Vô tận đan điền

Chương 320: Hoàng tử chấp pháp đội (2)

Khí Hải đại lục tổng cộng có bảy đế quốc, rất nhiều thương nhân hiểu rõ Thần Thánh đế quốc, ngay cả rất nhiều đại thần của đế quốc cũng biết tường tận, chỉ là Nhiếp Vân trở thành hoàng đế ngày hôm sau liền ly khai, rất nhiều sự tình chưa từng nghe qua mà thôi.

- Như thế nào, không nghe thấy lời nói của ta? Một thanh niên lạnh như băng nhìn về phía Phùng Tiêu, Dương Ngạn cùng chư vị đại thần vẻ mặt hoảng sợ trong đại điện, hai tay chắp sau lưng, phiêu phù trên không trung, thần thái cao ngạo.

- Các ngươi những người này, hiệp trợ Nhiếp Vân phản loạn, mưu đoạt đại vị, đã phạm vào tử tội, lập tức quỳ xuống, giao ra tài sản từng người, tuyên thệ triệt để thuận theo Thần Thánh đế quốc chúng ta, ta có thể mở một mặt lưới, tạm thời không giết, bằng không thì, máu chảy thành sông, mỗi người lăng trì xử tử! Sống hay chết, tự mình lựa chọn đi!

Thanh âm vang vọng Đế đô, giống như kim thạch ma sát, để lộ ra sát phạt quả quyết.

- Phạm vào tử tội?

- Thần Thánh đế quốc muốn nhúng tay?

- Cái này đã xong! Thần Phong đế quốc chỉ là tiểu quốc biên thuỳ tới gần Vô Tận Hải dương, loại Cự Vô Phách như Thần Thánh đế quốc sao sẽ vừa ý...

- Làm sao bây giờ?

Tất cả đại thần sắc mặt thay đổi, nguyên một đám sợ tới mức bờ môi phát tím, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Lúc trước mưu nghịch đế quốc Phong thị, bọn hắn đều động thủ, thật muốn tính toán tội danh, mỗi người đều chạy không được, như thế nào không sợ hãi?

- Thần Phong đế quốc Phong thị trì chính bất nhân, đã bị Nhiếp Vân bệ hạ thay thế, hiện tại Thần Phong đế quốc thay tên thành Nhiếp thị đế quốc, điều lệ nghiêm cẩn, pháp văn công chính, không phải là loạn thần tặc tử, cũng không phải phản loạn, các vị chấp pháp giả chớ nghe tiểu nhân hồ ngôn loạn ngữ, phá hủy hòa khí giữa Nhiếp thị đế quốc cùng quý quốc!

Phùng Tiêu, Dương Ngạn, Lạc Tiểu Phong liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời xiết chặt, Lạc Tiểu Phong vội vàng đi về trước một bước, cao giọng nói.

Hiện tại Nhiếp Vân không có mặt, hết thảy sự tình đều do ba người chủ trì, Phùng Tiêu, Dương Ngạn tuổi trẻ, nhưng Lạc Tiểu Phong lại là người từng trải, cho dù bị nhốt ở Di Thiên Tông thời gian rất lâu, nhưng niên kỷ còn ở đó, cũng không bối rối, mở miệng nói, có lý có cứ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Làm càn! Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Dám cùng chúng ta nói như vậy! Một Khí Tông nho nhỏ, không biết sống chết, quỳ xuống!

Thanh niên kia còn chưa nói, trong bóng người lại có một thanh niên đi ra, mắt xếch mũi ưng, nhìn về phía Lạc Tiểu Phong bắn ra hào quang lạnh như băng, ngón tay điểm một cái, chân khí tựa như thác nước từ trên trời giáng xuống.

Răng rắc!

Chân khí trùng kích, Lạc Tiểu Phong ngay cả phản kháng cũng không kịp, đầu gối mềm nhũn, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất, mặt đất bị chấn ra vô số toái ngấn.

Thanh niên cùng Lạc Tiểu Phong cách xa nhau chừng 400~500 m, khoảng cách xa như thế, dưới một chỉ, bằng vào chân khí áp quỳ một Khí Tông đỉnh phong, thực lực mạnh có thể nói đáng sợ.

- Lạc Tiểu Phong...

Chứng kiến Lạc Tiểu Phong bị đối phương ép quỳ rạp xuống đất, Phùng Tiêu, Dương Ngạn xiết chặt nắm đấm, cái trán tóe ra gân xanh.

- Như thế nào? Hai người các ngươi cũng không phục? Ta hiện tại phạt các ngươi quỳ xuống, tự mình tát miệng, thẳng đến ta hài lòng mới thôi, động thủ đi!

Thanh niên tùy ý phất tay, chân khí cường đại như có linh thức, trói buộc Phùng Tiêu, Dương Ngạn, dưới áp lực cực lớn để cho đầu gối của bọn hắn khẽ cong, quỳ xuống!

BA~! BA~! BA~! BA~!

Quỳ rạp xuống đất còn không nói, tay của hai người tựa như mất đi khống chế, liên tục tát mình, khuôn mặt sưng đỏ, răng cũng mất vài cái.

- Đáng giận...

Thân thể không bị mình khống chế, Dương Ngạn cảm thấy sắp muốn điên, trường rống một tiếng.

- Phong Lang Vương, Tử Đồng, Hắc Nham lên cho ta!

- Rống!

- Rống!

- Rống!

Liên tục ba tiếng gào rú, ba thân ảnh cực lớn ở chỗ sâu trong hoàng cung chui ra, đồng loạt vọt tới thanh niên kia.

Trước khi Nhiếp Vân đi, để tam đại yêu sủng lại thủ hộ Hoàng thành, bây giờ nhìn đối phương lai giả bất thiện, không chịu từ bỏ ý đồ, Dương Ngạn liền gọi chúng lên.

- Hừ, ta cho là át chủ bài gì, nguyên lai là ba súc sinh miệng còn hôi sữa, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Hiện tại ta cho các ngươi biết rõ đồng dạng là Chí Tôn đỉnh phong, chênh lệch cũng rất lớn!

Chứng kiến ba thú vọt tới, thanh niên cũng không bối rối, trên mặt ngược lại lộ ra vui vẻ lạnh lùng, bàn tay vừa lộn, bày biện ra nhan sắc đỏ sậm, sắc thái quỷ dị bao phủ cả phiến không gian, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng chói chói mắt!

Thực lực Chí Tôn Địa Bảng đỉnh phong tiếp cận Thiên bảng, so với Thất hoàng tử cùng Tề Dương còn cao hơn một bậc!

- Hắc Nham thiết giáp!

- Tử Đồng chi quang!

- Phong Lang chi xoáy!

Tam đại yêu sủng cũng biết đối thủ mạnh mẽ, đồng thời gầm rú một tiếng, hào quang trên người lập loè, đánh ra công kích mạnh nhất của từng người.

- Chút tài mọn, không biết sống chết, ta xem các ngươi là yêu sủng của phế vật Nhiếp Vân kia rồi!

Thanh niên khẽ cười một tiếng, thủ ấn màu đỏ sậm quay cuồng, trên không hoàng thành như nước ấm đun sôi, chân khí tỏ khắp, khí như linh xà, lực lượng cường đại đến cực điểm vạch phá bầu trời, ầm ầm hạ xuống.

Bành! Bành! Bành!

Ba tiếng giòn vang, Phong Lang Vương, Tử Đồng cùng Hắc Hùng còn không kịp phản ứng đã bị đánh trúng, trụy lạc trên mặt đất, ném ra ba cái hố sâu.

- Tam đại yêu sủng bị hắn một chiêu đả bại?

- Cái này đã xong, ba yêu sủng của Nhiếp Vân bệ hạ đều là cường giả Chí Tôn đỉnh phong, thực lực như thế rõ ràng bị một chiêu đánh bại, hoàng tử chấp pháp đội thật sự là đáng sợ!

- Làm sao bây giờ?

Chứng kiến một màn trước mắt, tất cả đại thần đều cảm thấy sắp muốn điên rồi.

Dựa theo bọn hắn nhận thức, cường giả Chí Tôn đứng hàng đỉnh phong, dưới tình huống cùng cấp, tối đa chiến ngang tay, làm sao có thể Tam đại yêu sủng công kích, ngay cả thân thể của đối phương cũng không có tới gần, đã bị đánh bại?

Cái này bại quá thảm a!

Thực lực của Nhiếp Vân bệ hạ so với Tam đại yêu sủng chỉ cường hơn một

chút, Tam đại yêu sủng ngay cả tới gần cũng không được, cho dù bệ hạ đích thân tới cũng không phải là đối thủ a!

Trong nội tâm bắt đầu sinh ra ý nghĩ này, trong mắt chúng đại thần đều lóe ra thoái ý.

- Nhiếp Vân kia ở đâu? Để cho hắn đi ra quỳ trước mặt chúng ta, hơn nữa ngoan ngoãn giao đồ vật trong bảo khố của Di Thiên Tông, hoàng thất ra đây, chúng ta có thể mở một mặt lưới, chỉ huỷ bỏ Khí Hải, bằng không thì, chẳng những hắn chết, các ngươi cũng phải chôn cùng, một tên cũng không để lại!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status