lặng hắt hơi một cái.

Phương Tuấn ánh mắt nhất thời rơi xuống người hắn, chê cười nói: “Đoạn đại sư, tôi không nói anh, tuy rằng 500 năm trước các anh có thể là họ hàng, nhưng bọn họ chỉ là đám người tầm nhìn hạn hẹp, chỗ nào có thể trèo cao tới anh được?”

Đoạn Hồi Xuyên bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật, cảm giác càng không tốt hơn.

Những năm này hắn không có chú ý tới tin tức Đoạn gia, xem ra sau khi vị phụ thân này đánh đuổi quái thai là hắn đi, cũng không sống tốt lắm.

Không biết là nên cười trên sự đau khổ của người khác hay là đồng cảm thương hại, đối với hai người em cùng cha khác mẹ, chỉ là ký ức mơ hồ, hắn thờ ơ việc không liên quan tới mình.

Dù sao hắn đoạn tuyệt quan hệ với Đoạn gia cũng lâu rồi, đối phương tốt hay không tốt, đều không có quan hệ gì với mình.

Hải Nguyên cư sĩ không để ý đến Phương Tuấn buôn chuyện, chỉ từ trong đó ngửi được một tia không hợp với lẽ thường: “Nếu như chuyện Phương tiểu công tử nói đều là thật, tựa hồ Đoạn gia những năm này chẳng hề quá thuận lợi? Có vẻ không đúng rồi, nếu nắm giữ phong thủy bảo địa đại cát song long hí châu hiếm thấy như vậy, theo lý mà nói, Đoạn gia số mệnh mạnh, kém nhất cũng nên là đại phú đại quý, cả nhà yên vui mới phải.”

Bạch Giản như đang nghe kể chuyện, ánh mắt tò mò nhìn phía Phương Dĩ Chính, thực sự không nhịn được, lặng lẽ hỏi sếp của mình: “Lão bản, tại sao mồ còn có thể phân ra một nửa? Chẳng lẽ là tìm hàng xóm cho người chết sao?”

Đoạn Hồi Xuyên không nói kéo kéo khóe miệng: “Là cơm ăn không ngon hay là nước uống không tốt? Im miệng! Ăn tiếp đi!”

“Ồ…”

Phương Dĩ Chính lộ ra một tia cười trào phúng: “Không phải sao? Tôi cũng buồn bực đây. Bởi vì Đoạn gia cản trở, phụ thân tôi không thể chiếm hoàn chỉnh song long mạch, nhưng tương tự, Đoạn gia cũng không có, bởi phụ thân tôi trong sự kiện này không chịu nhả ra, nên hai bên ước định, cộng hưởng số mệnh song long tụ hợp, mỗi người chiếm long mạch một bên, từng người xác định huyệt mộ phần mà di chuyển, hai bên không liên quan.”

Hải Nguyên cư sĩ gật gật đầu: “Ngược lại cũng có thể xem là một biện pháp giải quyết. Nhưng nhìn theo số mệnh hai bên mấy năm qua, chẳng lẽ là long huyệt xảy ra vấn đề?”

“Không sai.” Phương Dĩ Chính cảm khái thở dài một tiếng: “Nói chuẩn xác, là bên Đoạn gia xảy ra vấn đề.”

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, lẳng lặng đón nghe.

Phương Dĩ Chính híp mắt suy tư chốc lát, nói: “Cụ thể nguyên nhân gì tôi cũng không rõ ràng, Đoạn gia che giấu rất kĩ, thế nhưng nhất định xảy ra vấn đề. Mới đầu những năm tháng ấy còn rất tốt, làm ăn cực kì chạy, còn mở rộng ra cả nước ngoài. Nhưng là tiệc vui chóng tàn, mới đầu là nghe nói con lớn nhà bọn họ bị quái bệnh gì đó, không trị hết, hại chết vợ ông ta.”

Đoạn Hồi Xuyên ngón tay vô ý thức nắm chặt muôi súp, hắn vùi đầu ăn canh như không có chuyện gì xảy ra, chôn toàn bộ thần sắc vào bát đựng súp, không ai chú ý.

“Sau đó.” Lại nghe Phương Dĩ Chính nói tiếp: “Sau đó tái giá, lại sinh ra hai đứa con trai, về hai đứa con trai này, nghe đâu một đứa ngu xuẩn một đứa yếu ớt, nói chung đều không ưu tú, làm Đoạn gia lão gia tử hết sức lo lắng. Còn đứa con lớn nhiễm bệnh kia, không có tin tức, không biết là đưa tới chỗ nào chữa bệnh, hay là đã bệnh chết, tôi thấy quá nửa là vế sau.”

“Còn lại hai người thừa kế, thằng hai bây giờ không có tài cán, là đứa con phá của, nghe nói phân cho nó một cái công ty con để phụ trách, chưa tới một năm đã kinh doanh lụn bại, lỗ một số lớn, làm hại cha nó ra tay chùi đít cho. Thằng ba chỉ là con ma ốm, năm ngoái còn bị tai nạn xe cộ, mắt thấy cũng không còn dùng được.”

“Vào lúc này, lão già Đoạn gia kia hoài nghi là phong thủy tổ mộ nhà bọn họ xảy ra vấn đề, tìm đến thầy phong thủy nào đó, thăm dò lại phong thủy Tổ Từ, lần thăm dò này xảy ra vấn đề. Đáng hận nhất chính là, so với bọn họ họa vô đơn chí, Phương gia chúng tôi có thể coi là thuận buồm xuôi gió, cho nên Đoạn gia lập tức một mực chắc chắn, là Phương gia chúng tôi động tay động chân vào long huyệt, hút mất số mệnh thuộc về bọn họ! Sau đó ngang ngược đưa ra yêu cầu vô lí bắt chúng tôi di chuyển mộ phần!”

Phương Dĩ Chính càng nói càng kích động, vỗ mạnh xuống bàn, thiếu chút nữa rơi mất chén bát: “Cái Đoạn gia này, ỷ vào gia nghiệp hùng hậu, lại có ưu thế tài nguyên đất đai thiên nhiên, nhiều lần vì mồ sự chèn ép chúng tôi, tưởng Phương gia là dễ ức hiếp đấy?!”

Hải Nguyên cư sĩ cau mày, vuốt ve râu dài, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Yêu cầu vô lí làm người khác khó chịu này ngài cứ mặc kệ thì bọn họ có thể làm gì? Chẳng lẽ bọn họ còn dám đi đào mộ sao?”

“Hừ, đào mộ bọn họ đương nhiên không dám.” Phương Tuấn nổi giận đùng đùng thay cha đáp: “Bọn họ nhiều lần đề cập với bên tôi ý muốn mua mảnh đất này, đều bị cự tuyệt. Nhưng bọn họ có thể cưỡng đoạt, ỷ vào tư nguyên của mình, dùng hết thủ đoạn, dĩ nhiên dùng quyền khai phát núi hoang phụ cận, tuyên bố là nếu chúng tôi không di chuyển mộ phần, đành phải chia tay, quật gãy long mạch! Đại gia ai cũng đừng mong dễ chịu!”

Hải Nguyên cư sĩ cực kỳ kinh ngạc: “Chuyện này… Cũng quá tổn nhân bất lợi kỷ, đào bới long mạch, thật sự tổn hại âm đức.”

“Hừ, nhà kia cảm thấy chính mình đang tràn ngập nguy cơ, còn quản cái gì âm đức hay không âm đức!” Phương Dĩ Chính hừ lạnh một tiếng, trầm mặc một lúc lâu mới hòa hoãn lại hơi cười cười: “Nói chung, đại thể chính là chuyện như thế, dùng qua điểm tâm, tôi đưa mấy vị tới Phương gia ta Tổ Từ, hi vọng cư sĩ cùng Đoạn đại sư có thể giúp chúng tôi triệt để khám nghiệm một phen, nhìn đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Đoạn gia có phải là vì tham đất đai nên mới cố ý thả ra lời giải thích này hay không.”

Mọi người dùng cơm xong tức khắc xuất phát, lộ trình đi mất chừng ba tiếng, đoàn người men đường núi xóc nảy đi đến từ đường của Phương gia.

Nơi này là vùng ngoại thành hoang vắng chưa khai phá, từ trên núi chảy xuống một thác nước lớn, dòng nước trắng bạc từ đỉnh núi như dải lụa trải xuống, hội tụ nơi chân núi thành một cái ruy băng suối nhỏ.

Theo thuyết phong thuỷ, phong thủy bảo địa tốt nhất tất nhiên là sơn hoàn thủy hối, địa thế bằng phẳng rõ ràng, ngọn núi vô danh này, xanh biếc chập chùng, cây cỏ tươi tốt, thế dựa vào núi nằm cạnh sông, phong cảnh tú lệ, coi như không có long mạch, cũng có thể gọi là cát địa.

Phương Dĩ Chính sai người điều khiển flycam xẹt qua trên đỉnh núi, truyền đến hình ảnh sơn mạch tiêu sái, đông cao tây thấp, có thể rõ ràng mà nhìn ra vết tích lưỡng mạch tụ hợp.

Phương gia Tổ Từ tọa lạc trên đầu một con rồng, mà Đoạn gia, ở phía đối diện nhìn nhau từ xa.





Đoàn xe đến chân núi thì dừng lại, đoàn người chỉ có thể xuống xe dựa vào hai chân đi bộ lên núi, thuận tiện thăm dò xu thế địa mạch phụ cận.

Hình ảnh flycam truyền đến chỉ có thể dùng làm tham khảo, trên thực tế xác định phong thuỷ huyệt vẫn phải dựa vào thầy phong thủy có kinh nghiệm, phán đoán long khí hội tụ tìm điểm long huyệt.

Hải Nguyên cư sĩ ở phương diện này dĩ nhiên là Hành gia, Đoạn Hồi Xuyên chỉ có thể tính là một nửa, nhưng mà hắn lại có chiếc nhẫn làm nguồn, trải qua chuyện phong thủy cục ngày hôm qua, đã không có người dám lơ là ý kiến của hắn.

Hải Nguyên cư sĩ rốt cuộc là biết cách dưỡng sinh, qua tuổi thất tuần vẫn cứ dẻo dai, bước đi như bay, mấy người trung niên như Phương Dĩ Chính thể lực đều kém xa, mới đi được nửa giờ đã thở hồng hộc, đại đội nhân mã vừa đi vừa nghỉ, đi qua hết đường núi gập ghềnh, mặt trời nóng bỏng đã lên giữa trời.

Đi hết mấy đài bậc cuối cùng, tầm nhìn đột nhiên rộng rãi, mấy tảng đá xanh vừa khớp với nhau nằm đầy trên đất, bị nắng bao phủ hiện ra ánh sáng vàng kim lộng lẫy.

“Nơi này vốn là đất hoang giữa sườn núi, phụ thân tôi năm đó mời Long Hổ sơn đại sư tìm long huyệt, xác định ở đây, nên san bằng toàn bộ chỗ này.” Phương Dĩ Chính cười ha hả giới thiệu cho mọi người.

Hải Nguyên cư sĩ nghe thấy Long Hổ sơn, khinh thường nhắm mắt khe khẽ lắc đầu, nhưng phải trái không mắc lỗi, không thể làm gì khác hơn nói: “Ánh mắt coi như không tệ.”

Cùng nghề quả nhiên là oan gia, Phương Dĩ Chính vội vã cười bồi.

Kiến trúc Phương gia Tổ Từ rất lớn, trước có hai con sư tử đá giương nanh múa vuốt trông cửa, ngói đen tường trắng qua năm tháng cọ rửa mang nét cổ kính cùng u buồn.

Lối kiến trúc phỏng theo thời Minh Thanh, dùng gạch xanh xây thành, tám cái cột hoàng hoa lê mộc chống đỡ trần mái, bên trong trang hoàng đàn hương cùng màu, song cửa sổ mái cong được điêu khắc tinh mỹ hình hoa chim trùng cá, rường cột chạm trổ, đấu củng treo cao.

Đoạn Hồi Xuyên và Phương Dĩ Chính đi vào trong từ đường, tầm mắt lần lượt nhìn qua bài vị trên hương án cung phụng cùng chân dung tổ tông treo trên vách tường, cái bàn gỗ tử đàn đỏ tím tới lư hương thụy kim điêu.

Cả tòa từ đường bố cục hoàn chỉnh như một trạch viện phú quý thời minh thanh, không có ý khiêm tốn sự xa xỉ và xa hoa của Phương gia.

Thần sắc mỗi người nhà họ Phương đều nghiêm túc mà quỳ gối trước bài vị của tổ tiên rập đầu lạy dâng hương, Đoạn Hồi Xuyên đi theo tự nhiên cũng thể hiện sự tôn trọng.

Hắn để ý thấy sau khi vào nhà, cơ hồ không người nào dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả Phương Dĩ Chính cũng tận lực nhỏ giọng, như sợ quấy nhiễu tiền bối yên giấc, Phương Dĩ Chính dẫn mọi người tham quan từ đường.

Đoạn Hồi Xuyên vừa đi vừa nhìn, một mình đi đến nhĩ thất, nơi này cửa sổ mở, dõi mắt nhìn, chỉ thấy núi xanh liên miên trùng điệp, xanh tươi che khuất mặt trời, từ hướng này có thể trực tiếp nhìn thấy một góc mái hiên Đoạn gia Tổ Từ ở đỉnh núi đối diện.

“Đối diện chính là từ đường của Đoạn gia.” Phương Dĩ Chính vừa đi vào cùng với Hải Nguyên cư sĩ.

Hải Nguyên cư sĩ trầm ngâm nói: “Nhìn từ chỗ này, không nhìn ra phong thuỷ xảy ra vấn đề gì. Không biết Đoạn lão bản có cao kiến gì?”

Đoạn Hồi Xuyên gật gật đầu biểu thị tán thành: “Không sai, phụ thân Phương Đổng xác thực đã chọn một chỗ tốt, không tới phía đối diện tận mắt nhìn, không có cách nào xác minh lời giải thích của Đoạn gia.”

Phương Dĩ Chính thấy hai người thống nhất, nhất thời có lo lắng, vung tay lên: “Tốt lắm, chúng ta đi đối diện nhìn.”

Đúng vào lúc này, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên cảm thấy nhẫn trên cổ nóng lên một chút!

Hắn chấn động trong lòng, theo bản năng sờ sờ qua lớp áo, quả nhiên rất không tầm thường —— nhẫn dị thường chẳng lẽ là có liên qua đến phong thủy Tổ từ của Đoạn gia?

Lần trước xuất hiện tình huống như vậy là bởi vì cảm ứng được Tụ Tài Thạch, lần này, chẳng lẽ là một trong ba cái chỗ trống đó đang ở gần đây? Cho nên mới sinh ra cảm ứng.

Càng đi gần đến Đoạn gia từ đường, nhẫn càng truyền đến cảm giác dị thường mãnh liệt, Đoạn Hồi Xuyên giữ lấy cổ áo, miễn cưỡng che kín ánh sáng từ nhẫn, hắn cơ hồ đã có thể xác định, một viên đá đang ở trong từ đường Đoạn gia!

Trước khi tới, nguyên bản Đoạn Hồi Xuyên còn đang do dự có nên tiếp tục cái ủy thác này hay không, dù sao hắn cũng không muốn có bất kì liên hệ nào với Đoạn gia, nhưng nếu như có liên quan tới chiếc nhẫn, mấy cái ân oán cũng không còn quan trọng nữa, dù như thế nào, hắn đã ở vào tình thế bắt buộc.

Không biết hôm nay là ngày gì, cửa Đoạn gia Tổ Từ tụ tập rất nhiều người.

Bọn họ đến đúng lúc gặp đoàn người từ trong Tổ Từ nối đuôi nhau đi ra, Đoạn Hồi Xuyên ngoài ý muốn nhíu mày, hắn cư nhiên nhìn thấy một người quen ——Trương Bàn đã lâu không gặp.

Một đám con em Đoạn gia âu phục giày da đang bao quanh một đạo sĩ trung niên, lão mặc đạo bào màu xám dài quá gối, đỉnh đầu cẩn thận chải lên một búi tóc đơn giản, thần sắc nghiêm túc thận trọng, không để ý tới mấy lời khen ngợi nịnh nọt nổi lên bốn phía.

Trương Bàn cũng ở trong đám người, gã theo sát đạo sĩ áo xám, ngoại trừ vẻ bề ngoài ngoài, cũng không đáng chú ý.

Thình lình nhìn thấy Đoạn Hồi Xuyên đứng đối diện, Trương Bàn ngẩn người, thật nhanh hướng hắn liếc mắt ra hiệu.

“Vị này —— không phải Long Hổ sơn đệ tử đích truyền Trương Khâm thiên sư sao?”

Nhìn thấy tình cảnh này Phương Dĩ Chính kinh ngạc, hai má co rút mạnh một chút, đột nhiên sầm mặt lại, nổi lên giận dữ.

Đoạn gia thực sự làm rất tốt! Lại dám đào góc tường nhà ông!

Nguyên bản trải qua năm ấy hợp tác ở quặng mỏ, Phương Dĩ Chính miễn cưỡng xây dựng một ít giao tình với Long Hổ sơn.

Việc Tổ Từ lần này ông đương nhiên tìm long hổ sơn trước, lần thứ hai thỉnh cầu Trương Khâm thiên sư xuống núi hỗ trợ, nguyên bản đối phương đã đáp ứng, kết quả lại thay đổi phút chót, nói là có nhiều việc không tìm được thời gian, bằng không ông cũng sẽ không lùi lại mà cầu Hải Nguyên cư sĩ.

Cảm tình cái gọi là không tìm được thời gian, chính là biến thành khách quý của đối thủ cạnh tranh?

Nhìn thấy người của Phương gia đột nhiên khí thế hùng hổ tới cửa, Đoạn gia nhị thiếu Đoạn Minh Thần vượt lên trước mọi người, cau mày cười lạnh: “Phương chủ tịch, đã lâu không gặp, mấy người còn chưa vội di chuyển mộ phần, định làm cái gì vậy? Chẳng lẽ là muốn mang một đám người già yếu bệnh tật, đánh tới cửa Đoạn gia chúng ta sao?”

Phương Dĩ Chính lạnh lùng nhìn cậu ta, cũng không để ý tới đối phương vô lễ khiêu khích.

Phương Tuấn hừ nhẹ một tiếng, thay cha mở miệng: “Cũng không biết Đoạn gia dạy tiểu bối thế nào, một kẻ phá gia chi tử không có tên tuổi trên thương trường cũng dám chất vấn phụ thân ta? Đoạn gia đạo đón khách chính là như vậy sao? Một chút giáo dưỡng cũng không có.”

“Ngươi!” Đoạn Minh Thần giận tím mặt, mày nhăn lại co giật không thôi, muốn đáp lễ vài câu lại cảm thấy làm mất thân phận, một hơi nghẹn tại cổ họng không lên không xuống được, cực kỳ khó chịu.

Đám người Phương gia ở xung quanh xì xào bàn tán, người Đoạn gia ở đối diện tương đối lạnh lùng, có mấy vệ sĩ chậm rãi đi lên trước, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng đối tình huống đột phát.

Hiển nhiên hai nhà vì việc mâu thuẫn Tổ Từ mà huyên náo đã lâu, oán hận chất chứa thâm hậu.

“Đừng có gọi như vậy, nơi này không phải chỗ ngươi nói chuyện. Nhanh chóng bảo người lớn nhà ngươi ra.” Phương Tuấn không thể làm gì khác, nhưng bản lĩnh công tử bột trái lại là không kém bao nhiêu, lúc trước lần đầu đối mặt với Đoạn Hồi Xuyên, chính là nhất thời nhanh miệng khoe khoang bị thiệt thòi, hiện tại có người làm chỗ dựa, miệng lưỡi càng không chút kiêng kỵ.

“Là ai dám đứng trước từ đường Đoạn gia ồn ào, quấy nhiễu tổ tông an bình!”

Một giọng lào khào âm trầm tang thương trong từ đường truyền ra, cảnh giương cung bạt kiếm náo động ngoài cửa nhất thời vì đó yên tĩnh một chút.

Mọi người dồn dập nhìn về phía sau, một nam nhân trung niên đỡ một lão giả từ trong từ đường đi ra, chầm chậm mà chắc chắn mà bước qua ngưỡng cửa gỗ cao, dừng lại đứng tại bậc cửa đá xanh cao nhất.

Nam nhân trung niên chính là chủ nhà họ Đoạn Đoạn Doãn Chính, ông ta đỡ lão giả dáng dấp nhỏ gầy lọm khọm, chống gậy, mặt và mu bàn tay lộ ở bên ngoài chỉ thấy nếp nhăn đè lên nếp nhăn, mặc một bộ đồ sa lụa màu đen đỏ dài quá đầu gối, nhìn như gió vừa thổi là có thể ngã xuống.

Nhưng thời điểm đôi mắt già nua vẩn đục lần lượt lướt qua mỗi người ở đây, ánh mắt quắc thước như có trọng lượng, áp lòng người nghiêm túc chìm xuống.

Bị ánh mắt như vậy chạm đến, Đoạn Minh Thần không tự chủ được rụt cổ một cái, né tránh trong đám người.





Cậu ta xưa nay sợ sệt này vị gia gia nói một không có hai, nghiêm khắc cứng nhắc này, đặc biệt là ngày hôm nay không có mẹ ở đây, không có ai che chở, tâm lý phụ thân chỉ nghĩ đến trên đứa con trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại thôi!

Rõ ràng mình mới là đứa con duy nhất khỏe mạnh!

Nhớ năm đó lúc Đoạn gia phát tài, Đoạn gia từ tay trắng dựng nghiệp đuổi kịp thời cơ tốt, trong hắc đạo sờ soạng lần mò nhiều năm sau tẩy trắng vươn mình lên, vì trong nhà đứng hàng lão tam, nên có biệt hiệu “Đoạn tam gia”, dùng cho tới nay.

Có câu nói không ai giàu ba đời, con trai độc nhất của Đoạn tam gia tại phương diện kinh thương coi như ưu tú, nhưng đáng tiếc từ khi cưới người vợ đầu tiên xong thì càng ngày càng tệ, đến đời cháu, một đứa so với một đứa lại càng bất kham.

Cho nên Đoạn tam gia hoài nghi phong thuỷ Tổ Từ xảy ra vấn đề, dùng một số tiền lớn mời đại sư phong thủy có tiếng, quả thực đào ra mầm họa lớn.

“Trốn cái gì? Cho rằng trốn ở sau người khác là ta không nhìn thấy ngươi?” Đoạn tam gia khàn khàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt hẹp dài liếc tôn tử khỏe mạnh duy nhất này, gõ gậy một cái, hận không rèn được, căm hận trách cứ: “Phụ thân ngươi bình thời là dạy ngươi thế nào? Người tới là khách, trước mặt nhiều người ngoài thế này, bất kính với trưởng bối?!”

Đoạn tam gia ngừng lại một chút, Đoạn Minh Thần tâm lý không phục, trên mặt lại buộc lòng phải làm vẻ rửa tai lắng nghe, lại nghe lão lạnh nhạt nói: “Coi như là ác khách, thì cũng là khách.”

Câu nói này là đánh thẳng vào mặt Phương gia.

“Ha, con biết sai rồi, gia gia.” Đoạn Minh Thần cong cong khóe miệng, cậu biết ngay, gia gia tuy rằng mắng cậu, trên thực tế căn bản không đặt người nhà họ Phương trong mắt.

Phương Tuấn nén tức giận muốn phản bác ngay, bị Phương Dĩ Chính trợn mắt, lại rụt trở về.

Chủ nhà họ Đoạn có vẻ ngoài đoan chính, mơ hồ có mấy phần như mặt Đoạn Hồi Xuyên, không giống với Đoạn tam gia ác liệt, như vậy khiến ông ta nhìn qua thân thiết hòa ái hơn, nhưng là người nắm quyền chấp chưởng toàn bộ tập đoàn Đoạn thị, thì có chỗ nào dính tới thân thiết hòa ái đâu?

“Ngày hôm nay không biết ngọn gió nào đưa Phương Đổng thổi tới? Còn phải lao sư động chúng mang theo nhiều người như vậy, cũng không nói trước một tiếng, để tôi sớm an bài cho, chiêu đãi chư vị thật tốt, tránh chậm trễ quý khách.” Đoạn Doãn Chính phong độ nhẹ nhàng cười cười, đi tới chỗ đoàn người Phương gia.

Phương Dĩ Chính đồng dạng nở nụ cười, dường như không khí lúng túng vừa rồi căn bản không tồn tại: “Đoạn tổng khách khí, vừa vặn ngày hôm nay tôi đưa theo mấy con cháu trở về cúng tổ tiên, nghe nói Đoạn tổng cũng ở đây, bèn tiện đường tới tế bái một chút, mạo muội quấy rối, thực sự là không tiện.”

“Dễ bàn.” Đoạn Doãn Chính giống như nhiệt tình gật gật đầu, ánh mắt của ông ta quét qua đám người thấy Hải Nguyên cư sĩ không phải người nhà họ Phương và Đoạn Hồi Xuyên, nụ cười đang tràn trề đột nhiên ngưng trệ.

_________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn: Ngươi là con bươm bướm nhỏ trên tay ta
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status