Vô thượng sát thần

Chương 104: Tiểu Ma Nữ Dị Thường


Đám người theo tiếng kêu nhìn lại, một bóng người mảnh mai đang gạt đám đông xuyên qua, người này toàn thân nhuốm máu bẩn thỉu, không biết là nam hay nữ.

Tiêu Phàm quay lại nhìn người tới, hai mắt khẽ híp một cái, hắn luôn cảm giác người này rất quen thuộc nhưng lại không biết là ai.

Bất quá, Tiêu Phàm từ lời nói kia phát hiện ra thân phận của nàng.

Lý Vân Hà cau mày một cái, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra được là ai, bất quá, khi người kia tiếng tục lên tiếng thì con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt lại.

- Phụ thân, là Lạc Trần giết ca ca.

Thân ảnh lôi thôi quỵ người xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

- Tuyết Y? Ngươi là Tuyết Y?

Lý Vân Hà kêu lên sợ hãi, hắn lắc người một cái tiến đến thân ảnh lôi thôi kia.

Không sai, người tới chính là Lý Tuyết Y được đám người Tiêu Phàm cứu.

Lý Vân Hà cẩn thận đỡ nàng dậy, hai tay vuốt ve gương mặt Lý Tuyết Y, nhìn mấy vết thương khủng bố trên người nàng thì Lý Vân Hà tỏa ra sát khí khủng bố.

- Lạc Trần? Tuyết Y, ngươi nói là Lạc Trần giết chết ca ca ngươi?

Lý Vân Hà âm trầm, nếu như không phải kiêng kị người kia phía sau Lạc Trần thì đoán chừng hắn đã sớm giết đến tận cửa Chiến Vương Học Viện rồi.

Sắc mặt Lý Tuyết Y trắng bệch, gật gật đầu nói:

- Đúng, chính là Lạc Trần, lúc hắn truy sát ta thì nhóm Tiêu Phàm đã cứu ta.

Lý Vân Hà thu liễm sát ý, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm nhu hòa mấy phần, lộ ra một tia cảm kích, đỡ Lý Tuyết Y dậy, nói với Tiêu Phàm:

- Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, ngày sau lão phu lại tự đến Thần Phong Học Viện nói lời cảm tạ.

- Xin cứ tự nhiên.

Tiêu Phàm gật đầu đưa mắt nhìn Lý Vân Hà mang Lý Tuyết Y rời đi, trong lòng có chút nghi hoặc, âm thầm trầm ngâm nói:

- Không đúng, Lý Tuyết Y tại sao lại bị thương? Lúc ấy cứu nàng thì hình như không có bị thương, lấy thực lực của nàng thì chỉ có tu sĩ Chiến Tôn hậu kỳ trở lên mới có thể gây uy hiếp.

- Lão Tam, ánh mắt Lý Tuyết Y lấp lóe hẳn còn có chút lời chưa nói, hơn nữa, Lý Vân Hà đi vội vàng như thế...

Lăng Phong nhỏ giọng thầm thì nói.

- Ta biết, việc này không chỉ đơn giản như vậy.

Tiêu Phàm tự nhiên đã sớm đoán được, lấy nhãn lực của hắn thì một chút cử động đó làm sao có thể qua mặt hắn được.

Làm hắn có chút vui là Lý Tuyết Y lại không có bỏ đá xuống giếng, nếu không thì hắn lại phải đối mặt thêm một cái Lý gia cường đại.

Gân xanh trên trán Hoàng Trùng Tiêu ngọa nguậy như con giun, sắc mặt đỏ bừng, làm hắn hắn biết đang yên đang lành lại xuất hiện một Lý Tuyết Y làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của hắn.

- Còn chưa cút.

Tiêu Phàm khinh thường liếc mắt nhìn Hoàng Trùng Tiêu, nếu như Hoàng Trùng Tiêu không sợ hãi Quách Sĩ Thần mà dám lao tới giết mình, thì bản thân sẽ còn đánh giá hắn cao thêm một chút.

Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm đối với hắn chỉ có khinh thường.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi rất ngông cuồng, này sau chết như thế nào cũng không biết đâu.

Hoàng Trùng Tiêu nổi giận, quét mắt một vòng Quách Sĩ Thần nói:

- Ta không tin, ngươi có thể bảo hộ hắn cả đời! Yến Thành Thu Liệp sắp đến, hi vọng bọn hắn đều có thể còn sống.

Uy hiếp! Uy hiếp trần trụi!

- Chúng ta trở về.

Quách Sĩ Thần móc móc lỗ tai, quay qua nói với đám Tiêu Phàm, về phần Hoàng Trùng Tiêu hắn đã chẳng thèm quan tâm nữa.

Hoàng Trùng Tiêu tức muốn hộc máu nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Tiêu Phàm rời đi.

- Kẻ này bất phàm.

Trầm Chấn Đào nhìn qua bóng lưng Tiêu Phàm, hít sâu một hơi nói.

Không bao lâu, Lý Vân Hà mang theo Lý Tuyết Y trở lại Lý gia, đi vào một cái sân bên trong của Lý gia.

- Tuyết Y, nói đi, người giết đại ca ngươi rốt cục là ai?

Trong mắt Lý Vân Hà tinh quang lập loè, sát cơ lộ ra, cả tòa viện tử đều phủ thêm một tầng sương lạnh.

Thân thể mềm mại của Lý Tuyết Y run lên, nước mắt cuồn cuộn trào ra, thút thít nói:

- Là Lạc Trần, còn có, còn có Vân Lạc Tuyết!

- Vân Lạc Tuyết?!

Lý Vân Hà lộ ra vẻ không thể tin, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn:

- Hay cho một cái vương thất Vân gia, cho rằng Lý gia ta dễ khi dễ sao? Giết con trai của Lý Vân Hà ta, ta muốn tiêu diệt cửu tộc của ngươi để hoàn lại, còn có Lạc Trần kia, không đem hắn chém thành muôn mảnh thì khó tiết mối hận trong lòng lão phu.

- Phụ thân.

Lý Tuyết Y lo lắng kêu lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói:

- Vân Lạc Tuyết khó giết, tên Lạc Trần kia càng khó giết hơn.

Lý Vân Hà cau mày một cái, Lý Tuyết Y tiếp tục nói:

- Một tháng trước, Lạc Trần muốn giết ta và đại ca, còn có Vân Lạc Tuyết, đại ca vì cứu ta nên ngăn Lạc Trần lại, về sau bị Lạc Trần truy sát, là bọn Tiêu Phàm đã cứu ta.

Thế nhưng về sau ta mới biết được, đại ca là bị Vân Lạc Tuyết giết chết, Lạc Trần và Vân

LwugVSAiḧạc Tuyết cố ý diễn một tuồng kịch, nửa tháng trước ta lại gặp Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết, bị bọn hắn phát hiện, ta thiếu chút nữa thì về không được.

Nói tới đây, Lý Tuyết Y than thở khóc lóc ầm lên:

- Phụ thân, ngươi nhất định phải báo thù cho đại ca.

Lý Vân Hà nắm đấm nắm chặt, kém chút bóp ra máu, trán nổi gân xanh, nghiêm nghị nói:

- Yên tâm, người Lý gia ta không phải dễ khi dễ như vậy, Lạc Trần phải chết, Vân gia phải diệt!

Hồi lâu, Lý Vân Hà bình tĩnh suy nghĩ một chút, nói:

- Tuyết Y, vì báo thù cho đại ca ngươi, ngươi có thể chịu một chút liên lụy không?

- Vô luận khổ sở gì, Tuyết Y đều có thể tiếp nhận! Chỉ cần có thể báo thù cho đại ca.

Lý Tuyết Y kiên định gật đầu.

- Tốt, đây mới là nữ nhi của Lý Vân Hà ta.

Lý Vân Hà hít sâu, nói:

- Còn không đến nửa tháng chính là Yến Thành Thu Liệp, diệt Vân gia tạm thời còn làm không được, nhưng giết Vân Lạc Tuyết và Lạc Trần vẫn có thể.

- Ta nhất định sẽ không làm phụ thân phải thất vọng, sẽ cho đại ca an nghỉ nơi suối vàng.

Lý Tuyết Y kiên định nói.

Một bên khác, bọn Tiêu Phàm đã trở lại Thần Phong Học Viện, Quách Sĩ Thần một câu đều không nói liền rời đi giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

- Thời gian con mười ngày, mọi người nên nắm chặt thời gian tu luyện đi, Yến Thành Thu Liệp cũng sẽ không yên bình đâu.

Lăng Phong nói xong một câu liền đi vào phòng.

- Đồ lưu manh...

Tiểu Ma Nữ nhìn Tiêu Phàm há miệng muốn nói.

- Tiểu Ma Nữ, đây cũng không phải tính cách bình thường của ngươi, ngươi muốn nói gì thì cứ nói.

Tiêu Phàm cười cười, hắn phát hiện, Tiểu Ma Nữ mấy ngày nay có vẻ như không còn kêu ngạo, yêu kiều như lúc trước, dường như biến một người khác:

- Hiện tại ngươi mới giống một nữ nhân a.

- Ngươi!

Tiểu Ma Nữ hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, bộ ngực chập chùng, lúc này nàng đang mặt một bộ trường bào màu trắng, không nhiễm chút bụi trần, tựa như một tiên nữ chốn nhân gian.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Thật vất vả mới khen ngươi một câu, hiện tại lại trở mặt rồi? Muốn cùng ta so mắt ai to hơn đúng không?

Tiêu Phàm trực tiếp trừng mắt trở lại.

- Lại liếc mắt đưa tình, má ơi, toàn thân ta nổi da gà hết rồi, đi tắm một cái ngủ vậy.

Bàn Tử bĩu môi, quay người chuẩn bị rời đi.

- Cút!

Tiểu Ma Nữ một cước đá ra làm bàn tử lăn như hột mít.

- Đúng là mạnh mẽ, sau này nhìn ngươi làm sao mà gả đi được.

Tiêu Phàm trêu ghẹo nói.

- Đồ lưu manh, ai cần ngươi lo! Mặc kệ ngươi!

Tiểu Ma Nữ phẫn nộ hét lớn, giống như một con cọp cái tức giận, trực tiếp đi vào phòng lưu lại Tiêu Phàm ngẩn người tại chỗ.

- Cái vẹo gì đang xảy ra thế này?

Tiêu Phàm nhún nhún vai, bộ dáng im lặng, tay phải xoa cằm:

- Tiểu Ma Nữ hôm nay uống nhầm thuốc hay sao, hình như có chút không đúng.

Khi hắn nghĩ đến Yến Thành Thu Liệp, con ngươi sắc bén lên, thì thầm nói:

- Yến Thành Thu Liệp, đoán chừng rất nhiều người muốn ta chết a? Trùng sinh dị thế, Tiêu Phàm ta không ngại làm địch với cả thế gian.

Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status