Vô tận đan điền

Chương 3617: Lại có người tìm

- Đến lúc đó chỉ sợ cũng làm phiền ngươi xuất thủ!

Nghĩ thông suốt điểm ấy, ánh mắt của Hiên Viên Đại Đế lộ ra ý cảm kích.

- Không cần khách khí, ta cũng là một phần tử của Thần giới!

Nhiếp Vân cười nói.

Trở lại Hỗn Độn Hải Dương một lần, hắn biết, mặc dù hai thế giới tách ra, nhưng một khi Thần giới hủy diệt, Hỗn Độn Hải Dương cũng không giữ được.

Hơn nữa, một khi Thiên Đạo xuất thủ, bằng vào thực lực bản thân bây giờ có lẽ có thể chống lại, nhưng đám người phụ mẫu, đệ đệ lại khó.

Cho nên, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, tóm lại không thể để cho Thiên Đạo đạt được âm mưu.

- Nhìn dáng vẻ của Phù Thế tháp này, đoán chừng phải qua một đoạn thời gian mới có thể xuất thế, đã như vậy, trước về Liên Nguyệt các nghỉ ngơi, chờ triệt để xuất thế lại nói!

Thấy ánh mắt của mọi người lấp lánh nhìn qua, mang theo địch ý nồng nặc, Nhiếp Vân bất đắc dĩ chào hỏi Hiên Viên Đại Đế một tiếng.

Dù sao Phù Thế tháp ở trong thời gian ngắn là không cách nào xuất thế, ở chỗ này nhìn ánh mắt của người khác, còn không bằng rời đi trước, chờ triệt để xuất thế lại nói.

Bằng vào thực lực của hắn, mặc kệ rơi vào trên tay người nào, chỉ cần mình muốn, cũng chỉ là sự tình một ý niệm.

- Ân!

Hiên Viên Đại Đế gật đầu, hai người thuấn di rời đi.

Thấy bọn họ biến mất, lúc này Đại Đế khác mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt từng cái lộ ra hưng phấn nồng nặc.

Theo bọn hắn nghĩ, chỉ cần hai người này không xuất thủ, khả năng bọn hắn thu được Phù Thế tháp liền sẽ gia tăng không ít, thậm chí có thể nhất cử đột phá tai nạn, sống đến kỷ nguyên kế tiếp.

- Ta trước trở về chuẩn bị chuyện ngày mai!

Trở lại Liên Nguyệt các, Hiên Viên Đại Đế ôm quyền cáo từ.

- Không cần chuẩn bị, Thiên Đạo đã chuẩn bị xong cho chúng ta rồi!

Nhiếp Vân nói.

- Chuẩn bị xong?

Hiên Viên Đại Đế bừng tỉnh đại ngộ.

Cho dù bản thân thiết kế tốt, cho dù là Hiên Viên kiếm, cũng khẳng định không bằng Phù Thế tháp.

Hiên Viên kiếm có thể vượt qua kỷ nguyên này hay không còn khó nói, nhưng chỉ cần đạt được Phù Thế tháp, tất nhiên có thể sống sót.

Đây là Thiên Đạo hứa hẹn, dụ hoặc tự nhiên lớn hơn tất cả bẫy rập của hắn.

- Ta về Liên Nguyệt các, trên thực tế cũng là chờ bọn hắn xuất hiện, một khi Phù Thế tháp triệt để xuất thế, những lão quái vật kia nhất định sẽ xuất thủ, đến lúc đó đi qua là được!

Nhiếp Vân nói.

Đối với làm sao dẫn dụ lão quái vật nhiều kỷ nguyên xuất hiện, thời điểm hắn nhìn thấy Phù Thế tháp, liền cải biến chủ ý trước đó cùng Hiên Viên Đại Đế thương nghị.

- Ý kiến hay, khả năng đến lúc đó sẽ có một trận đại chiến, ta cũng sẽ đi chuẩn bị một chút!

Biết biện pháp của hắn tốt hơn nhiều, Hiên Viên Đại Đế không nói thêm lời, thân thể nhoáng một cái thuấn di rời đi.

Vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mấy vị Đại Đế của Vô Biên Hải đi qua, không ít chuyện cũng nên trở về xử lý.

- Đại loạn sắp tới, xem ra ta cũng phải tìm cơ hội tăng thực lực lên, thuận tiện để đám người phụ mẫu lên cấp Đại Đế!

Thần giới bây giờ, cường giả Đế Cảnh cũng rất khó giữ được tính mạng, chớ nói chi là Thiên Đạo cảnh.

Bọn người phụ mẫu ở dưới vô số bảo vật cùng thời gian gia tốc của hắn, mặc dù tấn cấp Thiên Đạo, nhưng chỉ cần một ngày không đạt tới cấp bậc cao nhất, cũng rất nguy hiểm.

Hắn không có khả năng một mực canh giữ ở bên người, phương pháp duy nhất chính là để bọn hắn tấn cấp Đế Cảnh, phục chế một chút pháp bảo cường đại, trang bị đến tận răng.

Dành thời gian tiếp mấy người Hỗn Độn Vương về Liên Nguyệt các, thuận tiện thông qua thời gian gia tốc để cho toàn bộ tấn thăng đến Thiên Đạo cảnh.

Lúc này Liên Nguyệt các, lại không còn trống trải như trước kia, mà là kín người hết chỗ.

Cùng bằng hữu trước kia chung một chỗ, nói chuyện phiếm uống rượu, Nhiếp Vân chỉ thỉnh thoảng quan sát Phù Thế tháp một chút, cũng vui vẻ thanh nhàn.

Đảo mắt, ba ngày trôi qua.

Ngày này, Nhiếp Vân đang ngồi ở trong phòng một thân một mình uống rượu, cửa phòng đẩy ra, Đạm Đài Lăng Nguyệt đi đến.

- Nhiếp Vân, ngươi... có phải tìm được sư phụ ta rồi hay không?

Khẽ cắn môi, ánh mắt của Đạm Đài Lăng Nguyệt phức tạp nhìn qua.

- Ân!

Nhiếp Vân nhẹ gật đầu.

Đối phương không hỏi, hắn sẽ giấu, nhưng nếu hỏi, đương nhiên sẽ không giữ lại.

- Nàng... Có phải đã... đầu phục Thiên Đạo hay không?

Đạm Đài Lăng Nguyệt tựa hồ đã biết cái gì, tiếp tục hỏi.

- Nguyệt Nhi, cái này... Ta cũng không xác định...

Thấy nàng trực tiếp hỏi như vậy, Nhiếp Vân không biết trả lời như thế nào, đang nghĩ ngợi sắp xếp ngôn ngữ như thế nào, Nhiếp Đồng lại đẩy cửa đi vào:

- Ca ca, bên ngoài... Bên ngoài có người tìm ngươi!

- Tìm ta?

Nhiếp Vân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nhìn qua, trong mắt mang theo nghi hoặc:

- Ai?

Trong miệng hỏi thăm, tinh thần lực lại không kiềm hãm được lan tràn ra phía ngoài, bất quá, lấy Liên Nguyệt các làm trung tâm, trong nháy mắt lan tràn ức vạn dặm, lại phát hiện một bóng người cũng không có.

- Chẳng lẽ lại là Đế Huyền?

Nghĩ đến dáng vẻ của Đạm Đài Lăng Nguyệt, lại nghĩ tới sự tình lúc trước, Nhiếp Vân nhịn không được mở miệng.

- Không, là một lão giả, ngay ở bên ngoài Liên Nguyệt các!

Nhiếp Đồng nói.

- Ngay ở bên ngoài Liên Nguyệt các? Làm sao có thể?

Nhiếp Vân nhíu mày, vừa rồi mặc dù dùng là tinh thần lực, không dùng không gian chi lực của thế giới nạp vật, nhưng Thần giới có thể ẩn núp ở dưới tinh thần lực của hắn, cơ hồ không có!

Vị này đến cùng là ai?

Trong lòng chấn kinh, không gian chi lực của thế giới nạp vật lan tràn, quả nhiên ở bên ngoài Liên Nguyệt các, thấy được một lão giả râu bạc trắng.

Vị lão giả này an tĩnh đứng ở bên ngoài, phảng phất như triệt để tương dung với thế giới, cho dù tinh thần lực của bản thân mạnh mẽ như vậy cũng không cảm thấy được.

Đương nhiên, ở dưới không gian chi lực của thế giới nạp vật chiếu rọi, liền không chỗ che thân.

- Ha ha, nếu Nhiếp Vân Đại Đế ‘nhìn thấy’, ta liền trực tiếp quấy rầy!

Đang dùng thế giới nạp vật quan sát đối phương, lão giả đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, phảng phất như biết hắn mới thăm dò.

Trong tiếng cười, lão giả đi tới Liên Nguyệt các, nhẹ nhàng nhoáng một cái, tiến vào trong trận pháp.

Trận pháp này, là Nhiếp Vân tự tay bố trí, ngay cả Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng không cách nào phá vỡ, lão giả không có bất kỳ động tác gì, trực tiếp đi tới, phần thực lực này, để con ngươi của Nhiếp Vân nhịn không được co lại.

Hô!

Không chút do dự, Nhiếp Vân từ gian phòng biến mất, sau một khắc xuất hiện ở trước mặt lão giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status