Vô tận đan điền

Chương 1838: Ta đi gặp Hoàng Vương

- Đến Liên Nguyệt Các rồi, đi xuống thôi!

Thấy nét mặt của nàng, Nhiếp Vân lắc đầu, vung tay lên, Liên Nguyệt Các xuất hiện ở trước mặt.

Đã đến!

Hai người tiến vào Liên Nguyệt Các, được Nhiếp Vân dẫn dắt đã tới nơi ở của tiểu Long.

Lúc này tiểu Long đabng nhàn nhã ngồi trong phòng, trước mặt hắn bày ra một đống rượu, hắn uống hôn thiên ám địa.

Rượu ngon, mỹ thực là thứ hắn không thể kháng cự.

- Lão đại, ngươi trở lại!

Thấy Nhiếp Vân đi vào phòng, tiểu Long vội vàng đứng dậy, hắn lảo đảo một lúc, lực lượng trong cơ thể bộc phát.

- Chúng ta nên đi đâu bây giờ? Mang ta đi, mang ta đi, trong nhà buồn bực muốn chết!

- Ngươi muốn đây?

- Đúng vậy, chỉ cần dẫn ta đi ra ngoài, đi đâu đều được, ta là người nói lời giữ lời, nói ra một lời những con rồng khác không ai theo kịp.

Tiểu Long vỗ ngực một cái.

- Ha ha, ngươi muốn đi đương nhiên tốt nhất, lần này ta tới tìm ngươi chính là muốn mang ngươi đi một nơi, ngươi phải đáp ứng, hiện tại chúng ta đi.

Không nghĩ tới mới giam gia hỏa này trong nhà hơn một ngày đã có bộ dạng như vậy, Nhiếp Vân cười nói.

- Được, ta sớm nói trước, trừ gặp U Minh Hoàng Vương, chúng ta đi đâu đều được!

Tiểu Long khoát tay lên tiếng.

- Ách...

Không có nghĩ tới tên này không ngốc nói thẳng ra lời này, Nhiếp Vân cũng không biết nên nói thêm cái gì.

- Không thể nào, lão đại, ngươi muốn dẫn ta đi gặp U Minh Hoàng Vương sao?

Nhìn biểu lộ của hắn như vậy, tiểu Long làm sao không nhìn ra, hắn mở to mắt nhìn.

- Nhiếp Vân muốn cho ngươi đi gặp U Minh Hoàng Vương, ngươi chỉ thấy gặp nàng một lần, nàng đã sửa sai rồi, hoàn toàn không giống trước kia.

Tuyết Tĩnh Nhi tiến lên một bước và nói.

- Ngươi là.. Yêu nhân giới Tuyết Tĩnh Nhi? Tại sao ngươi ở nơi này?

Tiểu Long lúc trước giấu mình trong ting cung cho nên có ấn tượng với Tuyết Tĩnh Nhi, nhận ra đối phương, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nhìn sang Nhiếp Vân.

- Lão đại, ngươi sẽ không đi tìm U Minh Hoàng Vương, mới từ yêu nhân giới về đây?

- Ân!

Nhiếp Vân cũng không phủ nhận.

- Ta không đi, đánh chết cũng không đi, ngươi đừng nói với ta...

Hiểu ra, tiểu Long liên tục khoát tay.

- Ngươi đi một chút có gì chứ? U Minh Hoàng Vương cũng không có ăn ngươi...

Nhìn thấy đệ nhất cao thủ thượng cổ Ngũ Trảo Long Hoàng năm đó nghe được đi gặp Hoàng Vương liền bị dọa thành như vậy, Tuyết Tĩnh Nhi cũng phải chán nản.

Cho dù song phương từng có qua cái gì đó, trăm triệu năm qua đi cũng nên bỏ xuống.

- Mặc kệ nàng có ăn ta hay không, dù sao ta không đi gặp nàng, cho dù các ngươi nói phá yết hầu cũng vô dụng.

Tiểu Long vội nói.

- Ngươi...

Tuyết Tĩnh Nhi không nghĩ tới Long Hoàng vô lại như vậy, tức giận đến mức nghiến răng ngứa nhưng không nói được gì.

Cũng đúng, người ta không muốn gặp, ngươi có thể làm thế nào?

- Lão đại, nếu như các ngươi tới chính là muốn dẫn ta đi gặp U Minh Hoàng Vương, ngươi nên chết tâm này đi, ta khẳng định không đi, cũng không quay về, nếu không có chuyện gì khác, ta đi ngủ trước...

Tiểu Long duỗi người.

- Tiểu Long, ta biết chuyện giữa ngươi và U Minh Hoàng Vương, kỳ thật cũng biết ngươi đã khôi phục trí nhớ hoàn toàn, bộ dạng hiện tại cũng chỉ vì che giấu bi thương trong nội tâm mà thôi.

Nhiếp Vân thở dài một tiếng.

- U Minh Hoàng Vương chỉ cầu được gặp ngươi, không muốn gặp thì không gặp, ta sẽ không cưỡng cầu, chỉ hi vọng ngươi có thể hiểu, trong nội tâm không vượt qua tâm kết này sẽ vĩnh viễn trở thành bóng mờ, trở thành vết sẹo sâu trong linh hồn, dù cho ngụy trang cũng vô dụng!

- Ách...

Tiểu Long dừng bước.

Hắn biết rõ Nhiếp Vân nói đúng, đoạn tình cảm giữa hắn và U Minh Hoàng Vương vẫn khắc rất sâu trong linh hồn của hắn, nếu như không cách nào giải quyết chẳng những làm phức tạp cả đời, càng có khả năng kéo dài vĩnh viễn.

- U Minh Hoàng Vương đã làm không ít chuyện sai lầm nhưng nàng trải qua trăm triệu năm thống khổ, mà ngươi, từ khi đại chiến Tu La Vương tới triệt để khôi phục còn chưa tới nửa năm, nếu như nói ngươi lúc trước từng nhận qua thống khổ, U Minh Hoàng Vương trải qua bi thương trong lòng suốt trăm triệu năm!

- So sánh ra chút thống khổ của ngươi không so vào đâu cả.

- Thừa nhận khảo vấn như vấn tâm suốt trăm triệu năm mới là giày vò đau khổ nhất.

- Cho dù nàng làm sai chuyện gì, chịu đựng nhiều thống khổ như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Nàng cũng chỉ muốn gặp mặt ngươi mà thôi, cũng không có gì, đây là lưu ảnh nàng đưa cho ta trước khi đi, ngươi xem đi.

Nhiếp Vân cũng không nhiều lời, ngón tay điểm một cái, một lưu ảnh thủy tinh xuất hiện trong tay hắn, bên trong là ánh mắt kiên định và dung mạo của U Minh Hoàng Vương.

- Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi chỉ cần dẫn Ngũ Trảo Long Hoàng tới đây, chỉ cần hắn không trốn đi, nguyện ý nghỉ ngơi... Một ngày, đừng nói cho ngươi một cây Thất Thải Phượng Linh, cho dù tặng tinh huyết òoàn thân ta cho ngươi, muốn ta lập tức chết đi cũng không thành vấn đề.

Nàng nói lời này vô cùng kiên định, không chút do dự, dường như chỉ cần được Ngũ Trảo Long Hoàng tha thứ, mặc dù bảo nàng lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề gì.

Loại quyết tâm này có thể nhìn ra nàng chân tâm thật ý, không có nửa phần hư giả.

- Việc này...

Nghe được U Minh Hoàng Vương nói chuyện chém đinh chặt sắt thì toàn thân tiểu Long run rẩy.

- Tu La Vương luyện hóa nửa miếng Hỗn Độn Kim Lệnh, hắn đã đạt tới Xích Thiên Cảnh, thời gian hắn diệt thế lần nữa không còn bao lâu, chỉ sợ không bao lâu sẽ ngóc đầu trở lại, ta và ngươi có lẽ sẽ bị hắn giết, có lẽ thời gian chúng ta sống sót không nhiều.

- Cho dù về sau chúng ta có trọng sinh nhưng đó là chuyện của không biết bao nhiêu trăm triệu năm sau, chẳng lẽ ngươi còn muốn người khác mang theo áy náy sống trăm triệu năm?

- Cũng có khả năng nàng giống như chúng ta cũng chết đi trong hạo kiếp lần này, chẳng lẽ ngươi muốn nàng thương tiếc cả đời tới khi nhắm mắt sao?

- Cho dù trước kia nàng làm qua nhiều chuyện sai trái, ít nhất hiện tại đã sửa và thay đổi rồi, nếu như không cho đối phương chút cơ hội nào, nội tâm ngươi bị giày vò như thế, chỉ sợ không nhẹ hơn nàng đâu.

- Chính ngươi cân nhắc một chút đi!

Thấy bộ dạng tiểu Long như vậy, Nhiếp Vân biết rõ cần có mãnh dược nên nói thêm một câu.

- Nói hay lắm!

Nghe được hắn nói như thế, Tuyết Tĩnh Nhi cũng suýt vỗ tay.

Vốn tưởng rằng Nhiếp Vân chỉ có thực lực mạnh, không nghĩ tới khẩu tài còn tốt như vậy, chỉ vài câu đã nói rất rõ, động tình động lý làm người ta không cách nào cự tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status