Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 1 - Chương 21: Luyện Trận Sư nhị cấp


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Ha ha, tiểu chủ nhân, không nghĩ đến ngươi trở thành Luyện Trận Sư nhị cấp nhanh như vậy.”

Ánh sáng đỏ rực làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của Vô Đạo lão nhân, ông khẽ vuốt chòm râu, mặt mỉm cười nhìn thiếu nữ đứng ở trước mắt, trong ánh mắt chứa tia vừa lòng.

Quả thật thiên phú của nha đầu này có chút ngoài dự kiến của ông……

Đột nhiên, ánh mắt của ông dừng ở phía sau Quân Thanh Vũ, vẻ mặt hơi ngẩn ra, tôn kính nói: “Chu Tước đại nhân, ngươi bế quan đi ra rồi?”

Chu Tước?

Trong đầu Quân Thanh Vũ hiện ra khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc kia, không nhịn được xoay người nhìn lại, trong giây lát, một bóng dáng phong hoa tuyệt đại đập vào mắt của nàng.

Nam nhân tóc đỏ như lửa, bừa bãi gian hiển lộ ra khí phách bản sắc, hai lông mày lửa đỏ kéo dài đến tóc mai, đôi mắt tàn khốc lạnh nhạt không chứa tình cảm con người. Khuôn mặt kia của hắn vô cùng tinh xảo, hình dáng khuôn mặt rõ ràng như đao khắc không có biểu tình, cả người sát ý âm u, bễ nghễ thiên hạ.

Nam nhân như vậy khiến người kinh sợ, đồng thời, lại có rất ít nữ tử có thể ngăn cản được sức quyến rũ của hắn, đến nỗi hãm sâu vào thì không thể tự kềm chế được……

“Ngươi không làm ta thất vọng.” Chu Tước rũ mắt nhìn khuôn mặt gầy yếu của thiếu nữ, mặt không biểu tình nói: “Người tu đạo vốn nên tùy tâm sở dục, đặc biệt áp chế cảm xúc trong lòng, ngược lại không thể đạt đến đỉnh cao, cho nên, con kiến kia ngươi phế cũng không sai, nếu vì tránh chỉ trích mà tha cho hắn, có lẽ kiếp này thành tựu của ngươi cũng không cao.”

“Ta biết.” Quân Thanh Vũ từ từ nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười chua xót: “Kiếp trước, sư phụ đã giảng phương pháp võ đạo cho ta, người tu luyện vốn chính là muốn làm gì thì làm, một người thường tức giận và có tình cảm dễ dàng kích phát tiềm lực, nhưng nếu trong lòng quá áp lực, thì không thể đi đến đỉnh cao.”

Lúc nàng không có thực lực, chính Quân Nhất Phàm đã kích phát oán hận trong lòng nàng, nhưng nếu có lực lượng, lại lo lắng người khác uy hiếp mà buông tha cho hắn, việc này sẽ vẫn luôn đè ở trong lòng nàng, trở thành một cánh cửa nàng vĩnh viễn không thể bước qua.

Cho nên sư phụ đã từng nói qua với nàng, người chân chính đi vào võ đạo, đều sẽ tùy tâm sở dục, không màng thế tục, không để ý đến ánh mắt của thế nhân, chỉ có năng lực, mới có thể bước lên đỉnh cao của võ đạo, trở thành một cường giả chân chính.

Nghĩ đến kiếp trước nàng liều mạng bảo vệ ân sư, bỗng nhiên lòng của Quân Thanh Vũ đau xót, khẽ mở hai mắt ra, một tia kiên định lóe ra từ đáy mắt, lại loá mắt như thế.

Cuộc sống thật vất vả mới làm lại từ đầu, một đời này, nàng nhất định sẽ tìm được ân sư, bảo vệ ông một đời chu toàn!

“Ha ha, tiểu chủ nhân, bây giờ ngươi đã đến Luyện Trận Sư nhị cấp, có thể đi mở cửa nhỏ thứ hai của cửa Chu Tước ra rồi.”

Giọng nói già nua khiến Quân Thanh Vũ hoàn hồn, nàng nâng mắt nhìn chăm chú vào cửa đỏ cách đó không xa, khẽ cong khóe môi lên, đi về phía cửa rộng mở kia.

Nhìn bóng dáng của thiếu nữ đang rời đi, nụ cười trên khuôn mặt của Vô Đạo lão nhân dần biến mất: “Chu Tước đại nhân, chuyện kia nàng thật sự có thể làm được sao?”

Khẽ nheo mắt đỏ lại, vẻ mặt của Chu Tước lãnh khốc, trên khuôn mặt anh tuấn không có cảm xúc, như đang nói là một chuyện râu ria.

“Ở đại lục hiện giờ, nàng chính là linh hồn nhân loại duy nhất có độ phù hợp với Bảo Đỉnh, chuyện kia thì chỉ có chủ nhân của Chu Tước Bảo Đỉnh mới có thể làm được, mà bây giờ nhiệm vụ của ngươi đó là bồi dưỡng nàng, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này ta sẽ trả lại tự do cho ngươi.”

Thoáng chốc, Vô Đạo lão nhân kích động, ông biết lúc trước Chu Tước bắt linh hồn của mình đi làm việc chính là thay hắn bồi dưỡng chủ nhân của Bảo Đỉnh, đương nhiên, nếu Chu Tước đại nhân tự mình chỉ đạo, thực lực của tiểu chủ nhân sẽ trưởng thành càng nhanh, chỉ tiếc đại nhân không có thời gian này.

Chỉ có hắn nhanh chóng khôi phục thực lực, mới có thể bảo vệ an nguy cho tiểu chủ nhân……

“Võ kỹ?”

Đi vào trong phòng, Quân Thanh Vũ nhìn một cái đã nhìn thấy hai bản võ kỹ đặt ở trên bàn, nàng tiện tay cầm lên, nhíu mày: “Hồng Liên Bạo Viêm Kiếm và Linh Hồn Chàng Kích?”

Đột nhiên, trong lòng nàng chợt căng thẳng.

Ở trong đại lục này võ kỹ nào trân quý nhất? Không thể nghi ngờ đó là tăng tốc độ lên và tu luyện linh hồn, hai loại võ kỹ này dù ra giá cũng không có người bán, hơn nữa nàng lại lấy được hai bản này vào trong tay…… Lại là võ kỹ thượng phẩm.

Toàn bộ Quân gia đại khái cũng chỉ có lão tổ tông mới có thể có được võ kỹ thượng phẩm.

“Lần này thật đúng là nhặt được bảo vật.”

Quân Thanh Vũ dần cong khóe môi lên, có hai bản võ kỹ này, dù để nàng chiến đấu với Mục Tú Tú Hậu Thiên ngũ cấp, nàng cũng nhất định nắm chắc chién thắng……

“Lão bản, ở đây các ngươi có vũ khí gì tiện nghi hay không?”

Trong một cửa hàng lớn nhất Quận thành, Quân béo đứng ở trước quầy, nhíu chặt mày, nói thật, sau khi nhìn thấy năng lực của Quân Thanh Vũ thì hắn thật sự bị kích thích rất lớn, cho nên quyết định phấn đấu, nhưng trước tiên còn cần phải mua một vũ khí tương xứng với mình.

Lão bản khinh bỉ nhìn Quân béo, nói: “Vị khách nhân này, vũ khí tốt nhất ở nơi này của chúng ta là hai mươi lượng bạc, đúng, là ở nơi đó, chính ngươi tự chọn đi.”

“Cái gì? Hai mươi lượng?” Quân béo mở to đôi mắt: “Một thanh sắt rách mà thôi, ngươi lại muốn bán hai mươi lượng? Ngươi con mẹ nó đang cướp tiền sao?”

“Xin lỗi, chúng ta chỉ có giá này, ngươi thích mua thì mua.”

Lão bản hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra một tia coi thường.

“Ha ha, nếu mua không nổi vũ khí, vậy đừng đến đây mất mặt xấu hổ.”

Giọng nói chế giễu từ phía sau Quân béo truyền đến, chứa đầy khinh thường, tức khắc khiến khuôn mặt mập mạp trắng nõn đỏ lên, hắn quay đầu căm tức nhìn thanh niên đang đi đến, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục Thanh, lời này của ngươi là có ý gì? Ai nói gia không mua nổi? Mẹ nó, không phải chỉ một vũ khí hai mươi lượng bạc thôi sao, chút bạc này béo gia ta vẫn trả nổi.”

“Được, ta đây xem ngươi lấy cái gì ra trả.”

Mục Thanh cười khinh bỉ, mấy ngày này không biết vì sao, thương hội Cảnh Nhân và Mục gia đoạn tuyệt làm ăn lui đến, khiến cho tính tình của phụ thân trở nên hung ác, cho nên, Mục Thanh mới bị gia chủ Mục gia mắng một trận nên tâm tình khó chịu, lại cố tình ở loại thời điểm này gặp được tên mập chết tiệt, sao hắn có thể buông tha cơ hội trút giận?

Sắc mặt của Quân béo đỏ lên, hung tợn nhìn miệng cười chứa châm chọc của Mục Thanh.

“Sao, không nói ra lời?” Mục Thanh cười lạnh một tiếng: “Nghe nói vào hai tháng trước, ngươi đánh muội muội của ta một cái tát? Ngươi cũng không nhìn xem bộ dáng xấu xí của ngươi này, chỉ bằng ngươi cũng muốn theo đuổi nữ nhi Mục gia ta? Cuối cùng còn thẹn quá thành giận đánh nàng? Nếu không phải gần đây Mục gia ta đã xảy ra một chút chuyện, ngươi cho rằng phụ thân ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

“Mẹ nó, trước kia là mắt ta bị mù mới thích nàng ta, loại nữ nhân kia ngay cả xách giày cho lão tử cũng đều không xứng!”

Thật ra trên người Quân béo có một bảo bối, đó chính là Trận Trị Liệu Quân Thanh Vũ đưa hắn, nhưng tuy bình thường hắn có chút ngu xuẩn, nhưng vẫn biết loại đồ vật này không thể bại lộ ở trước mặt người khác.

“Ngu xuẩn!” Sắc mặt của Mục Thanh trầm xuống, cười lạnh nói: “Ngươi nói lời này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ngươi là bởi vì không chiếm được muội muội ta, nên mới có thể mở miệng vũ nhục, hơn nữa nếu ngươi muốn dùng những lời này làm ta tức giận, ta đây nói cho ngươi ngươi sai rồi, ta và muội muội kia của ta tình cảm không sâu, cũng sẽ không bởi vậy mà tức giận.”

Nói xong lời này, hắn ngừng lại một chút, nhìn sang lão bản: “Ngươi lấy vũ khí sang quý nhất trong tiệm vũ khí ra cho ta, tên mập chết tiệt, bây giừo ta sẽ khiến cho ngươi hiểu ngươi và kẻ có tiền có gì khác nhau!”

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.

“Ngươi muốn cho mập mạp hiểu rõ hắn và ai khác nhau?”

Mập mạp ngẩn ra một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại: “Quân Thanh Vũ, sao ngươi lại ở đây?”

Chỉ thấy dưới ánh chiều tà hoàng hôn, thiếu nữ bước vào, trên khuôn mặt gầy yếu chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lùng của nàng đảo qua khuôn mặt của Mục Thanh, cuối cùng dừng ở trên người Quân béo.

“Ta đến đây, đương nhiên là vì mua vũ khí.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status