Vô thượng sát thần

Chương 1135: Nguy Cơ Đại Long


Tiêu Phàm bị hành động của Phong Lang chấn kinh, ngọc bội kia thế nhưng là chìa khoá của kho báu bí mật nào đó, Phong Lang cứ như vậy đưa cho mình?

- Trên đời này, công tử là người ta tin tưởng nhất, đồ vật này nên cho ngươi.

Con ngươi Phong Lang vô cùng kiên định, trực tiếp nhét ngọc bội vào trong tay Tiêu Phàm.

- Không, đồ vật này ngươi giữ lại.

Tiêu Phàm vội vàng đẩy ngọc bội đỏ trở về, có điều Phong Lang lại lui ra phía sau mấy bước.

- Công tử, ta biết rõ bản thân ta có bao nhiêu thực lực, đồ vật này mang theo trên người cũng không an toàn, liền phiền công tử giúp ta bảo quản.

Phong Lang cười nói.

- Tiểu tử nhà ngươi thật ngang bướng.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó trịnh trọng nói:

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống, đồ vật này nhất định sẽ không bị mất.

- Vậy ta cáo từ trước, công tử bảo trọng.

Phong Lang chắp tay hơi hơi thi lễ nói.

- Bảo trọng!

Tiêu Phàm gật đầu, đưa mắt nhìn Phong Lang đi xa, hắn đối với thực lực Phong Lang cũng không quá lo lắng, Phong Lang đột phá Chiến Thánh cảnh, cho dù Chiến Thánh trung kỳ cũng chưa chắc có thể giữ chân được hắn.

Nhìn hai khối ngọc bội trong tay, Tiêu Phàm cau mày, sau đó cẩn thận từng li từng tí dùng một hộp ngọc cất hai khối ngọc bội đi.

Trước đó treo ngọc bội ở trên cổ, Tiêu Phàm còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại biết rõ tầm quan trọng của khối ngọc bội này, Tiêu Phàm không dám tùy tiện để lộ trước mặt người khác nữa.

- Có lẽ, cha mẹ bị Sở gia bắt đi nhất định có quan hệ tới miếng ngọc bội này.

Trong lòng Tiêu Phàm ngưng tiếng nói.

Mẫu thân hắn dù sao cũng là dòng chính Sở gia, dù đã từng phạm sai lầm cũng không có khả năng lại bị Sở gia đối đãi như vậy. Bây giờ xem ra trên người mẫu thân hắn rất có thể có đồ vật mà Sở gia muốn có.

Lại liên tưởng đến đồ vật mà cha mẹ hắn để lại cho hắn, cũng chỉ có miếng ngọc bội này, vậy suy ra, đồ vật Sở gia muốn có được rất có thể chính là miếng ngọc bội này.

Hồi lâu, Tiêu Phàm bình phục suy nghĩ một chút liền đuổi kịp Bắc Thần Phong cùng Tiểu Kim.

- Sư thúc, Phong Lang đi rồi?

Bắc Thần Phong cười nói, nhìn thấy Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:

- Hiện tại chúng ta về Ly Hỏa Đế Đô phải không?

- Ngươi biết rõ hướng đi à?

Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Bắc Thần Phong.

- Gia gia cho lúc trước cho ta một tấm bản đồ.

Bắc Thần Phong nói, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện quyển da cừu hơi mỏng.

Tiêu Phàm không chút do dự nhận lấy, nhìn kỹ, khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, đây lại là tấm bản đồ Chiến Hồn Đại Lục, không chỉ bao quát Nam Vực, mà Bát Vực khác, thậm chí ngay cả Hải Vực tứ phương đều được vẽ trên bản đồ.

Nhìn từ trên bản đồ, Chiến Hồn Đại Lục Cửu Vực hiện lên vòng tròn phân bố, bên ngoài vòng tròn theo thứ tự là Đông Nam Tây Bắc Tứ Vực, bên trong là Thiên Địa Huyền Linh Tứ Vực, chính giữa chính là Trung Vực, cũng chính là Thần Vực.

Tiêu Phàm mặc dù sớm đã biết rõ, nhưng nhìn địa đồ càng thêm rõ ràng trực quan, Tiêu Phàm rất nhanh liền tìm tới vị trí của bản thân, lại ngẩng đầu nhìn chân trời, đáng tiếc không có mặt trời.

Ở chỗ này, muốn phân biệt khu vực, cũng chỉ có thể dựa vào mức độ đậm đặc của Linh Khí, đương nhiên, còn có một biện pháp đơn giản, chính là tùy ý bắt một Hồn Thú, như vậy cũng rất dễ dàng rời đi.

- Từ Bạo Loạn Chi Hải về Ly Hỏa Đế Đô, vừa hay đi qua Đại Long Đế Triều, vậy đi Long Hoàng Đế Đô một chuyến trước đã.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.

Long Tịch chết, Long Vũ mất tích, trong lòng Tiêu Phàm luôn tự trách, bất luận thế nào cũng phải đi Đại Long Đế Triều, thông báo cho Long Thần một tiếng.

Về phần thi thể Long Tịch lại là ở chỗ Lãnh Tiếu Nhận, Tiêu Phàm tin tưởng, không cần hắn phân phó, Lãnh Tiếu Nhận khẳng định cũng sẽ để Long Tịch trở lại Đại Long.

Thu hồi bản đồ, Tiêu Phàm lách mình xuất hiện ở trên lưng Tiểu Kim, khẽ nói mấy tiếng, Tiểu Kim liền biến thành một vệt sáng bay đi về hướng chân trời.

- Sư thúc, bản đồ kia là của ta.

Bắc Thần Phong kêu to, vội vàng truy đi lên, hắn biết rõ, bản đồ này không cách nào trở về được nữa.

Ba người bọn Tiêu Phàm tốc độ rất nhanh, khoảng cách mấy chục vạn dặm, bọn hắn vẻn vẹn chỉ mất sáu bảy ngày, sau khi đột phá Chiến Thánh cảnh, tốc độ bọn họ đã nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

- Sư thúc, phía trước chính là Long Hoàng Đế Đô, chúng ta nhanh đến đó.

Bắc Thần Phong từng tới Long Hoàng Đế Đô mấy lần, cũng coi là quen với Địa Vực này.

Quả nhiên, ngẩng đầu nhìn lại, một tòa thành trì kim bích huy hoàng to lớn in vào trong tầm mắt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm khá là cảm khái, lần trước vòng thứ nhất Sát Vương Thí Luyện tiến hành ở chỗ này, không nghĩ tới đã qua hơn một năm rồi.

Mà trong hơn một năm này có quá nhiều chuyện phát sinh, khiến Tiêu Phàm cảm giác đã trải qua vài chục năm.

- Oanh!

Đột nhiên, một tiếng nổ vang từ Long Hoàng Đế Đô truyền đến, chỉ thấy một đám mây hình nấm phóng lên tận trời, khí lãng cuồng bạo cùng tiếng kiếm rít sắc bén vang tận mây xanh, đám mây chân trời toàn bộ nổ tung.

- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người đang tạo phản?

Nụ cười trên mặt Bắc Thần Phong cứng đờ, trong mắt đều là vẻ kinh dị.

- Hô!

Thân hình Tiêu Phàm lóe lên, hóa thành một vệt sáng bắn nhanh về nơi xa, hắn biết rõ tình cảm giữa Long Vũ và Long Thần, nếu như Long Thần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, về sau Tiêu Phàm còn mặt mũi nào đi gặp Long Vũ nữa?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm bộc phát ra tốc độ cực hạn, xông thẳng tới Long Hoàng Đế Đô.

Mấy phút trước đó, bên trong Đại Long Đế Cung, trên hư không đâu đâu cũng có bóng người, lít nha lít nhít, rõ ràng là ban ngày, lại khiến cho người ta cảm giác đêm tối đang buông xuống.

- Chiến Thần Điện tiếp quản nơi đây, một Đế Triều nho nhỏ như ngươi cũng dám phản kháng?

Trên không trung, một nam tử trung niên cười lạnh nhìn phía dưới, sát ý nồng đậm.

Phía trước đại điện, một thanh niên mặc Kim Sắc Long Bào đứng đấy, đầu hắn đội mũ vua, con ngươi băng lãnh nhìn nam tử trung niên trên không trung.

Thanh niên mặc Long Bào không phải ai khác chính là Long Thần.

- Chỉ cần trẫm còn ở đây một ngày, ai cũng đừng nghĩ có thể nhúng chàm Đại Long Đế Triều.

Long Thần ngữ khí có khí phách, lạnh giọng nói:

- Chiến Thần Điện cao quý bậc nào, làm sao có thể nhúng chàm lãnh thổ Đế Triều, ngươi lấy cớ cũng thật quá ngây thơ.

Long Thần mặt ngoài đang nâng địa vị Chiến Thần Điện lên, nhưng ý trào phúng lại lộ rõ trên mặt, Chiến Thần Điện ngươi cao cao tại thượng, chẳng lẽ có thể tuỳ tiện làm Chúa Tể Đế Triều khác à, còn có mặt mũi hay không?

Nếu là trước kia, Long Thần sẽ không quan tâm, nhưng mà hiện tại, hắn đã đáp ứng với Long Tiêu đã chết, nhất định thủ hộ Đại Long Đế Triều, lời hứa của nam nhân làm sao có thể không tuân thủ chứ?

Chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi cường đại thế nào, dù phải hi sinh tính mệnh cũng sẽ không tiếc!

- Ngươi, tiểu tử ngươi thật khó chơi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đã chậm trễ thời gian nửa tháng, trong nửa ngày nữa, Trưởng Lão Chiến Thần Điện sẽ tới nghiệm thu thành quả, nếu ngươi tiếp tục phản kháng, không chỉ ngươi phải chết, người gia tộc của ngươi tất cả cũng đều phải chết!

Nam tử trung niên sát khí nặng nề nói.

Hắn còn có một câu không nói ra, chính là không chỉ Long Thần phải chết, mà ngay cả hắn cũng có khả năng phải chết.

Bởi vì nửa tháng trước đó, Trưởng Lão Chiến Thần Điện đã lập quân lệnh trạng với bọn hắn, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn bức thiết muốn chiếm lĩnh Long Hoàng Đế Đô như vậy.

Thấy thời gian đến ngày càng gần, nam tử trung niên cũng ngày càng lo lắng, đáng tiếc, hắn chỉ là tu sĩ Chiến Đế cảnh, bằng không, đâu cần phải nói nhảm cùng Long Thần nhiều như vậy.

- Vậy thì chờ Trưởng Lão Chiến Thần Điện của ngươi đến rồi lại nói.

Long Thần vẫn không lùi nửa bước nói.

- Ngươi chờ bản Trưởng Lão sao?

Một tiếng gầm đột nhiên vang lên, ngay sau đó một cỗ khí thế dồi dào quét sạch giữa trời đất, nam tử trung niên cùng Long Thần cùng biến sắc, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

Lục Đạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status