Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 48: Thừa dịp trộm cướp



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Như không nghe thấy được tiếng rống to tức giận kia, Quân Thanh Vũ mở bảo rương trước mặt ra, ngay lập tức, một đống vật phẩm rực rỡ muôn màu chiếu vào trong mắt nàng.

“Đây chính là nội đan linh thú?”

Đôi mắt của Quân Thanh Vũ hơi sáng lên, không chút do dự thu tất cả vật phẩm vào trong túi Càn Khôn Vạn Vật.

“Nha đầu thúi, ngươi tìm chết!” Lam Ba hoàn toàn tức giận, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, lửa giận ở đáy lòng kia thiếu chút nữa cắn nuốt ông ta.

Bọn họ ở đây liều sống liều chết, nàng ngược lại thừa dịp trộm cướp?

Nếu không phải vì đồ vật trong bảo rương kia, bọn họ phải đến chống cự Kim Nhãn Tinh Thú sao? Ngược lại bây giờ đồ vật không lấy được, còn trêu chọc Kim Nhãn Tinh Thú, muốn rời khỏi đây đều không còn kịp nữa rồi……

Kim Nhãn Tinh Thú cũng không để ý tới Quân Thanh Vũ phía sau, theo nó, những nhân loại dám phát ra công kích với nó mới ghê tởm hơn, rống lớn một tiếng lại nhấc gậy gộc lên xông lên lần nữa.

Phụt!

Lam Ba lập tức về lui lại phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi, ông ta lau vết máu ở khóe miệng, ngước mắt nhìn Kim Nhãn Tinh Thú trước mặt.

“Nha đầu thúi, chờ chúng ta giải quyết linh thú này lại đến tính sổ với các ngươi.”

“Thúc thúc!”

Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói của Lam Y Lăng: “Nhược điểm của Kim Nhãn Tinh Thú là đôi mắt của nó! Tất cả lực lượng của nó đều tập trung ở trong cặp mắt kia, các ngươi hãy công kích vào đôi mắt của nó.”

Đôi mắt?

Mọi người ngẩn ra, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt màu vàng của Kim Nhãn Tinh Thú.

Hai mắt có tính lạnh nhạt với người, còn có tàn nhẫn không coi tính mạng là gì, chỉ là khi nhìn thấy hai đôi mắt khát máu này, đã khiến người ta không tự chủ được nổi lên một tia sợ hãi.

“Được.” Lam Ba thu tâm thần lại, gật đầu: “Chư vị, tiếp theo chúng ta hãy công kích vào đôi mắt của nó! Ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy còn không giải quyết được một Kim Nhãn Tinh Thú!”

Nhìn Kim Nhãn Tinh Thú hung tàn, lòng của mọi người đều là căng thẳng, lại nhấc vũ khí trong tay lên lần nữa.

“Lưu Vân Kiếm Pháp!”

“Địa Thứ Cửu Biến!”

“Ngưng Sương Phá!”

Giờ khắc này, mười mấy cường giả Tiên Thiên bao vây lấy Kim Nhãn Tinh Thú, phát ra võ kỹ cường đại nhất của mình về phía nó, ngay lập tức không trung như bị bùng nổ, từng tiếng nổ cường chấn động đến trong toàn bộ khe sâu hồi âm không ngừng.

Tặc Thử giữ chặt chân, cơ thể bỗng nhiên rơi vào trong đất, rồi sau đó ầm một tiếng chạy trốn khỏi lòng bàn chân của Kim Nhãn Tinh Thú, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chân của Kim Nhãn Tinh Thú bị kiếm đâm thủng, đau đớn rống lên.

Nó như thế nào cũng không nghĩ tới nhân loại bị mình khinh thường lại có thể tổn thương chính mình, trong lòng bùng lên lửa giận thiếu chút nữa khiến nó bốc cháy, tức giận mãnh liệt kia khiến nó đánh mất lý trí, nâng gậy gộc lên hung hăng đánh về phía Tặc Thử.

Tặc Thử sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, muốn chạy thoát lại hoàn toàn không dùng được lực.

“Ầm!”

“Ầm ầm ầm!”

Lại vào lúc này, vô số công kích từ sau lưng Kim Nhãn Tinh Thú truyền đến, hung hăng đánh vào trên lưng nó, khi nó tức giận xoay người lại, một ánh sáng sắc bén xẹt qua không trung, hung hăng đâm vào đôi mắt của Kim Nhãn Tinh Thú.

“Ngao!” Kim Nhãn Tinh Thú ăn đau hét lớn một tiếng, vội vàng ném gậy gộc trong tay của mình ôm lấy đôi mắt, khuôn mặt kia vô cùng thống khổ.

Máu tươi nhiễm đỏ lông vàng trên mu bàn tay của nó, từ từ chảy xuống mặt đất, thấm vào trong đất đai.

Tặc Thử thở phào nhẹ nhõm, có một loại vui sướng nhặt về một cái mạng……

“Thắng? Chúng ta thắng sao? Ha ha ha!”

Vui sướng cường đại khiến Tặc Thử nhịn không được hưng phấn, sau khi giải quyết Kim Nhãn Tinh Thú thì nên tính sổ với nha đầu thúi thừa dịp đánh cướp kia! Bọn họ ở đây cực khổ chiến đấu với linh thú, nàng lại cướp đoạt thành quả của bọn họ, sao có thể khiến cho bọn họ không tức giận?

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn? Kế tiếp Tặc Thử đã hiểu rõ……

Kim Nhãn Tinh Thú tức giận xoay người lại, nâng móng vuốt của mình lên hung hăng đánh về phía Tặc Thử, bốp một tiếng, đầu óc của hắn lập tức chấn động, cơ thể đột nhiên rơi vào trong mặt đất, kẹp ở bên trong nửa vời.

“Lăng Nhi, không phải con nói đôi mắt của Kim Nhãn Tinh Thú biến mất thì sẽ không có lực lượng sao?” Sắc mặt của Lam Ba đại biến, tức giận rống lớn nói.

Lam Y Lăng hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng cũng không biết sao lại thế này, trên thư tịch Lưu Nguyệt Môn rõ ràng giới thiệu loại linh thú Kim Nhãn Tinh Thú này, nàng cũng không nói sai mà.

“Thúc thúc, con cũng không biết đây là làm sao.”

Cắn chặt môi đỏ, trong đôi mắt lạnh băng của Lam Y Lăng hiện ra tia oan ức.

Nhìn một màn giữa sân, Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, trong ánh mắt thanh lãnh chứa cảm xúc ý vị không rõ: “Các ngươi cho rằng cốc chủ Tử Vong Cốc là một tên ngốc sao? Lỗ hổng rõ ràng như vậy sao có thể xuất hiện?”

Lam Y Lăng vốn dĩ cảm giác vô cùng oan ức vừa nghe thấy lời này của Quân Thanh Vũ, tức giận rống lên: “Quân Thanh Vũ, ngươi đang mắng ta là tên ngốc sao? Có bản lĩnh ngươi tới giải quyết Kim Nhãn Tinh Thú đi! Chỉ biết thừa dịp người khác chiến đấu cướp lấy bảo vật thì tính là bản lĩnh gì! Ngươi rõ ràng chính là đứng nói chuyện không đaueo sao?”

Ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía Lam Y Lăng, Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi: “Ngươi tin hay không, chỉ cần ta đếm tới ba là có thể khiến Kim Nhãn Tinh Thú ngã xuống.”

“Đếm tới ba?” Lam Y Lăng cười lạnh: “Quân Thanh Vũ, co dù là nằm mơ cũng sẽ không khoa trương như vậy, ta thừa nhận ngươi xác thật rất có thiên phú, nhưng Kim Nhãn Tinh Thú là linh thú Hậu Thiên cao cấp, ngươi khoác lác như thế sẽ không sợ đồ tăng chê cười?”

Quân Thanh Vũ khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng nâng một đầu ngón tay lên: “Một.”

“Hai.”

“Tam……”

Giọng nói lạnh nhạt của thiếu nữ xẹt qua bên tai, Lam Y Lăng cười lạnh nhìn trò cười này, nàng ngược lai muốn biết lúc này thiếu nữ kia có phương pháp gì khiến Kim Nhãn Tinh Thú ngã xuống.

Bỗng nhiên, đôi mắt của nàng ta đột nhiên co rút, kinh ngạc mở to hai mắt.

Bởi vì Kim Nhãn Tinh Thú vừa rồi còn hung mãnh lại ở trước mắt bao người ngã xuống……

Không sai, xác thật là ngã xuống!

Đây…… Sao có thể?

May mắn, đây nhất định là may mắn mà thôi!

Đừng nói người khác, dù là đám người Trọng Cửu cũng là ngây ngẩn cả người, ánh mắt kinh ngạc nhìn thiếu nữ, yết hầu lên xuống vài cái: “Muội tử…… Muội…… Muội làm như thế nào vậy?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Đều là tham ăn chọc họa.”

“Tham ăn?”

“Không sai, ở lúc Kim Nhãn Tinh Thú hưởng dụng đầu óc của nhân loại, ta để Hồng Ngọc trộm hạ độc cho nó, độc tố của nó có một loại thành phần nếu trộn lẫn óc của nhân loại vào nhau sẽ sinh ra hậu quả bị ngất, mà vừa rồi lúc ta đi lấy bảo rương đã bố trí trận pháp ở xung quanh Kim Nhãn Tinh Thú, hấp thu độc tố nhanh hơn.”

Đám người Trọng Cửu hoàn toàn kinh sợ, nàng có suy nghĩ cẩn thận bố trí tất cả như thế, mà bọn họ lại không cảm kích chút nào, thậm chí khi nào nàng động tay cũng không biết.

Cho dù nữ nhân này không có thiên phú kinh người, ở đại lục cũng có thể xen lẫn hô mưa gọi gió, nguyên nhân chính là thiên phú kinh người của nàng, bình thường mới hiếm khi dùng một ít âm mưu quỷ kế đi đối phó với kẻ địch.

Thật ra điều kiện Quân Thanh Vũ bố trí đều liên quan đến nhau.

Nếu Kim Nhãn Tinh Thú không ăn đầu óc của nhân loại, chỉ dựa vào độc tố của Hồng Ngọc và trận pháp thì vẫn không thể chế phục nó. Mà mặc dù hoàn thành hai điều kiện phía trước, nếu mất đi trận pháp quạt gió thêm củi, cũng sẽ không thể hấp thu nhanh như vậy, thậm chí có hấp thu hay không còn không nhất định, đương nhiên, nếu chỉ có trận pháp, cũng không có khả năng làm nó ngất.

Cho nên ba điều kiện, thật sự là thiếu một thứ cũng không được.

“Chúng ta đi thôi, rốt cuộc thực lực của Hồng Ngọc vẫn là yếu đi một ít, nhiều lắm có thể khiến nó hôn mê nửa nén hương, hơn nữa không thể tổn thương nó, nếu không sẽ khiến nó tỉnh giấc.”

Kim Nhãn Tinh Thú là Tiên Thiên cao cấp, là cấp bậc xa xa không phải Hồng Ngọc có thể hàng phục……

“Được.” Trọng Cửu gật đầu, vác kiếm lên trên vai, mím môi cười: “Muội tử, đại ca ta thật là phục muội rồi, hình như người đối nghịch với muội đều không kết cục tốt gì.”

Chính xác là như thế, một đường nàng đi tới, phàm là địch với nàng kết cục cuối cùng đều rất thê thảm.

Ánh mắt lạnh nhạt của Vô Tình đặt ở trên người thiếu nữ, từ đầu đến cuối, chỉ có vẻ mặt của hắn vẫn chưa xảy ra thay đổi. Bởi vì vừa rồi Quân Thanh Vũ động tay chân, đều chiếu vào trong đôi mắt của hắn……

“Đi?” Tặc Tử thật vất vả phục hồi tinh thần lại, cố gắng rút cơ thể từ trong mặt đất ra, ánh mắt tham lam nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Ngươi cho rằng ngươi có thể đi sao? Giao đồ vật ngươi lấy được ra đây cho ta!”

Linh thú ở trong đại lục đa dạng, nhưng trong một ngàn linh thú cũng không thấy có một linh thú có được nội đan, có thể tưởng tượng được sự tôn quý của nội đan linh thú.

Mà nàng lại từ trong rương kia lấy được một rương nội đan linh thú!

Đó là một cái rương nội đan, không phải là một viên hai viên gì, sao có thể không khiến cho nhiều người có lòng tham như vậy?

Nếu có thể đạt được nhiều nội đan linh thú như vậy, vậy bọn họ phát đạt rồi!

Nhìn những cường giả bao vây ở xung quanh mình kia, ánh mắt của Quân Thanh Vũ bắn ra tia thanh lãnh: “Các ngươi thật sự đều muốn làm như vậy? Lam gia…… Cũng như thế sao?”

Khi nói lời này, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía Lam Y Lăng.

Cảm nhận được lạnh lẽo chứa trong ánh mắt của thiếu nữ kia, nàng ta cắn chặt môi đỏ, nói thật, từ lần đầu tiên gặp mặt, Lam Y Lăng đã không thích nữ nhân này, huống chi nàng còn dám nhục nhã thần tượng trong lòng mình.

Nhưng nói thật, đến bây giờ nàng vẫm không nghĩ tới muốn giết chết nàng.

Đương nhiên, nếu nàng không phải là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn, chết cũng đã chết rồi, nguyên nhân chính là vì là đồng môn nàng mới không muốn giết hại lẫn nhau, nhưng mà tình hình bây giờ không phải do nàng nói một chữ.

Huống chi nàng cũng rất muốn nội đan linh thú kia……

“Quân Thanh Vũ, chúng ta đều là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn, ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng tình hình hiện giờ ta không giúp được ngươi, nếu ngươi có thể giao nội đan linh thú ra đây, ta sẽ để thúc thúc giữ cho ngươi một mạng.”

Quân Thanh Vũ hơi hơi nheo đôi mắt lại, cười lạnh: “Nếu ta không giao thì sao?”

“Không giao?” Lam Ba hừ lạnh một tiếng: “Đây không phải do là ngươi! Kim Nhãn Tinh Thú là chúng ta đánh đổ, dựa vào cái gì chỗ tốt lại bị ngươi cướp đi? Vốn dĩ nội đan linh thú sẽ thuộc về chúng ta, ngươi chỉ là thùa dịp đoạt đi ồi mà thôi, ta xin khuyên ngươi một câu, người thức thoài mới là trang tuấn kiệt, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Theo ông ta, cho dù là nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng kia giúp đỡ nàng, giữa bọn họ cũng chỉ có một Thiên Thiên mà thôi, sao có thể tranh phong với mười mấy Thiên Thiên là bọn họ?

Kia không phải tìm chết là cái gì?

“Ngươi là đang nhắm mắt lại nói dối?” Đôi mắt màu xám của Trọng  Cửu hơi tối sầm lại, cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng Kim Nhãn Tinh Thú kia là bị muội tử của ta hạ gục, khi nào trở thành các ngươi hạ gục? Nếu không phải là muội tử, đoán chừng bây giờ các ngươi đều bị Kim Nhãn Tinh Thú đập vỡ đầu lấy não ăn rồi.”

“Ha ha! Nàng hạ gục?” Lam Ba như là nghe được chuyện cười dễ nghe gì đó, ngửa đầu cười to: “Ai thấy được? Là ai nhìn thấy Kim Nhãn Tinh Thú là bị nàng hạ gục? Kia rõ ràng chính là công lao của chúng ta! Bởi vì chúng ta phế đi đôi mắt của Kim Nhãn Tinh Thú, nó mới có thể không chống đỡ được mà ngã xuống!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status