Vô sở bất năng sự vụ sở

Chương 62: Kim long sáng thế



Đáy biển tối om, ngoại trừ tiếng nước lưu động, chẳng có cái gì cả. Yên lặng như tờ, không nghe được, không nhìn được, vĩnh viễn cũng không chạm được tới phần cuối.

Đoạn Hồi Xuyên không xác định được trên mặt nước đã xảy ra chuyện gì, nhưng một mình Ngôn Diệc Quân bên trên, hẳn là rất nguy hiểm.

Vừa nãy hắn tựa hồ nghe thấy từ hướng khác truyền đến tiếng dòng nước phun xiết, như có một vật nặng rơi xuống?

Là Ngôn Diệc Quân, hay vẫn là Hắc Long?

Không thể biết, càng cảm thấy bất an.

Dù như thế nào, hắn cũng phải mau chóng thoát khỏi Cửu Thiên Phược Long tác để trở lại mặt nước.

Nhưng đồ chơi này thực sự trói quá chặt, không chỉ cứng chắc bền bỉ bên ngoài, trên ống khóa tựa hồ còn phụ gia thêm một số pháp chú, đặc biệt nhằm vào thiên phú và thể phách da dày thịt béo của Long tộc, không ngừng hấp thụ linh cơ cùng sức mạnh của mục tiêu.

Rốt cuộc là kẻ đáng chém ngàn đao nào phát minh ra đồ chơi này? Đoạn Hồi Xuyên mềm oặt nằm dưới đáy biển hữu khí vô lực hừ hừ hai tiếng.

Một con cá mực lững lờ du đãng qua người hắn, Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên nhanh trí, nhanh như chớp há mồm một cái ngậm xúc tu của nó!

Cá mực không phát hiện địa bàn của mình có một nhân loại kỳ quái đột nhập, bị đau, đột nhiên phun ra một chậu mực nước, phun đầy mặt Đoạn Hồi Xuyên đen sì sì, chỉ còn hai hàm răng mơ hồ hiện ra làm người sợ hãi trắng bệch.

Cá mực ra sức vùng vẫy xúc tu, muốn trốn thoát hắc quỷ vô danh nguy hiểm, nhưng là Đoạn Hồi Xuyên chết sống xác định rõ mục tiêu không buông tha, miễn cưỡng bị cá mực tha đi, ở trong biển nhẹ nhàng qua đoạn đường phía trước.

Cuối cùng thực sự cắn không được, cá mực lại cho hắn một đống mực nước phẫn nộ, thu về xúc tu, như làn khói biến mất trong nước sâu.

Cũng may vương miện kim cương đã gần trong gang tấc, ánh sáng yếu ớt như nguồn cổ vũ lớn lao, Đoạn Hồi Xuyên nhìn vị trí ánh sáng nhạt, còn vài bước là đến! Hắn cắn răng một cái, tiếp tục làm một con sâu đất quật cường.

Một đêm dài này vẫn chưa qua.

Ở độ cao cách mặt nước biển vài ngàn mét, một chiếc máy bay bay trong gió thảm mưa sầu, bị dòng khí lạ thổi đến xóc nảy chập trùng, các hành khách bất an ngồi trong ghế, không ai từng nghĩ tới, lúc máy bay cất cánh bầu trời vẫn trong trẻo, mấy tiếng sau đã chuyển thành bão tố.

Bọn họ sốt sắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai có thể trong nguy hiểm như vậy mà bình tĩnh ngủ được.

Một nữ hành khách sợ sệt dựa vào vai bạn trai, nhắm chặt hai mắt, nói sự lo lắng của chính mình.

Người yêu khoác vai của cô, tinh tế an ủi, bỗng qua khóe mắt, anh ta không cẩn thận thoáng thấy ngoài cửa sổ một vệt lông chim màu đỏ sậm, cả người sững sờ: “Hình như có con chim bên ngoài, máy bay đụng vào chim?”

Nữ hành khách kỳ quái nhìn anh: “Em không thấy có va chạm?”

Người yêu quay đầu nhìn kỹ, bỗng nhiên chỉ vào trước cửa sổ, ngây ngốc ngoác to miệng: “Có… Có con vẹt, đang, đang đi máy bay…”





Nữ hành khách cười nhạo, nghiêng đầu: “Không thể nào, khẳng định là anh nhìn lầm… Đi…”

Chiêu Tài ngồi xổm trên cánh, móng vuốt cứng như sắt đâm vào thân máy bay, nhìn thấy có người chú ý tới mình, nó nghiêng đầu hướng tình nhân nhỏ giương cánh hỏi thăm.

Đôi tình nhân hành khách: “…”

Chiêu Tài tiêu sái nhất định không biết tới hình dáng chật vật bây giờ của chủ nhân.

Một cái đầu cá mập đầy răng nanh nhọn theo dõi Đoạn Hồi Xuyên, tới lui tuần tra ở phụ cận, ý đồ đánh chén no nê.

Mấy mét xa, đối với người bình thường chỉ đi mất vài giây, nhưng Đoạn Hồi Xuyên cong cơ mông non nửa giờ, mới miễn cưỡng chạm đến vương miện.

Cá mập đói bụng không nhẫn nại thêm nữa, miệng rộng mở ra, đột nhiên nhào tới con sâu Đoạn Hồi Xuyên, chỉ lát nữa là phải cắn rơi một chân hắn ——

Phút chốc nhẫn cùng vương miện tiếp xúc, đỉnh kim cương hình thoi tím rốt cục chịu cảm hoá, tách ra khỏi vương miện, kích động nhào vào ôm ấp của nhẫn!

Một luồng khí tức nguy hiểm đột ngột phả vào mặt, cá mập nửa đường miễn cưỡng quay đầu, im lặng, do dự bồi hồi.

Theo một viên Chúc Đảo Thạch cuối cùng trở về vị trí cũ, một tiếng ngâm khẽ bên trong chiếc nhẫn ào ào vang vọng trong không gian mông lung, Đoạn Hồi Xuyên tựa như nghe thấy một tiếng khóa gỉ sét xưa cũ bị mở, răng rắc răng rắc, sâu trong ý thức vang lên.

“Thức tỉnh đi! Tỉnh lại đi!” Tiếng gào thét cuồng loạn kia, vốn yên lặng đã lâu, trong phút chốc phong ấn mở ra lần thứ hai vang vọng bên tai!

Thanh âm kia sắc bén dài lâu, ống khóa loang lổ rỉ sét bị bóc ra từng mảng, một con cổ thú hung hãn được thả ra ngoài!

Nó ở bên trong huyết mạch Đoạn Hồi Xuyên tùy ý mở ra tứ chi, điên cuồng rít gào, nhảy cẫng vui sướng, vì thời khắc tự do này, đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm.

Bốn viên Chúc Đảo Thạch vây quanh đá quý màu tím khổng lồ ở giữa, cùng sáng tương ứng.

Ánh tím dịu dàng gợn sóng từng vòng tỏa ra, xua tan hắc ám đáy biển, chiếu sáng thân thể Đoạn Hồi Xuyên, cũng chiếu sáng bóng lưng cá mập chạy trối chết.

Tia sáng kia càng ngày càng mạnh mẽ, khuếch tán ra xa dần, tản ra khí tức ôn nhu ung dung, đưa Đoạn Hồi Xuyên vào phạm vi bảo vệ.

Sinh vật biển đột nhiên thấy xuất hiện kẻ xâm lấn sợ hết hồn, dường như bị uy thế và khí tức huyền cổ như có như không của nhẫn chấn nhiếp, chúng dồn dập chạy tứ tán ra hướng bốn phương tám hướng, ước gì cách càng xa càng tốt.

Đoạn Hồi Xuyên ngơ ngơ ngác ngác cảm giác mình như đang chìm nổi trong một bể ấm áp.

Dòng nước như cánh tay dịu dàng của mẹ, bảo vệ hắn, an ủi hắn, bất kể là cá tôm nhỏ yếu hay là mãnh thú biển sâu thấy hắn, đều sợ đến hốt hoảng chạy trốn, hắn tự tại bành trướng thân thể khổng lồ, rong chơi trong đại trạch mênh mông vô bờ.

Hắn không hẹn mà nghĩ muốn đi xem thế giới bên ngoài đại trạch, vì thế hắn bay người lên, nhảy nhẹ trên mặt nước, dễ dàng xuyên vào trong mây, cưỡi mây đạp gió.

Dương quang xán lạn lưu chuyển trên vảy dày lấp lánh, như khoác lên một lớp áo lụa nước thật dài màu vàng, kim sắc chói lọi ở trên người hắn lấp lóe nhảy múa, thủy châu rơi vào, đều bị nhuộm thành màu vàng ròng, đẹp không sao tả xiết.

Hắn chiếm giữ không gian trời cao đất xa, quan sát đại trạch, rộng lượng ca ngợi hải dương điểm thêm châu lục như ngọc.

Thân dài tới lui lướt qua tuần tra, mây mù lưu động bị phá ra một vệt lớn, phong sương mưa bụi đều phải yển phục trước mặt hắn, thiên địa vạn vật đều vì hắn đạp ở dưới chân.

Từ trên mây nhìn xuống sinh vật nhỏ bé phía dưới thật là đẹp, cơ hồ làm hắn không muốn tỉnh lại.

Nơi cực xa, hắn tựa hồ nhìn thấy một toà tháp hùng vĩ tráng lệ, vô số cự thú dữ tợn được điêu khắc trên mái hiên, hắn tò mò nhìn xung quanh chốc lát, tựa như một tia sương mù mỏng quăng vào trong lầu tháp…

Lần thứ hai mở mắt, hắn mơ hồ vẫn là thiếu niên ngày xưa.

Ký ức mông lung nói cho hắn biết, ngày hôm qua mới vừa qua hết tết nguyên tiêu, hắn cùng với sư huynh ước hẹn gặp mặt nơi gốc cây cổ thụ trong hội hoa đăng, nhưng sư huynh lại lỡ hẹn, hại hắn ngây ngốc ngồi xổm dưới tàng cây, khổ sở chờ đợi cả buổi tối.

Hắn tức đến nổ phổi vọt tới chỗ ở của sư huynh, nhưng mà vồ hụt! Bọn họ nói sư huynh bế quan, nhưng hắn không tin, ngày trước sư huynh thiếu một ngày không gặp hắn, gấp đến độ khắp nơi đi tìm, làm sao sẽ bỏ lại hắn một mình đi bế quan!

Vì vậy thiếu niên Hồi Xuyên vội vã vọt tới nơi xa xôi trong tế tháp, nhưng vô luận hắn hô hoán tên sư huynh như thế nào, cũng không nghe được nửa tiếng đáp lại.

Hắn ôm đầu gối ngồi xổm dựa vào vách tường lạnh xám xịt, mãi đến tận khi một đôi ủng trắng thuần xuất hiện ở trước mắt, hắn hi vọng đày lòng mà ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đại tế ty nghiêm túc cứng nhắc, thất vọng bĩu môi: “Không phải sư huynh…”

Đại tế ty thần sắc nghiêm túc mười năm như một, giống như tượng dùng băng cứng tạc thành, ông cụp mắt nhìn xuống Hồi Xuyên, đôi môi giật giật, trầm thấp nói: “Trước lễ cúng tế đại điển, các ngươi không thể gặp mặt.”

“Tại sao?” Hồi Xuyên đứng dậy, gương mặt mặc dù còn mang theo vài phần ngây ngô, nhưng chiều cao của hắn đã chạm đến tai của đại tế ty, thậm chí còn phải cao hơn một chút.

“Bởi vì, trò ấy đang gặp phải một nan đề.” Đại tế ty xa xôi than thở.

“Vấn đề nan giải gì? Không quản vấn đề nan giải gì ta cũng có thể giúp hắn giải quyết!” Hồi Xuyên tràn đầy tự tin nhìn đối phương, giọng điệu như là chuyện đương nhiên.

“A, niên thiếu khí thịnh.” Đại tế ty tự tiếu phi tiếu híp mắt liếc hắn một cái, ý vị thâm trường nói: “Có chút nan đề, người khác không giúp được, chỉ mong tương lai sau này trải qua nhiều chuyện, ngươi còn có thể nhớ tới lời hôm nay.”

Quả nhiên như đại tế ty từng nói, mãi đến tận ngày Long tộc tổ chức cúng tế đại điển, Hồi Xuyên không được gặp qua Ngôn Diệc Quân.

Hắn mỗi ngày đều muốn đi tới chỗ bế quan của tế tháp đưa tin, nhưng vô luận hắn ở cửa nói liên miên bao lâu, đáp lại hắn vĩnh viễn chỉ có tịch liêu cùng trầm mặc vô tận.

“Sư huynh, ngày mai ta phải trở về Long Uyên Đại Trạch, bọn họ nói, rồng thành niên không thể lại tiếp tục ở tại tế tháp.” Hồi Xuyên nằm nhoài ngoài cửa lớn chạm trổ hoa văn đóng chặt, một mắt mở một mắt nhắm, qua lỗ khóa tối tăm nhìn xung quanh bên trong, nhưng cánh cửa lớn chỉ dùng trận pháp khóa lại, bên trong đen thùi một mảnh, nơi nào thấy được.

“Ngươi đã đáp ứng tới tham gia lễ thành niên của ta, lần này con nuốt lời, ta sẽ rất tức giận!” Hồi Xuyên bồi hồi chốc lát, trong cửa vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động.

Hắn khe khẽ thở dài, thả đèn lồng trúc tết nguyên tiêu tự mình làm xuống —— ngày đó trong cơn tức giận ném đi rồi, xong lại kiếm về sửa chữa lại, chung quy vẫn là cẩn thận mỗi bước mà đi.

Lễ thành niên Hồi Xuyên điện hạ và đại điển cúng tế được cử hành cùng nhau.

Sau ngày đó, hắn sẽ trưởng thành làm một con rồng thực sự, không còn bị coi là trẻ con bảo hộ nghiêm mật nữa, nhưng với bản thân hắn mà nói, tựa hồ thiếu một ngày hay hơn một ngày, đều không hề có sự khác biệt.

Qua nhiều năm tháng tu hành trong tế tháp, với thiên phú kinh người hắn từ lâu đã học được phần lớn bí pháp cấp cao của Long tộc, cũng học xong cách hóa hình hoàn mỹ, giấu đi đuôi rồng xinh đẹp đã mọc đủ vảy vàng nhạt.

Duy nhất không học được, là thói quen cô độc.

Hắn thích cùng Ngôn Diệc Quân sống chung một chỗ, thích được y ôm vào trong ngực, thích nghịch ngợm gây sự để sau đó lời nói nặng cũng không nỡ xuất khẩu, quở trách nhẹ nhàng không ngứa, có lẽ là thói quen, có lẽ là cái gì khác.

Bây giờ hắn mặc hào hoa phú quý, bị thị nữ giao nhân tộc bao vây, ở trong tẩm điện lạnh lẽo chộn rộn, thi nữ cung cung kính kính hô to nhị Thái tử điện hạ.

Các nàng đội quan sức nạm vàng khảm ngọc cho hắn, đeo thắt lưng hoa văn tú long, đeo rất nhiều chuỗi vàng ngọc rườm rà, tầng tầng người ở trước mặt hắn bôn ba, bên ngoài đại điện càng truyền đến tiếng huyên náo ăn mừng mờ ảo.

Nhưng hắn lại cảm thấy, bốn phía trống rỗng, chỉ có lẻ loi một mình.

Ngôn Diệc Quân ngày hôm nay có tới gặp hắn không?

Nhất định sẽ đến, sư huynh đã đáp ứng. Hồi Xuyên ở trong lòng âm thầm an ủi mình.

Mặc đồ xong xuôi, hắn nhìn thấy phụ hoàng của mình ——người thống trị Long tộc, long đế cao cao tại thượng.

Thân hình ông cực kì cao lớn, Hồi Xuyên nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng, nga quan bác đái, áo dài bào rộng, lượn lờ quanh thân là linh cơ ngưng tụ ở mức cao nhất, phảng phất như lớp sương mù mỏng màu vàng nhạt, kèm theo ông trong lúc đi, tay áo lay động.

Trong ký ức, ấn tượng về phụ hoàng của Hồi Xuyên cực kỳ mơ hồ, giống như chính mình vừa ra khỏi vỏ trứng đã ở tế tháp rồi, đường viền khuôn mặt nam nhân thâm thúy, ngũ quan lập thể như đao tạc phủ khắc, thần sắc lạnh lẽo cứng rắn không giận tự uy.

Dáng dấp cùng hắn có mấy phần rất giống, nhưng cũng không quá giống, ít nhất không có giống vị đại ca tóc bạc kia.

Lần đầu nhìn thấy đối phương, như là nhìn thấy dãy núi nguy nga, biển rộng hùng vĩ, uy thế và khí thế áp bức hắn trong khoảng thời gian ngắn, cơ hồ quên mất hô hấp.

Đại điện như bất động, thị nữ giao nhân vừa mới đi vội vàng trở lại, đều nơm nớp lo sợ quỳ phục trên đất, cũng không dám thở mạnh.

Chỉ có nhị Thái tử điện hạ lộ liễu ương ngạnh quen rồi, mới dám trực tiếp nhìn chòng chọc long đế.





Nửa ngày, Hồi Xuyên tò mò chớp mắt mấy cái, phá vỡ trầm mặc trước: “Ngươi chính là phụ hoàng sao?”

Long đế nhìn hắn sâu sắc tường tận chốc lát, bình tĩnh mở miệng: “Phải, ta chính là phụ hoàng ngươi.”

“Phụ hoàng…” Hồi Xuyên nghiền ngẫm cái từ mới mẻ thân mật này, niệm mấy lần, từ từ không khỏi cao hứng, cọ qua, ôm chặt lấy cánh tay long đế: “Cái đuôi của ngài, màu sắc có giống con không? Con đã thấy của những người khác, bọn họ không giống con.”

Giao nhân thị nữ hoảng sợ nhìn hành động gần như mạo phạm của Nhị điện hạ, trong đại điện rõ ràng vang lên tiếng hít khí lạnh.

“…” Long đế bất ngờ rũ mắt nhìn hắn, tầm mắt dán vào chỗ cánh tay hai người, lời trách cứ tại đầu lưỡi chuyển một vòng, cuối cùng tâm mềm xuống, khẽ gật đầu: “Là giống nhau.”

“Có thật không?” Hồi Xuyên cực kỳ hưng phấn, hồn nhiên quên mất thân phận của mình, quên mất thân phận của đối phương, quên mất nơi này không phải là tế tháp tùy theo hắn coi trời bằng vung mà là đại điện Long tộc nghiêm ngặt nguy nga.

Hắn lôi kéo tay phụ hoàng, ngồi xổm xuống, tò mò nhấc lên áo váy thêu hoa văn vàng chói lọi của đối phương… Đáng tiếc bên trong cũng không có một cái đuôi vàng rực rỡ, chỉ có lớp lớp vải vóc buông xuống.

Hồi Xuyên thất vọng phủi mông một cái đứng lên, một lần nữa ôm lấy cánh tay của ông, thuần thục cò kè mặc cả: “Cho con nhìn một chút mà, chỉ một chút thôi?”

Long đế nhìn cặp mắt to chân thành của tiểu nhi tử, yên lặng không nói: “…”

Thị nữ giao nhân run lảy bẩy hận không thể giờ khắc này ngất đi.

Cuối cùng, long đế khe khẽ thở dài, dắt tay hắn: “Đi thôi, tế điển sắp bắt đầu, một phút nữa, con phải hai tay dâng Thánh Giới đi tới tế đàn, ở trước mặt người ngoài, không được thất lễ.”

“Đã biết.” Hồi Xuyên khéo léo gật đầu, tùy đối phương nắm tay hắn đi ra ngoài điện.

Hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của phụ hoàng, được người thân nắm tay cảm giác tuyệt nhiên không giống được sư huynh nắm tay, ít đi mấy phần thân mật, nhiều hơn mấy phần nhu mộ, hắn không thể nói được đến tột cùng sự khác biệt trong đó, nhưng hắn biết, sư huynh rất khác biệt.

Hắn quay đầu lại liếc nhìn quỳnh lâu cung điện phía sau càng lúc càng xa, nơi băng lãnh trống trải này, từ nay về sau chính là nhà mới của hắn sao?

Long tộc cúng tế đại điển trăm năm một lần, mỗi dịp như này, các tộc trong Long Uyên giới dồn dập kéo đến, thanh thế hùng vĩ, vạn phần long trọng.

Mấy ngàn năm qua, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám can đảm lỗ mãng trên tế điển.

Long tộc vì có sức mạnh kiêu ngạo tự phụ, biểu lộ rõ tinh thần hải nạp bách xuyên, chưa bao giờ bận tâm phòng bị và nhằm vào một quần tộc nào, đặc biệt là bại tướng dưới tay càng không để vào mắt, mặc dù có một, hai nhóm đạo chích, nhưng lực lượng Hắc Long Vệ tường đồng vách sắt cũng đủ để trừng trị bọn họ.

Hơn nữa long tộc cao tầng cũng có một ít cân nhắc tinh tế, cho nên Vu tộc nhân trên danh nghĩa đã diệt tộc cũng chưa bị cấm tham gia.

Nhị Thái tử mới vừa thành niên của Long tộc tay nâng tế hộp chứa đựng Thánh Giới, chậm rãi đi lên tế đàn cao vót, dưới chân là bậc thang bạch ngọc cao dài, cơ hồ liếc mắt một cái không thể vọng tận, hai bên là các đại biểu cấp cao các tộc đứng san sát xem lễ.

Hắn bước từng bước lên đài bậc, vạt áo màu vàng nhạt kéo trên mặt đất, lưu chuyển vầng sáng mông lung, hiện ra hoa văn hình mây tinh mỹ.

Bị vô số đôi mắt nhìn vào, hắn chẳng hề mất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, giống như trời sinh nên được mọi người ngước nhìn, hắn đi qua từng cái từng cái thần sắc khác nhau, hắn dùng dư quang len lén liếc nhìn, ở trong đám người tìm kiếm một lúc lâu, nhưng thủy chung không gặp được Ngôn Diệc Quân.

Trái lại chú ý tới một nam tử tóc bạc, có khuôn mặt giống phụ hoàng, ánh mắt đối phương sắc như dao găm, đâm vào người mình, Hồi Xuyên hơi nhíu mày, tự mình đi trên đường của chính mình, đảo mắt quên sạch.

Rốt cục, hắn leo lên tầng cao nhất, gió trên đỉnh tế đàn quá mức mãnh liệt, thổi hai má đau đớn.

Tiếp đó, hắn chỉ cần đặt Thánh Giới ở chính giữa tế đàn, còn lại tế ti tự biết tiếp tục nghi thức.

Hồi Xuyên thở phào một hơi, nghĩ thầm chuyện mệt mỏi này rốt cục hoàn thành.

Làm mọi người bất ngờ chính là, đột nhiên xuất hiện đại hỏa, thế tới hung hăng bao vây toàn bộ tế đàn, phá vỡ nhịp điệu nghi thức tế lễ!

Đây không phải là hỏa diễm phổ thông, là lửa đen xanh sẫm, âm trầm, quỷ dị, cơ hồ che kín bầu trời, gió thổi không ngừng, mưa giội bất diệt, tỏ rõ nguồn gốc làm người nghe ngóng biến sắc —— nguyền rủa vu!

Long tộc rốt cục vì sự tự phụ của mình phải trả giá đau đớn thê thảm.

Đảng tàn dư ngoan cố của vu tộc âm thầm ngủ đông, vì mục tiêu trong tế điển cướp đoạt Thánh Giới có khả năng phục sinh, ẩn thân trong bóng tối lên mưu đồ đã lâu.

Đúng lúc nhị Thái tử một thân một mình cầm Thánh Giới đứng trên đài cao, sát thủ vu tộc nằm vùng chỗ tối từng kẻ từng kẻ lộ ra răng nanh!

Tại sao bọn họ có thể vượt qua tầng tầng phòng ngự của Long tộc, bấm đúng thời cơ đột nhiên gây khó khăn?

Tại sao trên đài cao nhóm tế ti vốn nên bảo vệ mình chợt bắt đầu tự giết lẫn nhau?

Hồi Xuyên không kịp tỉ mỉ suy nghĩ chỗ giảo quyệt trong đó, tầng tầng hắc diễm chặn lại Hắc Long Vệ nỗ lực tới cứu hắn, nhất thời không trông cậy nổi.

Đối mặt với đông đảo sát thủ vây quanh, hắn mặt không thay đổi vứt bỏ tế hộp rườm rà, không nói gì mà cầm nhẫn hướng trong lồng ngực của mình thăm dò.

Sấm sét mười phương ở trong tay hắn, điện xà màu tím lam lơ lửng phía sau hắn lao nhanh không ngớt!

Cuồng phong gào rít giận dữ, chân trời phương xa có một đường dài màu xám trắng dâng trào mà đến, trên đài cao có tiếng rồng ngâm, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa tối tăm không rõ.

Vu tộc nhân vây công Hồi Xuyên mỗi người một thủ đoạn tàn nhẫn xảo quyệt, bọn họ không hẳn nghĩ lấy tính mệnh của hắn, nhưng nếu muốn hắn ở trong lễ thành niên của mình làm mất Thánh Giới Long tộc, hắn tuyệt đối không thể đáp ứng.

Trong lúc đấu pháp, Hồi Xuyên chú ý tới trong đám người có dáng dấp thật là quái lạ.

Người kia buộc tóc dài, mang theo mặt nạ màu đen, nhìn như công kích mình, nhưng mỗi độ hắn bị sơ hở lúc vây công, đối phương lại vừa đúng “Bù đắp một đao”, khiến hắn tóm lấy kẽ hở thoát khỏi nguy hiểm trí mạng.

Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, nỗ lực bổ mặt nạ của đối phương ra.

Trong lúc Hồi Xuyên đang khổ cực chống đỡ, vu tộc đối diện cũng vạn vạn không ngờ tới, con rồng trẻ tuổi này lại có lực mạnh mẽ như thế, mãi không thể tiến công.

Dưới tế đàn, long đế tự mình ra tay phá diệt hắc diễm đầy trời, Hắc Long Vệ rốt cuộc có cơ hội tấn công đài cao!

Mắt thấy lần này kế hoạch tranh đoạt sắp triệt để thất bại, kẻ giật dây trong bóng tối rình tất cả những thứ này, rốt cục không kiềm chế nổi, tự mình ra tay.

Không biết từ chỗ nào phá không mà tới đột ngột đâm sau lưng!

Mũi tên được làm từ xương rồng, khắc đầy cổ lão vu chú phức tạp, trên đầu mũi tên lập loè bích lục u quang do được ngâm qua vu độc xảo quyệt tàn nhẫn nhất.

Nếu như long đế bị mũi tên nguyền rủa này bắn trúng, với thực lực mạnh mẽ của ông dù cho không chết cũng tàn tật, huống chi là một con rồng mới thành niên.

Mũi tên như mọc ra con mắt, bắn về phía nhị Thái tử trên đài cao!

Tiếng mũi tên sắc nhọn đột phá tầng tầng phòng ngự đâm vào thân thể, vang lên rõ ràng bên tai Hồi Xuyên, hắn lăng lăng nhìn nam nhân nhào tới trước mặt mình, tay run run, vạch trần mặt nạ của đối phương.

Đối diện trong nháy mắt đó, toàn bộ thế giới yên lặng như tờ.

Lôi chướng màu tím tuôn ra bao bọc hai người, người bên ngoài nhất thời không thể làm gì.

Đôi môi rút đi toàn bộ huyết sắc của Ngôn Diệc Quân ngập ngừng nói, hắn mò tới mũi tên sau lưng đối phương, máu tươi đầy tay, cơ hồ lưu thành màu đen.

Thứ gì rơi vừa vào mặt hắn? Là trời mưa sao?

Nhất định là mưa to rơi xuống, nếu không phải như vậy, gương mặt tái nhợt của đối phương phản chiếu trong mắt mình, vì sao lại mơ hồ như này?

“Sư huynh, tại sao?” Hồi Xuyên nhẹ nhàng gọi y, tiếng nói khàn đục đến cơ hồ không phân rõ được.

Ngôn Diệc Quân thấy hắn không việc gì, suy nhược mỉm cười, tựa hồ muốn giơ tay lên xoa xoa gò má của hắn như thường ngày, nhưng nghĩ đến chất độc trong cơ thể đành phải thôi: “Ta, ta không muốn…”

Hồi Xuyên ôm y, chỉ dùng sức lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng: “Ta là hỏi ngươi, tại sao đến muộn…”

Ngôn Diệc Quân bỗng nhiên mở to hai mắt, chất lỏng mằn mặn tích trữ trong viền mắt đỏ chót, không rơi được, y còn muốn nói gì, Hắc Long Vệ đã công tới rồi!





Hồi Xuyên muốn nâng sư huynh đứng lên, một khắc ngẩng đầu, trong mắt hắn chiếu ra rất rất nhiều bóng người, vu tộc, Hắc Long Vệ, nhóm tế ti đến chậm, còn có… Giấu ở trong đám người một bóng người màu bạc.

Không kịp há mồm, từ chính giữa đài luân hồi trong tế đàn truyền ra một luồng sức hút cực đại, đột nhiên hút hắn vào!

Tất cả phát sinh đều bất ngờ, trong tầm mắt trời đất quay cuồng, hắn hoảng hốt nhìn từng gương mặt kinh ngạc, cuối cùng cố định tại hình ảnh Ngôn Diệc Quân gần như khủng hoảng hỏng mất trên nét mặt.

Thời điểm hắn ngã vào vực sâu hắc ám, dường như có một bàn tay duỗi về phía mình, sau đó là tử vong ngột ngạt bao vây…

Bên rìa đảo Tia, rung chấn như biển động làm kinh động tất cả mọi người.

Trong bầu trời đêm mây đen như vòng xoáy điên cuồng chuyển động không ngớt, trời mưa càng lớn, không có dấu hiệu đình chỉ, gọi người hoài nghi ông trời có phải đã lấy hết nước của bốn biển rồi một mạch đổ xuống trở lại hay không.

Ngôn Diệc Quân tóc đen áo đen cau mày đứng lơ lửng trên không, Hàn Qua bị y hạn chế trong ngọn lửa, không hề động đậy mà ngưng thần nhìn chăm chú vào biển rộng sâu xa.

Gã có thể cảm giác được, đáy biển có một sức mạnh vô cùng bạo ngược hùng hồn, đang điên cuồng hội tụ.

Dần dần, ngoài khơi bị vật gì đó nâng nổi lên, như mọc ra gò núi giữa biển, gò núi kia càng ngày càng cao lớn nguy nga, tiết lộ khí tức càng ngày càng khủng bố kinh người ——

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm không chớp mắt, liễm thần nín hơi, kèm theo một tiếng nổ vang, tiếng rồng gầm cao vút triệt để động thiên, vang vọng không ngớt trong trời đất rộng lớn vô ngần!

Ngoài khơi cơ hồ bị chọc thủng ra một cái lỗ cự đại! Sau đó một con Cự Long toàn thân vàng chói lọi phá mặt biển bay lên trời, thân thể cao lớn chập trùng như sóng triều, chui vào tầng tầng lôi vân!

Biển động mạnh nhấc lên sóng lớn, sấm sét tích trữ đã lâu vào đúng lúc này nổi giận đập xuống, điện xà lao nhanh như thiên kiếm vạn nhận đan dệt thành võng, uy thế càn rỡ bổ rung trời, cơ hồ muốn phách hải vực này đến nát tan!

Chớp chói mắt chiếu vùng thế giới này sáng như ban ngày.

Giữa điện quang đầy trời, Cự Long chậm rãi bơi lội trong lôi vân, vảy dày đặc được điện quang chiếu rọi ra ánh kim, thân thể nguy nga như dãy núi hùng vĩ.

Đầu đuôi Cự Long liên kết, sáng chói lóa mắt, không gì địch nổi, như một vòng mặt trời màu vàng!

Bất kể là hô hấp hay là ánh mắt đều vì thế mà bị cướp đi, tử điện thanh sương đều vì đó cúi đầu, toàn thế gian vào thời khắc này thần phục dưới chân nó!

Hàn Qua sâu sắc ngước nhìn hào quang chấn thế của nó, lợi trảo như thép thiết, đột ngột cười rộ lên, trong nụ cười đều là trào phúng cùng đắng chát, nguyên lai, người kia là ——

Ngũ trảo Kim long!

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Quật cường Kim long, vĩnh viễn không nhận thua! (điên cuồng vẫy đuôi. jpg
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status