Võ thần nghịch thiên: Ma phi chí tôn

Quyển 2 - Chương 82: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, đôi mắt một chút trợn to, như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng được……

Chỉ thấy địa phương vừa rồi không có một bóng người, dần hiện ra một linh thú hình thể không lớn nhưng uy vũ hùng tráng, chân của nó mạnh mẽ có lực, trừ đầu là màu ra thì chỗ khác đều là màu trắng, như một con ngựa trên người mặc một bộ giáp, trong đôi mắt màu tím chợt lóe tia lửa giận, còn ẩn chứa tràn đầy oan ức.

Nó còn không phải là tham ăn một chút thôi sao, lại không thể hiểu được bị người bắt, còn có linh thú nào xui xẻo hơn nó không?

“Tử Điện Phong Vân Thú?” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt quét nhìn mỗ thú mắt đầy ai oán, vừa lòng cong khóe môi lên: “Cũng không tệ lắm, ta vừa vặn thiếu một tọa kỵ.”

Tọa kỵ? Đường đường là chủ Thánh Linh Sơn nữ nhân này lại để nó trở thành tọa kỵ?

Mỗ thú tức giận: “Ngươi phát hiện ta như thế nào?”

“Trình độ ẩn than của ngươi quá kém, ta muốn không phát hiện ngươi cũng không được.” Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, nếu không phải nàng có linh hồn lực vượt qua người thường, thì căn bản không thể nhận ra được Tử Điện Phong Vân Thú này.

“Không có khả năng! Sao ngươi có thể phát hiện ra ta?”

Thân thể của mỗ thú run rẩy, giọng nói mang theo một tia bén nhọn.

Trừ Thần Cảnh ra, căn bản là không ai có thể phát hiện ra nó, cho nên nó mới có thể lợi dụng ẩn thân để những cường giả đó tiến vào Thánh Linh Sơn sợ nó.

Nhưng nhân loại này chỉ là một Tiên Thiên nho nhỏ mà thôi, sao có thể phát hiện ra nó? Hơn nữa…… Lại còn có thiết kế hại nó……

Nghĩ đến đây, mỗ thú cảm giác vô cùng oan ức, ánh mắt ai oán vô tận kia nhìn mọi người khiến lòng đều run rẩy vài cái.

Thật sự là nó quá không thích hợp với vẻ mặt này, bộ dáng ủy khuất như thế không những không khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, còn có một loại cảm giác sởn tóc gáy……

“Quân cô nương, đại gia hỏa cái là sinh vật gì?” Đáy mắt Tiết Lâm đều rất hâm mộ.

Gia hỏa này nói mình may mắn thì còn có ai có vận khí tốt như nàng? Nhưng chỉ dùng một chân sói, đã dụ hoặc tới một linh thú cường đại……

“Người thủ hộ Thánh Linh Sơn.” Giọng nói của Quân Thanh Vũ nhàn nhạt, như dang kể ra một chuyện râu ria.

“A, thì ra là người thủ hộ Thánh Linh Sơn.” Tiết Lâm gật đầu, đột nhiên, hắn đột nhiên phản ứng lại, tròng mắt bỗng chốc mở to: “Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Linh thú này chính là người thủ hộ Thánh Linh Sơn? Nhưng rõ ràng giọng nói của người thủ hộ Thánh Linh Sơn chính là một lão nhân!”

Bọn họ vốn cho rằng nàng chỉ là vận khí tốt mà thôi, không nghĩ tới lại có chuẩn bị mà đến, từ khi gặp phải đàn linh thú vây công nàng cũng đã lên kế hoạch tất cả.

Bằng không cũng sẽ không chặt bỏ hai chân lang sói rồi thu vào.

Tiết Lâm cười khổ một tiếng: “Rốt cuộc ta cũng tin một câu, thành công là để lại cho người có chuẩn bị, loại vận khí tốt này căn bản là đánh rắm!”

So với mọi người Tiết Lâm, mỗ thú rõ ràng càng khiếp sợ hơn.

Nữ nhân này không chỉ nhìn thấu tung tích của nó, còn nói ra thân phận của nó.

“Ngươi…… Sao ngươi biết?” Mỗ thú nuốt nước miếng.

Giờ khắc này, ánh mắt nó nhìn về phía Quân Thanh Vũ tràn ngập sợ hãi.

Nếu lại cho nó một cơ hội, tuyệt đối không vì cơ hội đánh cướp mà ở lại nơi này, nói cách khác cũng sẽ không gặp được ác ma này!

Cuối cùng ngay cả tự do đều bi ném mất!

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhướng mày, vân đạm phong thanh nói: “Ngươi quá không chuyên nghiệp, chỉ bằng những lời này của ngươi, cũng chỉ có thể lừa gạt một số tiểu hài tử ba tuổi, bên trong có thể nói là trăm ngàn sơ hở.”

Mỗ thú buồn bực, đám người Tiết Lâm cũng nhịn không được co giật khóe miệng một chút.

Tiểu hài tử ba tuổi?

Phải biết rằng, tới nơi này còn có rất nhiều cường giả qua tuổi nửa trăm, chẳng lẽ ở trong mắt nàng bọn họ đều là tiểu hài tử ba tuổi?

Rốt cuộc trừ nàng ra, không có bất luận kẻ nào hoài nghi thân phận của người thủ hộ.

“Cái này……” Mỗ thú ai oán nhìn về phía Quân Thanh Vũ, thê thảm xúc động nói: “Ngươi có thể trả lại tự do cho ta hay không?”

Khóe môi của Quân Thanh Vũ khẽ nhếch, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

Ba chữ thản nhiên lập tức chặn lời của mỗ thú trở về, nó còn chưa sửa sang lại trạng thái cho tốt, đã thấy nữ tử vốn ngồi xổm trên mặt đất đứng lên, khóe môi chứa tươi cười nhàn nhạt.

“Ngươi muốn làm gì?”

Mỗ thú vội vàng lui về phía sau hai bước, sợ hãi nhìn Quân Thanh Vũ đi về phía mình.

Không biết có phải nó ảo giác hay không, lại cảm thấy bây giờ nữ nhân này không có ý tốt……

“Lần này, hình như ngươi thu hoạch không ít.” Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt thanh lãnh xẹt qua một tia sáng: “Cho nên, làm chủ nhân của ngươi, có phải ta phải thay ngươi bảo quản những bảo bối đó hay không?”

Mỗ thú cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây rõ ràng là đang đánh cướp!

“Không được! Ta không thể cho ngươi!”

Buồn cười, những bảo bối đó là nó cướp đoạt từ trong tay nhân loại, sao có thể cho nàng? Tuyệt đối không cho!

Ngay ởlúc mỗ thú nghĩ làm thế nào mới có thể giữ được bảo vật, lại thấy nam nhân vẫn đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ hơi nâng mắt đen lên, ngay lập tức, một cổ hàn ý vô tận như bão tuyết long

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status