Vô thượng sát thần

Chương 145: Bởi Vì Không Đến Lượt Ngươi Giết


Tiêu Phàm đứng trên sườn núi nhìn Tiêu Thành phía xa, lờ mờ có thể thấy được mấy điểm sáng, bây giờ mới rạng sáng, cả tòa thành trì vẫn chưa tỉnh giấc.

Lúc ấy hắn và Tiểu Ma Nữ cùng Tiểu Kim mất thời gian bảy ngày để chạy từ Tiêu Thành đến Yến Thành, mà lúc này hắn lại tốn không tới nửa ngày.

Tiêu Phàm cảm khái, hắn rời đi mấy tháng rốt cục cũng trở về, mà lần này hắn không còn là Tiêu Phàm có thể mặc người chém giết nữa, hắn rất muốn để người khác biết hậu quả của những người muốn giết hắn.

- Nghỉ ngơi tại chỗ, hừng đông vào thành.

Tiêu Phàm vung tay lên, quát khẽ nói.

- Vâng, U Vương!

Hai mươi cao thủ Ngự Lâm Quân nhao nhao nhảy xuống Truy Phong Lang, nghỉ ngơi tại chỗ, bọn họ biết ngày mai sẽ rất bận rộn nên nhất định phải nghĩ ngơi để lấy lại tinh thần.

Thời gian trôi qua, khi ánh ban mai đầu tiên chiếu rọi thiên địa cuồn cuộn này, Tiêu Thành cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Tiêu phủ đang bị rất nhiều người vây quanh, tiếng la giết một mảnh, ồn ào vô cùng.

- Tiêu Vân, kỳ hạn đã đến, nếu không mở cửa, Lâm gia chính là kết quả của Tiêu gia ngươi.

Đại môn Tiêu gia, một tên nam tử trung niên hét lớn, trong mắt hiện ra lãnh quang.

Nếu như Tiêu Phàm ở đây nhất định sẽ nhận ra người này, nam tử chính là Tô gia gia chủ, Tô Hàn Vân!

Bên cạnh hắn còn có một người, là Liễu gia gia chủ Liễu Thành, lúc ở Lạc Nhật Sơn Mạch Tiêu Phàm có gặp qua một lần.

- Tô huynh, ta thấy không cần phải phiền toái như vậy, Tô gia ngươi cứ giết tới đi, Liễu gia ta thay ngươi lược trận là được. Chỉ cần Tô huynh chia cho Liễu gia ta một chút chỗ tốt là được.

Liễu Thành cười nhạt một tiếng.

- Cũng được, tất cả mọi người nghe lệnh, lên hết cho ta, nếu ai dám phản kháng, giết!

Thần sắc Tô Hàn Vân băng lãnh, trong lòng nghĩ thầm:

- Chỉ cần Tiêu gia diệt vong, về sau Tiêu Thành liền có thể đổi thành Tô Thành.

Mấy tháng trước, Lâm gia gia chủ chết ở trong tay Tuyết Sư bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch, Tô gia mượn cơ hội này diệt Lâm gia, lại thêm nội bộ Tiêu gia lục đục, Tô gia nhất cử trở thành đệ nhất đại gia tộc ở Tiêu Thành.

Lần này tìm Liễu gia hỗ trợ, chính là muốn nhất thống Tiêu Thành, chân chính trở thành đệ nhất gia tộc tại Tiêu Thành.

- Giết!

Nghe thấy mệnh lệnh Tô Hàn Vân, người Tô gia lập tức trở nên hưng phấn, vừa nghĩ đến Tô gia sắp trở thành đệ nhất gia tộc ở TiêuThành thì bọn họ kích động không thôi.

Mấy tên tu sĩ Chiến Sư cảnh toàn lực một kích phá vỡ đại môn Tiêu gia, đệ tử Tiêu gia lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Người dẫn đầu chính là Tiêu gia thái thượng trưởng lão, Tiêu Vân, bên cạnh hắn là Tiêu Thiên, Tiêu Hàn, và những trưởng lão còn lại của Tiêu gia.

- Tô Hàn Vân!

Sắc mặt Tiêu Vân âm trầm, trợn mắt nhìn Tô Hàn Vân, vừa nghĩ tới Tiêu gia sắp hủy ở trong tay mình, hắn cực kỳ không cam lòng.

- Tiêu Vân, ta tôn trọng ngươi là trưởng bối, cho ngươi cơ hội, nếu như người đã không quý trọng vậy cũng đùng trách ta.

Thần sắc Tô Hàn Vân lạnh lùng, việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

- Cho dù chết, lão phu nhất định cũng phải kéo theo ngươi.

Tiêu Vân đã dự định cùng đồng quy vu tận.

- Tiêu Vân, nói thật, ngươi kém xa Tiêu Hạo Thiên.

Tô Hàn Vân coi thường nhìn về Liễu Thành bên cạnh nói:

- Liễu huynh, giết chết Tiêu Vân, lại cộng thêm 200 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch!

- Được.

Liễu Thành cười tủm tỉm nói, 200 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, đây chính là tương đương với hai viên Hồn Tinh Ngũ Giai đỉnh phong a, có chỗ tốt không mà không lấy chính là ngu ngốc.

- Về phần người Tiêu gia, cũng không cần lưu lại một ai.

Tô Hàn Vân nói xong liền lao thẳng tới Tiêu Vân.

Đúng lúc này, hai mươi hai đạo thân ảnh đi tới cửa thành, nhìn cửa thành đang đóng chặt, Tiêu Phàm cau mày một cái, lạnh lùng nói ra hai chữ:

- Phá thành!

- Vâng!

Một tên tướng sĩ Chiến Tông cảnh xuất thủ, một đao liền đem cửa thành chém thành mảnh vụn, người trong thành kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy hai mươi người cưỡi Truy Phong Lang to lớn đang xông tới, một cỗ khí thế cuồng dã tản ra, bách tính trong thành bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

- Hồn Thú kinh khủng vậy mà chỉ vẻn vẹn là tọa kỵ, những người này là ai?

- Đúng, người kia hình như là Tiêu Thành đệ nhất phế, không, là Tiêu gia tam thiếu!

- Tiêu Phàm vậy mà lại trở về? Đáng tiếc, Tiêu gia đoán chừng sắp bị diệt tộc, hắn về trễ rồi.

- Tiêu gia đuổi Tiêu Phàm ra khỏi tộc, Tiêu Phàm khẳng định nhớ hận này, hắn cũng mong Tiêu gia bị diệt vong a, nhưng nếu Tiêu gia không hủy trong tay hắn thì hắn nhất định không cam tâm, người Tô gia sắp gặp xui xẻo rồi đây.

Đám người kinh ngạc nhìn hai mươi hai thớt Truy Phong Lang vụt qua nhanh như tên bắn, rất nhiều người lặng lẽ đi theo.

Tiêu Thành không lớn, vẻn vẹn hai mươi, ba mươi tức thời gian, bọn Tiêu Phàm đã đi tới phủ đệ Tiêu gia, nhìn thấy đại môn một mảnh hỗn độn, Tiêu Phàm cau mày một cái.

Bên trong Tiêu phủ truyền ra từng đợt tiếng binh khí va chạm, sát khí trong mắt Tiêu Phàm lóe lên.

Đệ tử Tiêu gia vừa thủ vừa lui, lúc này đã lui đến nội viện của Tiêu phủ, Tiêu Vân bị Tô Hàn Vân và Liễu Thành bức đến một góc, vết thương trên người chồng chất, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

- Tiêu Vân, ta đã nói ngươi kém xa Tiêu Hạo Thiên, ngươi đúng thật mù mắt rồi, chỉ vì Tiêu U mà đem hắn đuổi khỏi Tiêu gia?

Tô Hàn Vân cười ha ha, trường kiếm trong tay không không dừng lại một chút chém lên người Tiêu Vân thêm mấy vết thương.

Ngay sau đó, Liễu Thành đá một cước vào vết thương Tiêu Vân, thân thể Tiêu Vân hung hăng đụng lên vách tường, trong miệng máu tươi cuồng phún.

- Tiêu Vân, ta biết, ngươi là đang đợi Tiêu U a? Không sợ nói cho ngươi biết, Hoàng gia đã bị diệt tộc, ngươi cho rằng Tiêu U có Hoàng gia làm chỗ dựa liền vĩnh thế không lo?

Tô Hàn Vân càng nói càng hưng phấn:

- Kỳ thật, ta rất cảm tạ ngươi, ngươi biết là ai diệt Hoàng gia không?

- Là ai?

Tiêu Vân không cần nghĩ ngợi hỏi.

- Là phế vật bị ngươi đuổi khỏi Tiêu gia, là Tiêu Phàm bị toàn bộ người Tiêu Thành gọi là phế vật, có phải ngươi rất hối hận hay không?

Tô Hàn Vân cười gằn nói, một kiếm xuyên thủng bả vai Tiêu Vân, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống.

- Tiêu Phàm?

Con ngươi Tiêu Vân co rụt lại, trái tim hung hăng xúc động một hồi, thần sắc không thể nào tưởng tượng được.

Tiêu Phàm lúc này mới rời đi bao lâu, lại có thể diệt Hoàng gia? Đây quả thực là điều không tưởng!

- Tô huynh, đề phòng vạn nhất, giết đi rồi nói.

Liễu Thành trầm giọng nói.

- Được!

Tô Hàn Vân gật đầu, đâm một kiếm thẳng vào mi tâm của Tiêu Vân.

- Keng!

Vào thời khắc kiếm của Tô Hàn Vân sắp đâm vào mi tâm Tiêu Vân, một đạo kiếm mang khác từ một bên lóe lên ngăn trở Tô Hàn Vân, sau một khắc, một bóng hình xinh đẹp ngăn khuất trước người Tô Hàn Vân.

- Mộc Vũ, tại sao con lại trở về? Con ngăn ta lại làm gì?

Tô Hàn Vân kinh ngạc nhìn nữ tử phía trước, người tới chính là Tô Mộc Vũ.

- Dừng tay cho ta!

Tô Mộc Vũ kêu to, Hồn Lực bàng bạc tản ra, chiến đấu trong nháy mắt ngưng lại.

- Cha, người không thể giết hắn.

Tô Mộc Vũ quay người nhìn về phía Tô Hàn Vân nói.

- Không thể giết? Vì cái gì không thể giết?

Tô Hàn Vân sầm mặt lại, hắn làm sao biết vào thời khắc Tô gia sắp trở thành đệ nhất gia tộc thì ngươi ngăn cản lại chính là con gái hắn.

- Bởi vì không tới phiên ngươi tới giết.

Đúng lúc này, một đạo âm thanh bá đạo băng lãnh vang lên, ngay sau đó một cỗ khí thế bàng bạc từ cửa đại viện ập tới.

Tất cả mọi người biến sắc, khí tức kia bọn hắn căn bản không thể tiếp nhận nổi

Nghe được thanh âm kia, Tô Mộc Vũ biến sắc, cả người cảm giác chán chường rất nhiều, nàng biết tên sát tinh kia đã đến.

MềuSiuBự -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status