Vô tận đan điền

Chương 436: Ăn cắp bảo tàng (thượng) (1)

- Ân? Đó? Chẳng lẽ đây là bảo khố, ở trong phòng trang chủ?

Lại kiểm tra một lần, đột nhiên một tầng hầm ngầm bịt kín xuất hiện ở trước mắt.

Cái hầm ngầm này ở dưới phòng chính của trang chủ, cả vật thể do nham thạch đặc thù đúc thành, dù thiên phú Thiên Nhãn lợi hại, nhưng cũng nhìn không thấu, căn bản không biết thả những thứ gì.

Bất quá chỉ từ bảo quản nghiêm mật như thế có thể nhìn ra, tầng hầm ngầm không lớn này khẳng định cất giấu bảo tàng!

- Dù sao các ngươi cũng không có tâm tốt gì, ta cũng không làm người tốt!

Đoán ra nơi này cất giấu bảo tàng, Nhiếp Vân cười cười.

Hiện tại mình chính là một con sâu mọt, đến chỗ nào, khẳng định sẽ cướp sạch tất cả bảo bối không còn, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối địch, không cần phải làm người tốt!

- Trách không được tên Thiên Huyễn kia sống thoải mái như vậy, loại cuộc sống ăn trộm này, thật đúng là đủ thích!

Nhớ tới kiếp trước Thiên Huyễn tiện tay có thể lấy ra bảo vật trân quý nhất, trong mắt Nhiếp Vân không khỏi lửa nóng.

Thần Thâu Thiên Huyễn là huynh đệ tốt nhất của mình ở Phù Thiên Đại Lục kiếp trước, cũng là huynh đệ duy nhất, nếu không phải hắn, coi như mình có Cửu Chuyển Niết Bàn Công, cũng còn lâu mới tu luyện đến Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong!

Hắn thân là Thần Thâu, cái gì cũng có thể trộm ra, trên người bảo vật nhiều đếm không xuể, kiếp trước làm mình hâm mộ chết khiếp, chỉ là nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi sống lại, mình cũng bắt đầu đi con đường của hắn.

Thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì sáng...

- Phòng Trang chủ? Làm sao đi qua?

Lắc đầu dứt bỏ suy nghĩ miên man, Nhiếp Vân tiếp tục xem qua, tuy thấy rõ ràng vị trí bảo khố, nhưng muốn qua cực kỳ khó khăn, dù sao phòng trang chủ đề phòng sâm nghiêm, phong ấn cũng có không ít, coi như mình lợi hại, muốn vô thanh vô tức ẩn vào, cũng có chút không có khả năng!

Trừ khi mình thực sự có thiên phú Thần Thâu như Thiên Huyễn.

- Nếu mặt trên không đi được, ta có thể trực tiếp ở dưới mặt đất mở một lối đi qua không!

Lại nhìn một hồi, nhãn tình của Nhiếp Vân đột nhiên sáng lên.

Bảo khố của đối phương ở dưới mặt đất, mặt trên không qua được, mình hoàn toàn có thể từ nơi này bắt đầu, trực tiếp đào qua a!

Dưới đất của Điệp Dực Sơn Trang cũng có chút trận pháp, nhưng dù sao cũng là số ít, đối với Nhiếp Vân có được thiên phú Thiên Nhãn mà nói, cái này không phải là vấn đề!

Chẳng qua nơi này cách chỗ trang chủ chừng 5, 6 dặm, đào qua mà nói, phải phí không ít công phu.

- Nhìn xem có giếng cạn hay thông đạo gì đó cách gần tiểu viện của trang chủ hay không, từ loại địa phương đó đi qua mà nói, có thể bớt không ít khoảng cách!

Đào đất 5, 6 dặm Nhiếp Vân cũng không sợ, thi triển ra ám kình, một kiếm đi xuống vô thanh vô tức, có thể xỏ xuyên qua mấy trăm mét, nhưng thông đạo càng dài, tính nguy hiểm lại càng lớn, vạn nhất bị người phát hiện, tăng mạnh phòng ngự, còn muốn đánh chủ ý bảo tàng của đối phương, liền có chút khó khăn!

- Ân? Nơi này không tồi. Mặc dù không có giếng cạn, nhưng tiểu viện trống không, cách chỗ trang chủ rất gần, chỉ có mấy trăm mét!

Nhìn quét một vòng, rốt cục để Nhiếp Vân tìm được một tiểu viện vắng vẻ, bảo Mộ Kiệt ở trong phòng làm ra vẻ bản thân đang tu luyện. Mà thân thể mình thì nhoáng lên một cái, từ Lê Huyên Đình chạy trốn ra, bay vút đi.

Kỳ thật tiểu viện này cũng không phải trống không, mà là chỗ ở của Mộ Nham, Mộ Nham thân là quản gia của Điệp Dực Sơn Trang, tự nhiên phải tới gần chỗ trang chủ, hiện tại hắn chết rồi, tiểu viện liền không có ai.

Lặng lẽ tiềm hành chỉ chốc lát liền đi tới.

Nhiếp Vân đi ở trong Điệp Dực Sơn Trang không bị người phát hiện, cũng không phải phương pháp tiềm hành của hắn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, mà là cả Sơn Trang không người nào cảnh giới linh hồn bằng hắn. Hơn nữa thiên phú Thiên Nhãn có thể dự báo trước phương hướng cùng phong ấn, cấm chế, người khác muốn phát hiện hắn, khó khăn!

Đương nhiên, nếu Điệp Dực Sơn Trang có được một người linh hồn đạt tới Linh cấp hậu kỳ, chỉ sợ hắn cũng không dám làm như vậy, trừ khi là Ẩn Nặc sư hoặc là Ám Sát sư!

Hai loại thiên phú có thể hoàn mỹ ẩn nấp thân hình, đừng nói linh hồn chỉ cao hơn một cấp bậc, cho dù hai ba cấp bậc, không có thiên phú Thiên Nhãn mà nói, muốn phát hiện là thực khó khăn! Hai loại thiên phú, mới là ẩn nấp chân chính.

- Ngay ở chỗ này!

Tìm vào phòng ngủ, Nhiếp Vân nhìn đúng phương hướng, cổ tay khẽ đảo, Huyền Ngọc Kiếm xuất hiện, nhẹ nhàng run lên, ám kình liền đánh xuống mặt đất, vô thanh vô tức.

Rầm!

Ngón tay ở địa phương mũi kiếm rơi nhẹ nhàng nhấn một cái, mặt đất liền sụp đổ lộ ra một động khẩu sâu hơn trăm mét.

- Dùng ám kình đào động thật đã nghiền. Đương nhiên nếu có thiên phú Địa Hành sư, ngay cả độngcg không cần đào, xuyên qua mặt đất, ai cũng đừng nghĩ phát hiện!

Thả người nhảy vào động khẩu, trong lòng Nhiếp Vân cảm khái.

Địa Hành sư cùng Tường Thủy Sư, Thiên Hành sư là tam đại thiên phú chạy trốn, loại thiên phú này xuyên qua đặt đất, như giẫm trên đất bằng, bất cứ dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại, năng lực có thể so với Tường Thủy Sư ở trong nước, nếu có được loại thiên phú này, xâm nhập các tầng hầm ngầm, cho dù đối phương phát hiện tầng hầm bị người cướp sạch không còn, cũng chỉ bi thúc phát hiện, tìm không thấy bất cứ dấu vết gì.

Trong lòng miên man suy nghĩ, trên tay không dừng, chỉ chốc lát liền mở ra một thông đạo, thẳng tắp kéo dài tới bảo khố.

- Đây chính là cái bảo khố kia? Đây rốt cuộc là khoáng thạch gì? Lại có thể ngăn cản Thiên Nhãn nhìn trộm?

Chỉ chốc lát liền đi tới vị trí bảo khố của Điệp Dực Sơn Trang, Nhiếp Vân nâng mắt nhìn đi, chỉ thấy trước mắt là một thạch thất do hắc thạch điêu khắc, tảng đá giống Linh Tê Thiên Cung, Thiên Nhãn căn bản không thể xuyên thấu.

- Ân? Phía trên có phong ấn? Một khi tổn hại sẽ xuất hiện báo động?

Đang định một kiếm phá thạch thất chui vào, trộm sạch sẽ đồ vật bên trong, lại phát hiện thạch thất này là một chỉnh thể, mặt trên bị người gia trì phong ấn đặc thù, đừng nói mở ra lỗ thủng để người tiến vào, cho dù là một khe hở cỡ ngón tay, cũng kích hoạt phát phong ấn, trang chủ có thể cảm thấy!

Trang chủ phát hiện cũng không có gì, bằng vào thực lực của mình bây giờ, chỉ cần thừa dịp bất ngờ, cũng có thể đánh chết, chỉ là một khi giết hắn, sự tình thật sự nháo lớn rồi, muốn lấy được Linh Tê Tuyền Thủy, chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn!

- Bảo tàng bình thường đều chuẩn bị một ít trận pháp phòng ngự công kích, này cư nhiên làm một trận pháp báo động, đến trong cất cái gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.6 /10 từ 13 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status