Vô tận đan điền

Chương 1813: Thành Tiên Đài (1)

- Thành Tiên Đài, chỗ Đạo giới thành Tiên, nghe đồn, chỉ cần leo lên đỉnh, có thể tăng lên dương khí thành tiên vũ hóa, vô cùng thần bí!

Chứng kiến đài cao, Đạm Đài Lăng Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Tăng lên dương khí? Thành tiên vũ hóa?

Nhiếp Vân có chút sờ không rõ ý nghĩ.

Thành tiên thành thánh, nào có đơn giản như vậy, không có gian khổ tu luyện, muốn không làm mà hưởng, không thể nghi ngờ là nằm mơ.

Nếu như Thành Tiên Đài thật có thể trèo lên đỉnh thành tiên, chỉ sợ Đạo giới cũng không có người tu luyện rồi!

- Đây là phương pháp tu luyện của Đạo gia, cũng được xưng lý luận hạch tâm, Đạo giới Chi Chủ truyền đạo chuyên môn giảng giải qua, hắn nói Hỗn Độn chia làm Âm Dương nhị khí, thời điểm khai thiên tích địa, dương thanh là thiên, âm trọc là địa, Âm Dương nhị khí hỗn tạp sinh ra vạn vật, âm dương hòa hợp diễn biến thành, người chí dương hóa thành thần, kẻ dương khí cao hơn hóa thành linh thú, người chí âm hóa thành hư không, kẻ âm khí hơi nặng hóa thân thành cỏ cây, mà tăng lên dương khí, giảm xuống trọc khí trong cơ thể, là tiên!

Đạm Đài Lăng Nguyệt biết rõ hai người có chút không rõ, giải thích cặn kẽ.

Nàng nói những cái này là lý luận hạch tâm của Đạo tộc, đại biểu cho một loại hệ thống tu luyện khác, cùng Khí Hải, đan điền của võ giả hoàn toàn là hai phương hướng, hai loại khái niệm.

- Tăng lên dương khí, hóa vũ thành tiên... Lợi hại, Đạo tộc rõ ràng còn có loại lý luận này...

Vốn không cho là đúng, nghe xong giải thích của nàng, Nhiếp Vân dần dần kinh ngạc.

Không hổ là Thượng Cổ đệ nhất tộc, loại lý luận này trực tiếp giảng thuật bản chất tu luyện, nghe vào tai giống như thể hồ quán đỉnh, khiến người tỉnh ngộ.

Kỳ thật hiện tại tu luyện võ đạo, rèn luyện chân khí chẳng phải quá trình không ngừng rèn luyện dương khí sao?

Một cảm giác hiểu ra nhộn nhạo ở trong nội tâm Nhiếp Vân.

- Cái gọi là dương khí, cũng không phải dương cương chi khí, mà là dương thanh chi khí, dương thanh chi khí, chính là Thiên Địa vạn vật chi linh, cũng chính là linh khí, chỉ có không ngừng rèn luyện, không ngừng hấp thu, thực lực mới có thể không ngừng tiến bộ, thành tiên thành thánh!

- Tu luyện Võ đạo cũng như vậy, tầng tầng rèn luyện linh khí, hóa thành một bộ phận của thân mình, mượn nhờ lực lượng của đan điền Khí Hải rèn luyện toàn thân, quán thâu linh khí vào, làm cho dương thanh chi khí trong thân thể con người đại thịnh...

- Xem ra trăm sông đổ về một biển, tất cả phương pháp tu luyện, khởi điểm bất đồng, lý luận bất đồng, nhưng cuối cùng đều có thể hội tụ chung một chỗ, ngưng tụ thành một! Cái này rất giống hồng thủy tràn lan, từ thượng du mà xuống, có thể có vô số đường sông, nhưng nghịch sông mà lên, lại có thể phát hiện vạn thủy đều là đồng nguyên...

- Ngàn vạn công pháp như thế, ngàn vạn thiên phú cũng như thế!

- Thiên phú có thể dung hợp, đúng là nói rõ loại tình huống này, ngàn vạn Đại Đạo dung làm một, chính là Đạo gia nói đạo sinh một, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!

- Thì ra là thế! Thì ra là thế!

Trong đầu hào quang chớp động, cảm giác hiểu ra càng ngày càng mãnh liệt, Nhiếp Vân tựa hồ bắt được mấu chốt nào đó, lại thủy chung không cách nào thành công.

Bất quá hắn cũng biết, chỉ cần thành công, rất nhiều thiên phú trong cơ thể nhất định sẽ hòa tan thành một, mặc dù không cần Hỗn Độn kim lệnh, đột phá Xích Thiên cảnh cũng ở trong tầm tay!

- Nhiếp Vân, Nhiếp Vân...

Trong nội tâm đang trầm tư, đột nhiên một tiếng la vang lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng Tiểu Long vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua.

- Không có việc gì!

Trong đầu linh cảm nhoáng một cái liền qua, tìm không được nữa, bất quá Nhiếp Vân cũng không để ý.

Đốn ngộ phải xem cơ duyên, tuy vừa rồi không có bắt lấy điểm mấu chốt, lại tương đương tìm được cái đuôi lộ ở bên ngoài, chỉ cần cho đầy đủ thời gian, tuyệt đối có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Đại Đạo thuộc về mình.

- Ta đã cảm nhận được khí tức của Hỗn Độn kim lệnh, ngay ở trên Thành Tiên Đài, chúng ta có lên hay không?

Tiểu Long đột nhiên nói.

- Ở phía trên này?

Nhiếp Vân sững sờ.

Thành Tiên Đài thoạt nhìn chỉ có vài chục trượng, phía trên có người hay không liếc có thể chứng kiến, bọn người Khâu Thánh Tôn Giả rõ ràng không có ở phía trên, chẳng lẽ bọn hắn không có phát giác vị trí của Hỗn Độn kim lệnh?

- Thành Tiên Đài thoạt nhìn không lớn, kỳ thật bên trong có không gian khác, là chỗ lịch đại tiên nhân vũ hóa, không phải mắt thường nhìn thấy đơn giản như vậy, Tiểu Long đã cảm ứng được, chúng ta cũng nhanh đi thôi!

Nhìn ra nghi ngờ của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt cười giải thích.

- Ah, vậy lên đi!

Nhiếp Vân gật đầu đi thẳng về phía trước.

Thành Tiên Đài hiện nhìn vuông, phân biệt đối ứng đông, tây, nam, bắc, mỗi một mặt đều có thang lầu kéo dài lên.

- Đạo giới Chi Chủ cho rằng, con người khi còn sống tựa như thiên nhiên có xuân, hạ, thu, đông, có quá trình đặc biệt, như côn trùng có bốn hình thái biến hóa từ trứng, ấu trùng, kén, thành trùng, người chết tựa như côn trùng từ trong kén vũ hóa thành trùng vậy, xưng là hóa vũ thành tiên! Thành Tiên Đài này, đúng là nương theo loại lý luận ấy, bốn phương tám hướng đối ứng Đông Tây Nam Bắc xuân hạ thu đông, mỗi tu sĩ muốn thành tiên chỉ có thể lựa chọn một phương hướng, hơn nữa phương hướng này chỉ có thể cho phép một người đồng hành, không cho phép hai người cùng đi, cho nên, muốn đi lên, chúng ta chỉ có thể từng người lựa chọn một lối đi!

Đi tới trước thông đạo, Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.

- Đông Tây Nam Bắc xuân hạ thu đông... vậy tốt, ta đi thông đạo phía đông!

Nhiếp Vân cười nói.

- Ta đi phía nam!

Tiểu Long gật đầu.

- Ta đi phía tây, vậy chúng ta liền nhìn xem ai đi lên Thành Tiên Đài trước!

Thấy mọi người tuyển định, Đạm Đài Lăng Nguyệt vừa cười vừa nói, thân thể mềm mại khẽ động, thẳng tắp bay đi.

Nhiếp Vân cùng Tiểu Long không cam lòng lạc hậu, từng người lựa chọn tốt thông đạo, nhấc chân cất bước đi lên.

Vừa đi lên thông đạo, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy đặt mình trong một hoàn cảnh khác, ở đây cành lá tươi tốt, hoa tươi đua nở, nước gợn nhộn nhạo, lục ý dạt dào.

Phảng phất đại địa hồi xuân, khắp nơi đều là khí tức tường hòa yên lặng.

Dọc theo bậc thang, mỗi một bước đều làm người tâm tình sung sướng, bước chân nhẹ nhàng.

- Kỳ quái!

Vừa đi lên, Nhiếp Vân vừa tán thưởng.

Thành Tiên Đài này thật đúng là đủ kỳ quái, nếu để cho Thiên Tiên bình thường xuất hiện loại cảm giác này, vô cùng đơn giản, nhưng để cho cường giả như hắn cũng lâm vào trong đó, lục cảm phân biệt không ra thực hay hư ảo, thật là đáng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status