Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 1 - Chương 47: Cảnh Nguyệt Hiên phúc hắc


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Khuôn mặt của Quân Mộng Liên khẽ biến, theo bản năng lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn Cảnh Nguyệt Hiên đang đi đến gần, mà sau khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, mọi người như hiểu ra cái gì đó.

“Liên Nhi, ngươi đang gạt ta?” Ánh mắt của Liễu Thiếu Thần trầm xuống, nữ nhân hắn muống thú, lại dối trá như vậy? Điều này sao khiến cho Liễu Thiếu Thần chịu được?

“Thiếu Thần ca ca,” Quân Mộng Liên nắm chặt lấy vạt áo của Liễu Thiếu Thần, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, nàng cắn môi, nói: “Thiếu Thần ca ca, ngươi phải tin tưởng……”

Nàng vừa định nói ngươi phải tin tưởng ta, lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đầy ý cười của Cảnh Nguyệt Hiên, sợ đến mức nàng run rẩy một chút.

Vì sao nụ cười của hắn đẹp như vậy, nàng lại không cảm giác được ấm áp một chút nào?

Chỉ có lạnh đến thấu xương……

“Liên Nhi, ngươi biết ta ghét nhất là dạng nữ nhân gì không?” Liễu Thiếu Thần hất tay nàng ta ra, vô cùng đau đớn nói: “Ta ghét nhất, đó là nữ nhân dối trá.”

Hơn nữa hắn không có xem nhẹ ánh mắt vừa rồi của Quân Mộng Liên nhìn về phía Cảnh Nguyệt Hiên.

“Không, Thiếu Thần ca ca, ngươi đừng chán ghét ta.” Quân Mộng Liên khóc như hoa lê đẫm mưa, nàng từ trong lời nói của Cảnh Nguyệt Hiên là có thể nghe ra hắn sẽ không thích nàng, nếu không cũng sẽ không tàn nhẫn như thế, cho nên nàng phải bắt được một cây rơm cứu mạng cuối cùng này: “Coi như là nể tình ta từng cứu ngươi, đừng vứt bỏ ta được không?”

Liễu Thiếu Thần mềm lòng, nguyên nhân chính là vì lúc trước nàng đã cứu hắn, nên luôn không thể nhẫn tâm với nàng.

“Liên Nhi, loại chuyện này ta không muốn xảy ra lần thứ hai!” Liễu Thiếu Thần nhíu mày, trên khuôn mặt tao nhã lịch sự là một vẻ lạnh lẽo.

Quân Mộng Liên vội vã gật đầu, loại chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra lần thứ hai, bởi vì, nàng tuyệt đối sẽ không để cho tiện nhân Quân Thanh Vũ kia sống sót.

“Quân lão gia chủ, Quân Thanh Vũ là bằng hữu của ta, việc hôm nay có phải ngươi cho ta một công đạo hay không?” Cảnh Nguyệt Hiên nâng mắt nhìn về phía lão gia chủ, trong giọng nói nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc gì.

Nhưng bất kì kẻ nào cũng biết, hắn đang tức giận, nếu Quân gia không cho một công đạo, sợ là hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Sắc mặt của lão gia chủ biến đổi, do dự nửa ngày, nói: “Cảnh công tử muốn như thế nào?”

“Rất đơn giản.” Cảnh Nguyệt Hiên nở nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt thanh tuấn chứa vẻ khác thường: “Thứ nhất, lão giả này ra tay tổn thương Tiểu Vũ cứ giao cho nàng tự mình xử lý, sống hay chết Quân gia không được hỏi đến, thứ hai, vừa rồi những đệ tử kia nguyện ý đi theo Tiểu Vũ rời khỏi Quân gia, có người thân có thể dẫn người thân đi, Quân gia không được ngăn cản, không có người thân cũng có thể dời phần mộ của bọn họ đi, hơn nữa Quân gia cần phải phát một bộ phần phí, ta yêu cầu không cao, mỗi người một trăm lượng hoàng kim là đủ rồi.”

Một trăm lượng hoàng kim, còn yêu cầu không cao?

Lão gia chủ tức đến rất muốn phun nước miếng lên trên mặt của hắn, đây là một trăm lượng hoàng kim, lại không phải là bạc trắng, lại còn dám nói yêu cầu không cao, vậy theo hắn cái gì mới là yêu cầu cao?

“Thứ ba……”

Hai chữ này mới nói ra, trong lòng lão gia chủ đã có lửa lớn, thứ nhất thứ hai còn chưa đủ? Còn con mẹ nó có thứ ba? Cho dù là ông ta tức giận cũng không dám nói một lời.

Ai bảo Thanh Minh Phái đều phải nhìn sắc mặt của nam nhân này.

Nhìn thấy vẻ mặt lão gia chủ giận mà không dám nói gì, ý cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Cảnh Nguyệt Hiên càng sâu, không nhanh không chậm nói: “Thứ ba này, tiểu vũ ở Quân gia bị nhiều khổ như vậy, phí bồi thường không thể thiếu, năm ngày sau khi gom góp mười vạn hoàng kim đưa đến Cảnh Nhân, trong khoảng thời gian gần nhất nàng sẽ ở đó.”

“Cái gì? Mười vạn lượng hoàng kim? Cướp tiền à?” Lão gia chủ tức đến nhảy dựng lên, mười vạn lượng hoàng kim kia căn bản là là muốn mạng già của ông.

“Sao? Chê ít? Vậy năm mươi vạn lượng được không?” Cảnh Nguyệt Hiên hời hợt nói.

Khuôn mặt lão gia chủ đã sưng thành màu gan heo, ông ta chẳng thể nghĩ đến chỉ oán giận một câu, giá cả đã tăng lên mấy lần, cho dù là bán cả Quân gia của ông ta, cũng không thể góp được nhiều tiền như vậy.

“A, đúng rồi, nếu ngươi không có nhiều tiền như vậy, có thể dùng vật phẩm ngang giá để đổi, nghe nói Quân gia có một mảnh dược điền, còn có không ít cửa hàng, những cái đó đều có thể dùng để thế chấp tiền.”

Lúc này lão gia chủ đã tức giận đến không nói ra lời, sao ông lại không hiểu là Cảnh Nguyệt Hiên đang trút giận thay Quân Thanh Vũ? Chỉ là ai mà biết, nha đầu thúi kia sẽ biết thiếu chủ của Lưu Nguyệt Môn.

“Phụ thân, làm sao bây giờ?” Quân Tử Duy nhìn mấy người đang đi xa, sắc mặt xanh mét hỏi.

“Còn có thể làm sao bây giờ?” Lão gia chủ tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái: “Bây giừo chỉ có thể nghĩ cách xoay tiền, nếu sớm biết nha đầu này sẽ mang đến ác mộng lớn cho Quân gia ta như vậy, con nên sớm kết thúc nàng.”

Cũng may người của Thanh Minh Phái ở đây, hy vọng bọn họ nể mặt Liên Nhi cho bọn họ mượn chút tiền.

Thương hội Cảnh Nhân.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, chiếu lên khuôn mặt thanh tuấn của nam nhân.

Hai tay của Cảnh Nguyệt Hiên đặt sau lưng, mỉm cười nhìn thiếu nữ đứng ở trước mặt, ánh mắt thanh nhuận chứa tia kích động ôn hòa, giọng nói của hắn như rừng trúc sau cơn mưa kia, trong trẻo mát mẻ khiến cho người ta cảm giác một loại thoải mái.

“Nếu ngươi muốn thành lập một Quân gia khác, một chút thế lực địa bàn là không thể thiếu, chắc chắn năm ngày sau lão gia tử Quân gia sẽ chắp tay đưa tiễn địa bàn của mình.”

Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt thanh tuấn của nam nhân, lạnh nhạt nói: “Chuyện hôm nay cảm ơn ngươi.”

Tuy Cảnh Nguyệt Hiên không xuất hiện nàng cũng nắm chắc toàn thân mà lui, nhưng ít ra đối phương vẫn giúp nàng một lần, phần nhân tình này cho dù như thế nào nàng cũng thiếu bọn họ.

“Không cần cảm ơn ta, dù sao chúng ta là quan hệ hợp tác, ta tất nhiên sẽ không để đồng bọn hợp tác có bất kì nguy hiểm gì.” Cảnh Nguyệt Hiên khẽ mỉm cười, về ý nghĩ thật sự trong lòng hắn như thế nào, vậy thì không biết được: “Mặt khác, không cần lo Thanh Minh Phái sẽ bỏ vốn trợ giúp Quân gia, bởi vì mấy ngày nữa chính là ngày bán đấu giá trận pháp, Cảnh Nhân đã sớm truyền tin tức ra trước rồi, cho nên bây giờ Thanh Minh Phái càng muốn chính là lấy được trận pháp ở hội đấu giá.”

Cảnh Nguyệt Hiên nói thật sự rất có đạo lý, Quân Thanh Vũ không cần phải nhiều lời nữa, đột nhiên nàng như nghĩ đến cái gì, hỏi: “Đúng rồi, ngươi nói dược liệu kia kia có phải thật sự hữu dụng với Quân Mộng Liên như vậy hay không?”

“Đương nhiên……” Cảnh Nguyệt Hiên chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ cười: “Là lừa nàng ta.”

Quân Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn Cảnh Nguyệt Hiên tươi cười ôn nhu, đột nhiên phát hiện thì ra nam nhân này có tâm lý phúc hắc, nhìn bộ dáng Quân Mộng Liên bị dọa thành thế kia, cuối cùng lại là một câu là lừa nàng ta.

Nếu bị Quân Mộng Liên biết, nói không chừng sẽ bị tức đến ngất xỉu.

“Về Vi lão Quân gia, ngươi muốn đối phó với ông ta như thế nào?” Cảnh Nguyệt Hiên khẽ gõ mặt bàn, trên khuôn mặt thanh tuấn nở nụ cười ôn nhu.

Vuốt cằm, ánh mắt của Quân Thanh Vũ lóe vài cái: “Hồng Ngọc rất cô đơn, nó muốn một bằng hữu chơi cùng, đã có người đưa bằng hữu chơi với nó, sao ta lại không làm?”

Cảnh Nguyệt Hiên ngẩn ra, bất giác nở nụ cười.

Bằng hữu chơi chung? Còn không phải là bao cát sao? Vi lão thân là phế vật căn bản không có khả năng chống cự nổi công kích kia của Hồng Hồ, cũng chỉ bị đánh mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status