Vô thượng sát thần

Chương 159: Rời Đi


Đêm đó, Tiêu Phàm cầm trọng kiếm Vô Phong diễn luyện chiến kỹ trong sân, từng đợt tiếng xé gió vang lên, không thể không nói, so sánh với Tu La kiếm thì Vô Phong mặc dù lực công kích tăng lên không ít, nhưng tốc độ cũng giảm đi một nữa.

Sau nửa nén nhen, Tiêu Phàm lúc này mới dừng lại, Hồn Lực trong cơ thể hầu như hạo sạch, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ khổ sở:

- Lực bộc phát đúng là khiếm khuyết rất nhiều a, trường kỳ sử dụng Vô Phong kiếm chắc sẽ tăng lực bộc phát lên không ít, sức bền cũng đạt đến một cấp bậc hoàn toàn mới.

Thu hồi Vô Phong kiếm, Tiêu Phàm tắm một cái rồi về phòng, ánh mắt hắn đang nhìn vào một chiếc hộp gỗ màu đen, đây là đồ vật phụ thân Tiêu Trường Phong lưu lại cho hắn.

Những ngày hôm nay bận rôn làm hắn không để ý, hôm nay có cơ hội liền nhìn một chút.

Tiêu Phàm có chút khẩn trương, lại có chút hiếu kỳ, trong lòng nghĩ thầm:

- Đồ vật làm cho Mạc Thiên Nhai giữ lại mấy chục năm, thoáng nghĩ cũng không đơn giản a.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm nhắm mắt mở hộp gỗ ra, sau đó chậm rãi mở hai mắt nhìn về bên trong hộp gỗ.

- Một phong thư? Một khối ngọc bội?

Tiêu Phàm bĩu môi lẩm bẩm, làm sao lại chỉ có vài thứ đơn giản như thế?

Hắn lật qua lật lại hộp gỗ tìm mấy lần, trừ một khối ngọc bội tử sắc và một lá thư màu vàng ố thì không còn gì khác.

- Sở?

Cầm lấy ngọc bội, Tiêu Phàm ở một mặt khác trên ngọc bội có chữ "Sở", trừ cái đó ra thì không còn chỗ nào đặt biệt nữa.

- Ngọc là ngọc tốt, vào tay ôn hòa, dùng để dưỡng thần cũng không tệ, nếu là vào kiếp trước thì nhất định sẽ bán được giá trên trời.

Tiêu Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Trên ngọc có một sợi dây màu đen, cũng không cần phải tìm dây, Tiêu Phàm liến mang lên đeo vào cỗ, ngọc nằm bên trong quần áo, người ngoài nhìn vào cũng không thấy.

Thu liễm tâm thần, ánh mắt Tiêu Phàm lúc này mới nhìn vào phong thư kia, sau khi mở tra thì lông mày Tiêu Phàm nhíu lại thành một đoàn.

- Sống cho thật tốt, Tiêu Trường Phong.

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ mà làm Tiêu Phàm trở nên nghẹn ngào, rốt cục đây là cảm giác gì?

Hồi lâu, Tiêu Phàm mới bình tĩnh lại, hắn ngắm nhìn mặt trên trên bầu trời đêm thăm thẳm, cắn răng nói:

- Yên tâm, ta sẽ sống thật tốt.

Đêm đó Tiêu Phàm mơ một giấc mộng, hắn mơ thấy được gặp cha và mẹ, nhưng hình ảnh rất mơ hồ làm hắn không thể nào thấy rõ chân dung hai người.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Phàm, Tiểu Kim và Bàn Tử ba rời khỏi Thần Phong Học Viện, rời khỏi Yến Thành, bước vào cuộc hành trình tiến về Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

- Lão Tam, con đường bên trái thông đến Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, con đường bên phải thông với Hồn Thú Sơn Mạch, chúng ta đi đâu trước đây?

Bàn Tử đứng ở ngã ba nhìn Tiêu Phàm hỏi.

- Ngươi muốn đi đâu?

Tiêu Phàm cười cười.

- Con đường bên trái tuy an toàn nhưng lại phải đi vòng quanh Hồn thú Sơn Mạch, con đường bên phải lại vô cùng nguy hiểm, nhưng có thể cắt ngang Hồn Thú Sơn Mạch thẳng đến đường chính của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, Hoàng Thành của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cách Hồn Thú Sơn Mạch không xa.

Bàn Tử nói.

- Vậy còn phải hỏi, chúng ta cũng không phải đi chơi.

Tiêu Phàm trực tiếp đi con đường bên phải, vừa đi ra mấy bước lại quay đầu nhìn mập mạp nói:

- Ta nói Lão Nhị này, ngươi hình như rất quen thuộc với Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, chẳng lẽ ngươi là người của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều?

- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều thì tính là cái gì chứ, nếu ca nói bối cảnh của mình chỉ sợ hù chết ngươi.

Bàn Tử cười ha hả vượt qua Tiêu Phàm, trong mắt Bàn Tử chợt lóe lên một tia âm trầm.

Tiêu Phàm không nói, hắn biết trên người Bàn Tử cũng có một cố sự không muốn người khác biết, khi giết chết Lạc Trần thì hắn tựa như biến thành một người khác, khí thế kia người bình thường tuyệt đối không có được.

Chỉ là Bàn Tử không nói thì hắn cũng không hỏi, có chút sự tình chỉ cần đến lúc sẽ tự được bày ra ánh sáng.

Nửa tháng sau, bên trong Hồn Thú Sơn Mạch truyền ra một tiếng rống, một con Hồn Thú to lớn đã ngã xuống.

- Hồn Thú Ngũ Giai sơ kỳ, đúng thật là không có tính khiêu chiến.

Bàn Tử cởi trần đi đến trước mặt thi thể Hồn Thú kia đào ra một viên Hồn Tinh Ngũ Giai.

Hai người ngốc ở bên trong Hồn Thú Sơn Mạch hết nửa tháng, thân thể lúc này cũng vô cùng bẩn thỉu, mỡ trên người Bàn Tử cũng ít đi mấy cân.

- Cẩn thận một chút, chỗ này đã là nơi rất sâu rồi, rất có khả năng gặp được Lục Giai Hồn Thú.

Tiêu Phàm vẫn cẩn thận như cũ.

- Lão Tam, ngươi yên tâm, ở chỗ này tối đa chỉ xuất hiện Ngũ Giai Hồn Thú, xuyên qua khu vực trung tâm này sẽ ít gặp Ngũ Giai Hồn Thú.

Bàn Tử lơ đễnh, nói:

- Ai, đáng tiếc lãng phí thi thể Ngũ Giai Hồn Thú, Hồn Giới đã đầy nếu không không thể lãng phí như thế này.

- Ta còn mấy viên.

Tiêu Phàm tiện tay ném cho Bàn Tử một cái Hồn Giới, Hồn Giới trên người hắn không ít, đều là chiến lợi phẩm hắn mấy tháng này đoạt được.

- 40 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch tới tay.

Bàn Tử cười ha hả đem thi thể Hồn Thú bỏ vào bên trong Hồn Giới, cười nói:

- Tiếp tục đi, chỉ cần nữa tháng là đến được Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.

Tiêu Phàm gật đầu sờ Tiểu Kim đầu, ba người một thú tiếp tục tiến lên.

Đi qua hai ngọn núi, mặt trời rực lửa dần dần nhường chỗ cho mặt trăng thanh dịu, gió mát thổi vi vu.

Từng tiếng Hồn Thú thi thoảng vang lên làm cho bóng đêm hạ thêm vài độ, ba người Tiêu Phàm đang ở phía sau một tảng đá lớn nhặt chút củi khô đốt lửa trại, dưới ánh sáng chập chờn của ngọn lửa, sắc mặt hai ngươi đỏ rực.

Bên trên lửa trại cái mày xiên mỹ vị thịt nướng, Bàn Tử đưa tay lau mỡ trên miệng giơ ngón tay cái cho Tiêu Phàm:

- Lão Tam, tay nghề ngươi không tệ, sau này ai gả cho ngươi đúng là có phúc.

- Uhm.

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng cầm lấy một khối nướng chín ném cho Tiểu Kim, Tiểu Kim táp một cái liền bắt đầu ăn ngấu nghiến.

- Lại nghĩ tới Tiểu Ma Nữ?

Bàn Tử nhai mỹ vị trong miệng, nói:

- Lão Tam, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, huynh đệ chúng ta đồng lòng, trên đời này còn có cái gì có thể ngăn cản chúng ta?

Tiêu Phàm cười cười không nói, xếp bằng ở tại chỗ liền bắt đầu tu luyện, Bàn Tử bất đắc dĩ lấy tay đem chọc chọc lửa trại mấy cái làm lửa cháy bừng lên, sau đó cũng ngồi xuống tu luyện.

Đúng lúc này, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng nuốt miếng thịt trên móng vuốt, sau đó một mạch chạy vào rừng không thấy tăm hơi.

Tiêu Phàm và Bàn Tử ngồi yên lặng cũng không phát hiện.

Trời tối người yên, tiếng gió thổi ô ô làm lòng người ngày càng lạnh, tiếng gió giống như có người đang thút thít.

Một tiếng bước chân như có như không vang lên cùng tiếng gió, một cặp kim sắc quang mang lặng yên tới gần vị trí của Tiêu Phàm và Bàn Tử.

Đó là một đầu kim sắc sư tử dài năm sáu mét, bên dưới ánh trăng, toàn thân như kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt.

Ngũ Giai Hồn Thú: Kim Diễm Sư!

Nhìn thấy hai người không có phát hiện ra nó, Kim Diễm Sư từng bước một tới gần.

Năm mươi mét.

Ba mươi mét.

Mười mét!

Mắt thấy càng ngày càng gần, miệng Kim Diễm Sư hé ra răng nanh lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt lóe lên quang mang tàn nhẫn.

Sưu một tiếng, Kim Diễm Sư ra sức vồ tới, khoảng cách mười mét đối với nó mà nói chỉ là gần trong gang tấc, nghĩ đến hai tên nhân loại có thể trở thức ăn của mình, trong mắt nó càng ngày càng kích động lên.

Tiêu Phàm và Bàn Tử một mực vẫn chưa mở mắt, nguyên bản có Tiểu Kim hộ pháp, hai người tu luyện cũng rất nhập thần, làm sao biết hiện tại lại có Hồn Thú tới gần.

Khi móng vuốt Kim Diễm Sư tới gần Tiêu Phàm nửa mét, phốc một tiếng, một đạo hắc phong thổi qua, ánh mắt Kim Diễm Sư lộ ra vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng đã không kịp.

Phốc!

Đạo hắc phong kia trực tiếp xẹt qua đầu Kim Diễm Sư, toàn bộ thân thể khổng lồ giống như một tờ giấy mỏng bị hắc phong kia xé đôi.

Hình ảnh trong mắt Kim Diễm Sư xuất hiện một tên nam tử áo đen, trong tay đang nắm một thanh hắc kiếm lón, con ngươi băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm nó.

MềuSiuBự -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status