Vô tận đan điền

Chương 2934: Đụng đá (Hạ)

Trong một góc, Hạo Viên trưởng lão trôi lơ lửng ở trên không trung, hắc ám trước mắt tựa hồ không ngăn được tầm mắt của hắn, tất cả cử động của Nhiếp Vân hắn cũng nhìn ở trong mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Minh Hỏa Cửu Biến có thể để cho tốc độ người chợt tăng, nhưng mà có tệ đoan rất lớn!

Đó chính là tốc độ nhanh, nhưng linh hoạt trở nên kém cỏi, rất khó nhanh chóng đổi hướng, thay đổi phương vị.

Linh hoạt không tốt, cho dù tốc độ gia tăng cũng chỉ là bản lãnh chạy thoát thân cao, trong chiến đấu tác dụng không lớn!

Dù sao, tốc độ ngươi quá nhanh, chính mình cũng không khống chế được. Sợ rằng còn không có chiến đấu với người khác, liền giống như Nhiếp Vân bây giờ, tự mình tươi sống đụng chết.

- Trận pháp nham thạch ở Mạc Sầu quật này, cùng Biên Bức theo đuôi, ý tứ rất rõ ràng, trui luyện ngươi năm giữ Minh Hỏa Cửu Biến, gia tăng linh hoạt!

Hạo Viên trưởng lão cười nói.

Hắn thiết kế khảo hạch, không phải không có dụng ý, đá cùng Biên Bức phối hợp, có thể tạo thành một chỗ luyện tập linh hoạt, chỉ cần thiếu niên ở trước mắt nghiêm túc, phát hiện quy luật, nghĩ biện pháp tránh thoát đá cùng Biên Bức, là có thể khống chế Minh Hỏa Cửu Biến, tiến hơn một bước, linh hoạt gia tăng!

- Tiểu tử này lĩnh ngộ Minh Hỏa Cửu Biến nhanh như vậy, không tới hai nén hương thời gian liền luyện đến đệ ngũ biến, lĩnh ngộ dụng tâm lương khổ của ta, hẳn sẽ không chậm...

Thiếu niên này chẳng những huyết mạch tinh thuần, thiên phú lại cao, tốc độ học tập Minh Hỏa Cửu Biến còn nhanh hơn hắn, có thể đoán được, lĩnh ngộ linh hoạt cũng nên không kém, mặc dù một nén hương thời gian không dài... nhưng chắc có thể hoàn thành.

Thùng thùng thùng thùng!

Trong lòng đang lẩm bẩm, thiếu niên ở cách đó không xa lần nữa phát ra thanh âm liên tiếp, lại liên tục đụng đá mấy lần.

Mấy lần cộng lại liền thảm, đầu xuất hiện vài cái bánh bao, mặt cũng sưng vù, có thể nói hoàn toàn thay đổi.

- Ách?

Thấy bị đụng nhiều lần như vậy, thiếu niên cũng không lĩnh ngộ cái gọi là linh hoạt, Hạo Viên trưởng lão có chút kỳ quái, đang định nhắc nhở một tiếng, đột nhiên gân xanh trên đầu tóe ra, sắc mặt khó coi giống như ăn con ruồi.

- Con mẹ nó như vậy cũng được? Thật hay giả...

Tiếng nói của hắn kết thúc, chỉ thấy thiếu niên cách đó không xa tăng nhanh tốc độ thẳng tắp vọt tới trước, căn bản không quan tâm trước mắt có đá hay không.

Vốn tưởng rằng đấu đá lung tung như vậy sẽ đụng chết đi sống lại, ai ngờ vừa tiếp xúc với đá, cả người hắn lập tức biến mất, sau một khắc hiện ra ở phía bên kia.

Cả người hắn giống như hư ảo, đá đối với hắn không có bất cứ tác dụng gì!

Người này lại không lĩnh ngộ linh hoạt, ngược lại dùng Mặc Thạch thuật!

Cái này... Cũng quá gài bẫy đi!

Lại nói đá cứng rắn như vậy, hắn làm sao đi qua không bị trở ngại? Loại bản lĩnh này cho dù thực lực của hắn cao như vậy, cũng rất khó làm được!

Đang lẩm bẩm, thiếu niên ở trước mắt đã mượn năng lực mặc thạch thuật rời đi tầm mắt, tiến vào bên trong.

- Mau đi qua nhìn một chút...

Mặc dù thấy đối phương không ấn theo yêu cầu của hắn đi làm, nhưng cũng tránh thoát được đá, con dơi vây công, cách hoàn thành khảo hạch cũng không kém bao nhiêu, Hạo Viên trưởng lão không do dự nữa, vội vàng đi theo..................................

Hô!

Tránh được đá cùng con dơi liên hiệp công kích, Nhiếp Vân thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa rồi liên tục đụng vào đá, đang lúc váng đầu hoa mắt, thật đúng là cho hắn nghĩ tới biện pháp.

Thiên phú Địa Hành Sư của hắn lên cấp, có thể qua lại mặt đất, vậy qua lại đá cũng không quá khó khăn!

Nghĩ tới đây, hắn liền không có bất kỳ do dự, trực tiếp dung nhập thiên phú Địa Hành Sư vào thân thể, kết quả là xuất hiện một màn để cho Hạo Viên trưởng lão thiếu chút nữa phun máu.

Nói thật hắn xông qua như vậy thực bất hợp ý, căn bản không thể biểu hiện thực lực... Nhưng mà không có biện pháp, ai bảo đối phương chỉ cho hai nén hương thời gian? Thời gian ngắn như vậy, nào có thời gian rèn luyện linh hoạt, vẫn là trước tìm được Vạn Quyển Đồgì kia rồi hãy nói!

Lợi dụng thiên phú Địa Hành Sư xuyên qua không biết bao nhiêu tảng đá, cho đến đá biến mất, sau lưng Biên Bức cũng không đuổi kịp nữa, Nhiếp Vân biết chắc là thông qua địa phương kia, lúc này mới dừng lại tới, không nhịn được nhìn về phía trước.

Nơi này bất đồng chỗ trước, mang ánh sáng yếu ớt, không có Biên Bức cũng không có thanh âm nước chảy, an tĩnh như châm rơi có thể nghe được.

- Kia chẳng lẽ chính là Vạn Quyển Đồ?

Theo ánh sáng nhìn lại, một quyển sách xuất hiện ở trước mắt, bên cạnh có một ngọn đèn dầu, đang tản ra ánh sáng.

Cuốn sách mang khí tức cương trực, giống như thời gian cùng vô số người vật bị phong ấn ở trong đó, cho người ta một loại cảm giác trầm ổn.

- Họa Tiên này có thể vững chắc như vậy, sợ rằng chính là quyển Vạn Quyển Đồ này làm hạch tâm...

Nhìn một cái, trong lòng Nhiếp Vân toát ra một ý nghĩ như vậy.

Họa Tiên này có thể ổn định tồn tại nhiều năm như vậy, trừ thực lực người sáng tạo cường đại ra, còn phải có lực lượng bổn nguyên cực kỳ mạnh mẽ, vững chắc không gian!

Quyển Vạn Quyển Đồ này, có thể chính là nó!

Trong sách có lịch sử dầy nặng cùng thời gian dung nhập vào trong đó, mặc dù vật này không phải pháp bảo, không có bất kỳ lực sát thương, nhưng ẩn chứa lịch sử nặng nề, cho dù thực lực của hắn, cũng không cách nào cầm lên, dùng để trấn áp không gian phong cấm là thích hợp nhất.

Muốn mở sách ra, ngón tay còn chưa đến bên cạnh, mặt bìa sách đột nhiên thả ra ánh sáng màu vàng, tự chủ mở ra.

Văn bản ào ào vang động, ánh sáng chiếu xuống, không gian trước mắt xảy ra vặn vẹo, ngay sau đó Nhiếp Vân một trận hoảng hốt, phát hiện đi tới trước mặt một thác nước.

- Đây là nơi nào?

Hắn có chút nghi ngờ.

Mới vừa rồi không phải đang nhìn Vạn Quyển Đồ sao? Sao nháy mắt đã đến nơi này?

Trong lòng kỳ quái, lại không kinh hoảng, nhìn quanh một vòng, chậm rãi đi về phía trước.

Đây là một ngọn núi cao vút, thác nước tự thiên chảy xuống, thẳng đứng mấy chục thước, phát ra tiếng nổ giống như động đất, đinh tai nhức óc, khắp nơi nước tung tóe, tạo thành đoàn đoàn sương mù, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tạo thành từng đạo cầu vồng.

Rầm rầm ầm!

Đang nghi ngờ, trong thác nước truyền tới một tiếng nổ ầm, một bóng người nhanh chóng qua lại, giống như tia chớp.

- Sư phụ. Sư phụ...

Thanh âm lo lắng vang lên, một bóng người nhanh đi tới.

- Chuyện gì?

Bóng người ngừng lại, là một vị lão giả, tựa hồ bị đệ tử cắt đứt tu luyện mà cảm thấy không vui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status