Vô tận đan điền

Chương 1738: Phóng cái rắm (2)

Trong mắt của kẻ khác, Tiên Quân và nửa bước Tiên Quân là hai cấp độ tính mạng khác nhau, nửa bước Tiên Quân là không thể nào chiến thắng cường giả Tiên Quân!

- Loan Nguyệt Câu!

Trong ánh mắt giật mình của mọi người, bàn tay Lộc Kiền run lên, hắn sử dụng móc câu của mình tấn công Nhiếp Vân.

Không hổ là tạo hóa tiên khí, còn chưa tới đến trước mặt nhưng không gian đã nghiền nát tầng tầng, mặt đất cũng phát ra âm thanh như sấm rền, uy lực móc sắt như có thể móc cả ngôi sao, tiếng nổ lớn vang lên làm người ta không thể phản kháng.

Nhiếp Vân cũng ngây ngốc, hắn đứng đó không nhúc nhích, thậm chí hắn không ngừng vung vẩy nắm đấm phi thường cường đại của bản thân.

Đinh!

Móc câu chém vào cổ hắn.

Cảnh tượng không tưởng tượng nổi xuất hiện, đầu lâu bị chém nhưng phát ra âm thanh giòn tan giống như chém vào kim loại.

- Cái gì?

Lúc này Lộc Kiền mới phát hiện tạo hóa tiên khí của mình không thể chém lên cổ của đối phương, hơn nữa cũng không thể xuất hiện dấu màu trắng, ngược lại móc sắt của hắn tổn hại tầng tầng.

Chỉ bằng vào thân thể ngăn cản tạo hóa tiên khí công kích? Đây là sự thật hay sao?

Trong nháy mắt hắn cảm thấy sắp điên.

- Tới phiên ta ra tay.

Vào lúc này hắn tươi cười khinh thường, hắn nhìn về phía trước và đấm ra một quyền.

Lộc Kiền lui về phía sau, lực lượng trong cơ thể bộc phát toàn bộ, Lộc Kiền lại phát hiện nắm đấm của đối phương như giòi bọ trong xương, căn bản không thể thoát khỏi.

Ầm!

Trước mắt tối sầm, Lộc Kiền không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã bay ngược về phía sau, hàm răng rơi xuốngt, gương mặt lõm xuống và óc bắn tung tóe.

May mắn hắn là cường giả Tiên Quân, có được bất tử chi thân, nếu không một quyền này đã đánh hắn chết tại chỗ.

- Ngươi... Điều đó không có khả năng!

Thân thể khôi phục ngay sau đó, trong mắt Lộc Kiền tràn ngập hoảng sợ, hắn bị Nhiếp Vân đánh bại giống như trêu đùa hài tử, hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.

Đối phương còn không phải Tiên Quân đã làm hắn không có sức phản kháng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ gia hỏa này giống hắn, đều là Tiên Quân cố ý che dấu tu vi?

Nhìn kỹ cả buổi hắn lại lắc đầu.

Có phải Tiên Quân hay không, bằng vào nhãn lực của hắn có thể nhìn ra, đối phương thật sự không phải Tiên Quân, bởi vì thân thể quá mức cường đại sánh ngang tạo hóa tiên khí.

Có thể luyện thân thể thành như vậy, cho dù là Kim Thân Ma tộc chuyên tu thân thể cũng không thể làm được tới mức này.

- Không có gì không có khả năng!

Thân thể Nhiếp Vân hơi động, ảo ảnh xuất hiện trước mắt Lộc Kiền, bàn tay hắn đưa tay bóp cổ đối phương như bắt gà.

- Nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!

Bắt hắn vào trong tay, Nhiếp Vân thản nhiên lên tiếng.

- Thả ta ra!

Lộc Kiền giãy dụa một lúc, phát bàn tay đối phương như kìm sắt, bản thân hắn vốn muốn thi triển Xi Vưu linh phù nhưng phát hiện mình không thể lấy ra.

- Nhận thua, ta có thể không giết ngươi!

Lộc Kiền âm mưu khá nhiều nhưng không có tạo thành tổn thương cho hắn, cho nên Nhiếp Vân cũng không có ý định đánh chết đối phương, chỉ cần nhận thua là tốt rồi.

- Ta...

Gương mặt Lộc Kiền trướng lên đỏ bừng, hắn cắn răng lên tiếng.

Khanh khách!

Hắn bị bóp chặt không nói thành lời.

Một lòng tính toán, khổ tâm kinh doanh để lên làm tháp chủ, nằm mộng cũng muốn nhưng không ngờ đột nhiên xuất hiện một gia hỏa thực lực cường đại như thế.

- Dừng tay!

Thời điểm hắn nói không ra lời, lúc này có tiếng thét dài vang lên, một bóng người lao tới.

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão!

- Buông Lộc Kiền tháp chủ ra, lập tức rời đi! Ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không hôm nay ngươi phải lưu lại nơi này.

Đi lên phía trước hai bước, hắn đứng cách Nhiếp Vân bảy tám mét, sắc mặt Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão âm trầm hét lớn.

- Lộc Kiền tháp chủ? Hắn lúc nào biến thành tháp chủ? Ngươi không phải nói ai đạt được quán quân người đó là tháp chủ sao? Lần này chiến đấu hắn không thắng, là ta thắng!

Ánh mắt Nhiếp Vân âm lãnh.

Sớm đoán được đám người Xích Phong Thái Thượng trưởng lão sẽ ra ngoài quấy rối, thật không ngờ đối phương không biết ngượng như vậy.

- Làm càn, Lộc Kiền trở thành tháp chủ là Khu Tu Tháp Xi Vưu lão tổ tự mình định ra, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, cũng dám ngấp nghé?

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão quát lớn.

- Xi Vưu lão tổ quyết định Lộc Kiền làm tháp chủ? Du Nghệ, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung!

Hắn nói câu này cũng không rối loạn, mặc kê đám người Tư Dương Thái Thượng trưởng lão xông tới, hắn nói như chém đinh chặt sắt.

- Hừ, Tư Dương ngươi hoài nghi quyết định của Xi Vưu lão tổ? Xi Vưu lão tổ tự mình cho Lộc Kiền một tấm Xi Vưu linh phù đã xác định thân phận tháp chủ của hắn, không tin để Lộc Kiền giao linh phù ra xem xét là biết.

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão chắp tay sau lưng, vẻ mặt đầy tự tin.

- Xi Vưu lão tổ cho một tờ linh phù chẳng khác nào định hắn thành tháp chủ?

Nghe hắn nói như thế, vẻ mặt Nhiếp Vân đầy cổ quái.

- Ngươi đang... Phóng cái rắm gì thế!

Người khác kính trọng Thái Thượng trưởng lão không thôi, nói chuyện ăn nói khép nép, thái độ cung kính nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói không đáng kể chút nào.

Xi Vưu lão tổ cho một tờ linh phù chẳng khác nào thừa nhận là tháp chủ, quả thực chính là lẫn lộn khái niệm, chỉ là nói xàm mà thôi!

- Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ thật cho rằng ta không dám giết ngươi?

Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão đỏ mặt như đít khỉ, trên trán nổi gân xanh.

Thân là Khu Tu Tháp Thái Thượng trưởng lão dưới một người trên vạn người, hắn khi nào bị người ta mắng như vậy.

- Dám giết ta? Ngươi động thủ đi, chỉ cần ngươi dám động tay, cái gọi là Lộc Kiền tháp chủ tuyệt đối sẽ chết nhanh hơn ta đấy.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ngón tay bóp cổ Lộc Kiền mạnh hơn.

Xoẹt zoẹt~!

Xoẹt zoẹt~!

Lộc Kiền đã có sắc mặt khó coi, lúc này gương mặt đỏ như quả cà, dường như chỉ cần dùng sức chút nữa hắn tuyệt đối sẽ tắt thở và bỏ mạng ngay lập tức.

- Ngươi...

Thấy đối phương không quan tâm hắn uy hiếp, lúc này bóp cổ Lộc Kiền mạnh hơn, Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão tức giận toàn thân phát run nhưng hắn không dám động thủ.

Tuy hắn không quan tâm tới tính mạng của Lộc Kiền nhưng một khi Lộc Kiền chết đi, kế hoạch chuẩn bị từ trước đều ngâm nước nóng, không thể không làm việc cẩn thận.

- An Kình, Nhiếp Vân này là người của ngươi, uy phong thật lớn nha, dám vô lễ với tháp chủ được Xi Vưu lão tổ nhận định như vậy, chẳng lẽ các ngươi muốn mưu phản Khu Tu Tháp?

Lúc này Du Nghệ Thái Thượng trưởng lão lập tức đứng ra khó xử, hắn lạnh lùng lên tiếng, Xích Phong Thái Thượng trưởng lão lăng không đi tới.&
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status