Vô tận đan điền

Chương 1812: Tam Sinh Kiều (hạ)

Cái gì thế sự vô thường, cái gì mệnh trung làm nhiều điều sai trái, vận mệnh là khống chế trong tay mình, làm gì đổ cho người khác!

Từ vừa mới bắt đầu một kẻ vô danh tiểu tốt, đến bây giờ vang vọng Chư Thiên, từ vừa mới bắt đầu thiên phú rác rưởi, đến bây giờ Vô Tận đan điền, Nhiếp Vân chưa từng trông cậy vào người khác, hết thảy đều dựa vào bản thân không ngừng cố gắng!

- Cái gì Tam Sinh Kiều, cái gì tam sinh thán, vận mệnh của ta do ta khống chế, mệnh ta do ta không do trời!

Ngón tay hướng lên điểm một cái, Nhiếp Vân thét dài một tiếng, thanh âm cuồng bạo giống như cự hạm bổ ra thủy triều, thế giới trước mắt ầm ầm nổ tung.

Rầm ào ào!

Nhiếp Vân thở ra, tràng cảnh trước mắt lần nữa khôi phục.

Như trước đứng ở trên cầu treo, trước mắt mây mù tốt tươi, phảng phất như trước kia kinh nghiệm sự tình, chỉ là một giấc chiêm bao, giật mình không thể biết.

Quay đầu nhìn lại Tiểu Long cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt, chỉ thấy các nàng như trước nhắm mắt, tựa hồ còn đắm chìm trong tam sinh cảm ngộ.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Một giọt nước mắt từ trong ánh mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt rơi xuống.

Không biết nàng đã trải qua cái gì, lại khóc thương tâm như thế.

Tiểu Long cũng không có tốt hơn chỗ nào, bình thường cười toe toét biến mất không thấy gì nữa, hốc mắt hồng hồng, xem ra cũng đã trải qua sinh ly tử biệt.

Kinh Phật có câu, nhân sinh tám khổ: Sinh, lão, bệnh, chết, yêu biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, ngũ âm thịnh.

Chỉ cần người sống, liền sinh hoạt ở trong thống khổ, chỉ có lòng mang tâm trách trời thương dân, chặt đứt Nhân Quả, mới có thể siêu thoát, leo lên cực lạc Bỉ Ngạn.

Rất hiển nhiên, trên Tam Sinh Kiều ba tiếng thán, mỗi người đều có kinh nghiệm đặc thù, mỗi người đều vì vận mệnh cảm thán.

Biết rõ hai người còn không có từ trong ý cảnh khôi phục lại, Nhiếp Vân cũng không thúc giục, lẳng lặng đợi tại nguyên chỗ mấy chục cái hô hấp, Đạm Đài Lăng Nguyệt đi đầu mở to mắt, ngay sau đó Tiểu Long cũng mở mắt ra.

- Vừa rồi... Nguyên lai nơi này là Tam Sinh Kiều!

Tỉnh táo lại, Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng hiểu được, trên mặt ngọc còn giữ vẻ bi thương như lúc trước, lắc đầu thở dài nói:

- Đạo giới Tam Sinh Kiều, nghe nói là bảo vật lấy được từ chỗ sâu trong Hỗn Độn, có thể quan sát tam sinh của con người, để cho người đại triệt đại ngộ, biết đạo lý nhân sinh vô thường! Chính bởi vì như thế, mới có thuyết pháp trên Tam Sinh Kiều ba tiếng thán, nói rõ chỉ cần thở dài tam sinh, cơ bản có thể xem thấu bản chất sinh mệnh, lần nữa tu luyện tuyệt đối làm chơi ăn thật, dũng mãnh tinh tiến!

- Chỉ là trí nhớ trân quý nhất ở sâu trong nội tâm ngươi diễn hóa lần nữa mà thôi, về phần kiếp sau, càng là hư ảo, cơ hồ không thể nào, nhanh đi thôi!

Nhiếp Vân cắt đứt Đạm Đài Lăng Nguyệt cảm khái, khoát tay chặn lại.

Tam Sinh Kiều này để cho người xem thấu nhân sinh, đối với tu vi là có chỗ tăng trưởng, tránh cho Tâm Ma làm phức tạp, nhưng người sinh hoạt phải oanh oanh liệt liệt, hưởng thụ quá trình, không đến hai mươi tuổi, thì có cảm ngộ của bảy tám chục tuổi, không có kích tình, còn có ý nghĩa gì?

Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến tắc thối, ổn trọng tuy rất tốt, nhưng có đôi khi còn cần dũng mãnh tinh tiến, quyết đoán kiên quyết.

Mượn chính hắn làm thí dụ, nếu như không phải một đường dũng mãnh tinh tiến, mà làm chuyện gì chỉ lấy ổn thỏa làm trọng, chỉ sợ bây giờ có thể đạt tới Đoạt Thiên Tạo Hóa đệ cửu trọng hay không còn khó nói! Càng không nói đến thực lực bây giờ rồi!

Bởi vậy, tuy trầm ổn trọng yếu, nhưng quả quyết cũng không thể mất đi!

Lại nói, cho dù Tam Sinh Kiều càng lợi hại, cũng không quá đáng chỉ là một kiện pháp bảo mà thôi, tối đa có thể làm người hồi ức, làm sao có thể diễn hóa ra nhân sinh!

Những cái này, đều là hư ảo.

- Ân!

Đạm Đài Lăng Nguyệt, Tiểu Long cũng không phải người ngu, nghe Nhiếp Vân một câu đề điểm liền hiểu được, tâm tình trầm ổn, không hề bị ảnh hưởng.

Có thể tu luyện tới loại cảnh giới như bọn hắn, một chút tâm lý oán hận, hoàn toàn có thể nháy mắt tiêu trừ, không lưu lạc ấn.

Không bị Tam Sinh Kiều ảnh hưởng, ba người rất nhanh đi tới.

Đi qua cầu treo hẹp dài, một tấm gương cự đại xuất hiện ở trước mặt.

Tấm gương này cũng không phải chiếu ra bộ dáng người, mà bao phủ cả Hư Hoa Thành ở bên trong.

- Đây là Chư Thiên kính của Đạo giới Chi Chủ, chiếu rọi Chư Thiên, tiên uy không thể ngăn cản!

Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

- Chư Thiên kính? Còn có loại bảo vật này?

Nhiếp Vân ngạc nhiên.

Có thể chiếu rọi Chư Thiên thế giới đi ra, loại bảo vật này cho dù Khu Tu tháp cũng không có a!

- Tuy cái này là Thượng Cổ kỳ vật, nhưng ở lúc trước chiến đấu đã triệt để hủy hoại, hiện tại đã không có công hiệu trước kia, tối đa có thể chiếu rọi ra Hư Hoa Thành...

Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu.

Kỳ vật càng lợi hại, cũng có hạn chế tuổi thọ, cũng sẽ tổn hại.

Chư Thiên kính ở thời kỳ thượng cổ cực kỳ nổi danh, cũng rất lợi hại, nhưng trải qua Thượng Cổ đại chiến, triệt để nghiền nát, tác dụng đã không lớn, tối đa có thể chiếu rọi Hư Hoa Thành ra, muốn điều tra Chư Thiên, căn bản làm không được.

- Đáng tiếc!

Nghe được nàng nói, Nhiếp Vân dò xét thoáng một phát, quả nhiên như vậy, không khỏi lắc đầu.

- Tam Sinh Kiều cho ngươi nhìn rõ ràng nhân sinh, Chư Thiên kính, lại để cho người hiểu thế giới, cái thông đạo này trên thực tế là Đạo tộc tôi luyện tu sĩ, Khâu Thánh Tôn Giả đi đường này thông qua, chẳng lẽ Hỗn Độn kim lệnh ở cuối thông đạo?

Đạm Đài Lăng Nguyệt kỳ quái.

- Có hay không không phải chúng ta có thể tính ra, nhanh đi thôi, cho dù không thể phát hiện, cũng tuyệt không thể để cho Tu La Vương lấy nó đi!

Nhiếp Vân tâm tính thản nhiên.

Cho dù Tiểu Long nói không sai, Hỗn Độn kim lệnh thật sự là vật tất yếu tấn cấp Xích Thiên cảnh, nhưng với hắn mà nói, lực hấp dẫn cũng không phải đặc biệt lớn.

Xích Thiên cảnh đối với người khác mà nói, là một hào rộng, không cách nào vượt qua, nhưng đối với hắn có được thiên phú thứ nhất, tiềm lực vô hạn mà nói, hẳn không phải đặc biệt khó khăn.

Chỉ cần tài nguyên đầy đủ, tấn cấp chỉ là vấn đề thời gian.

Vượt qua Chư Thiên kính, ba người tiếp tục đi tới.

Đằng sau Tam Sinh Kiều là cung điện rộng lớn, một mắt nhìn đi trống trải như hoang dã, không có cái gì, ở bên ngoài nhìn là cái gì cũng không phát hiện, đành phải chậm rãi tiến vào trong đó.

Vừa tiến đến, lập tức cảm thấy một cổ mát lạnh chi ý phóng tới, cho người cảm giác bay lượn Thiên Cung, một đài cao cự đại xuất hiện ở trước mặt mọi người, phía trên viết ba chữ Thành Tiên Đài!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status