Vô tận đan điền

Chương 2172: Luyện hóa ngọn núi

- Còn có ai ý kiến không?

Sau khi đả thương Trương Lân, Phục Giang vương tử tiến lên phía trước một bước.

- Hiện tại có thể phân ta một phần chưa?

- Phục Giang vương tử đại biểu Kiền Huyết vương triều, tự nhiên có thể đạt được một phần, quy tắc lúc trước không thay đổi, từ ba phần đổi thành bốn phần, có lẽ vương tử không có ý kiến chứ?

Tô Lâm và mọi người nhìn nhau, biết rõ Phục Giang vương tử có được Vương Hầu Lệnh, muốn chiến thắng rất khó, đồng thời gật gật đầu đáp ứng.

- Không có ý kiến!

Phục Giang vương tử cười một tiếng.

- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.

Tất cả mọi người là nhân vật uy tín, mặc dù chỉ ước định miệng nhưng thực sự có lực ước thúc lớn, thương nghị hoàn tất sẽ không dị nghị, tất cả đều cẩn thận tiến lên trong thần đêện.

Vèo!

Đối mặt với binh khí rơi lả tả trên mặt đất nhưng không có chút thực dụng gì, mọi người nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ qua một lúc đã mở cửa thần điện đi vào bên rong.

Hô!

Bọn họ vừa biến mất, Nhiếp Vân mới bước ra khỏi mặt đất.

Bảy người này thực lực không ai yếu hơn hắn, thậm chí có người mạnh hơn hắn không ít, đoạt thức ăn trong miệng của bọn họ không phải là chuyện quá thực tế, hơn nữa trước mắt thần điện nguy cơ trùng trùng, ngay cả đám người này còn kiêng kị như thế, hắn cũng không dám đi vào.

- Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội hành sự theo hoàn cảnh.

Suy tư một lát, Nhiếp Vân bác bỏ không ít chủ ý.

Hắn thông minh, những người này cũng không phải người ngu, bất cứ mưu kế gì đối mặt với đội ngũ cường đại như thế đều biến thành vô lực, cho nên hắn cần làm là đi theo sau, hành sự tùy theo hoàn cảnh!

- Đúng rồi, đầu tiên phải luyện hóa Phù Hư Đam Sơn rồi nói sau.

Đã quyết định đi theo sau lưng đám người, đột nhiên Nhiếp Vân nhớ tới ngọn núi cực lớn của Phục Giang vương tử.

Đây là đồ tốt, thời điểm quần chiến có hiệu quả tốt hơn Hàn Dương Kiếm, Tri Thu Kiếm rất nhiều.

Lúc trước Phục Giang dùng ngọn núi này trấn áp hắn, bị hắn trực tiếp thu vào trong nạp vật thế giới, về sau quá nhiều việc nên quên, hiện tại cũng là thời điểm luyện hóa.

Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân chui vào nạp vật thế giới.

Lúc này nạp vật thế giới trải qua mấy vạn năm tẩm bổ, hấp thu lực lượng trong Tà Nguyệt Chí Tôn Vực cho nên càng lớn mạnh, nó khôn cùng bao la bát ngát, trước kia chỉ có đại lục, hải dương, mà bây giờ diễn biến ra vô số tinh cầu, mặt trời mặt trăng và ngôi sao luân chuyển xoay tròn giống như đại thế giới hoàn toàn mới, cũng không yếu hơn Tà Nguyệt Chí Tôn Vực chút nào.

Đương nhiên, ở phương diện không gian pháp tắc chắc chắn còn kém xa lắm, nhưng ít ra nơi này đã thích hợp cho tính mạng sinh sống, thậm chí có thể tu luyện và phát triển.

- Là thời điểm nên làm ra chút ít tính mạng rồi...

- Xem ra có lẽ nên đưa một ít tính mạng tới đây, để bọn chúng chậm rãi phát triển, tánh mạng càng nhiều, thế giới này cũng thăng cấp, khi đó thực lực của ta khẳng định tăng lên rất nhiều.

Dù sao tại thế giới này hắn là sáng thế chủ, tánh mạng càng nhiều, đối sáng thế chi lực của hắn cũng càng mạnh.

Lắc đầu, trước không nghĩ tới chuyện này, Nhiếp Vân đi vài bước tới trước ngọn núi.

Ngọn núi này tỏa ra hào quang óng ánh, không biết dùng tài liệu gì đúc thành, nó vô cùng nặng nề, thậm chí mang theo áp bách linh hồn.

- Luyện hóa!

Hắn đưa tay về phía trước, Nhiếp Vân cầm ngọn núi, một đạo hỏa diễm cực nóng tiến vào bao phủ ấn ký linh hồn trong đó.

Hỏa diễm tiếp xúc với ấn ký linh hồn, một bóng người hư ảo đột nhiên xuất hiện.

- Người nào dám luyện hóa thần sơn của ta, muốn chết!

Ầm ầm!

Bóng người vừa xuất hiện, một lực lượng khổng lồ từ trên cao giáng xuống, cả thiên địa u ám, vô số lưỡi đao giống như mưa to gió lớn nện thẳng xuống người Nhiếp Vân.

- Cường giả tông chủ đỉnh phong? Xem ra ngọn núi này cũng không phải Phục Giang vương tử, mà là hắn mượn tới!

Nhìn thấy bóng người này, Nhiếp Vân mỉm cười, hắn không có động tác gì, mưa to trên cao dừng lại, đồng loạt đình chỉ ở cách hắn một thước.

Khẽ cười một tiếng, ngón tay Nhiếp Vân đụng về phía trước, lực lượng lưỡi dao như mưa to biến thành bụi phấn.

những lực lượng này do linh hồn thể trước mặt tạo thành, nó không như lưỡi dao thật sự, nếu như không phải nơi này là nạp vật thế giới, chỉ sợ lần này hắn không chịu nổi và trọng thương.

- Ngươi là ai?

Thấy Nhiếp Vân có thể ngăn cản tất cả công kích của hắn, bóng người tiến công dừng lại.

Lúc này Nhiếp Vân mới nhìn rõ bộ dáng đối phương, hắn mặc quần áo thật dài, trong đôi mắt mang theo hoàng giả chi khí.

- Hoàng đế Kiền Huyết vương triều?

Nhìn thấy quần áo và uy nghiêm của đối phương, nội tâm Nhiếp Vân khẽ động.

- Đã biết là trẫm, còn không quỳ xuống!

Bóng người cau mày đầy uy nghiêm, lực lượng đế vương tăng cường không ngớt, tuy người trước mặt chỉ là linh hồn thể, một đạo ý niệm tàn hồn nhưng có hơn hai chín trăm đầu đại đạo đứng trước mặt cũng không phải đối thủ của hắn.

- Quỳ xuống? Ngươi bị điên rồi! Ta muốn luyện hóa ngươi, còn bảo ta quỳ xuống?

Nhiếp Vân cảm thấy buồn cười, bàn tay điểm nhẹ một cái, vô số lực lượng như mưa to bị giam cầm cũng rơi xuống.

- Ngươi... Ngươi là cường giả cấp chúa tể?

Nhìn thấy hành động của hắn, rốt cuộc bóng người cũng khiếp sợ.

Thủ đoạn đối phương đã vượt qua tưởng tượng của hắn, trừ cấp bậc chúa tể thật sự không nghĩ ra còn có ai đáng sợ như thế.

- Ta không phải cường giả Chúa Tể, nhưng ở chỗ này, mặc dù cường giả phong vương cũng phải ngoan ngoãn nghe lời của ta!

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn nhìn sang bóng người.

Không có động tác nào khác, không có hành động nào, bóng người lập tức biến mất và hóa thành năng lượng tinh thuần.

Tê tê!

Đám năng lượng tinh thuần này bị Thiên Tâm Đằng hấp thu.

Xoẹt zoẹt~!

Xoẹt zoẹt~!

Thiên Tâm Đằng lại tăng trưởng lần nữa.

Tuy đây chỉ là linh hồn tàn phiến nhưng tác dụng với Thiên Tâm Đằng còn lớn hơn thôn phệ đám người Cửu Triêu rất nhiều, dây leo tăng trưởng lần nữa, lực lượng tăng trưởng rất nhiều, đạt tới hai ngàn tám trăm mười đại đạo.

- Luyện hóa!

Tiêu diệt linh hồn tàn phiến, ngọn núi trước mặt chính là dê béo, không có khả năng phản kháng, bàn tay đánh một trảo, một đạo linh hồn ý niệm thẩm thấu vào bên trong và triệt để luyện hóa.

Hô!

Sơn mạch biến nhỏ như đầu kim và rơi vào trong tay của hắn.

Có ngọn núi này, cho dù bị đám người vây công cũng có thể thong dong ứng đối.

- May mắn tới nơi này, nếu như ở bên ngoài, muốn luyện hóa ngọn núi này chắc chắn phải phí không ít tay chân mới được!

Nhìn thấy ngọn núi như đầu kim trong tay, Nhiếp Vân cảm khái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status