Vô thượng sát thần

Chương 1611: Nhất Kiếm Sinh Thế Giới


Nếu để người khác nhìn thấy thần sắc của Chiến Thiên Hạ lúc này hẳn sẽ kinh ngạc không thôi, phải biết rằng Chiến Thiên Hạ đã là Chiến Thần đỉnh phong, người có thể khiến hắn lộ vẻ sợ hãi sẽ là nhân vật bậc nào đây?

Nghe thấy tiếng thét của Chiến Thiên Hạ, Chiến Vân rất muốn nhanh chóng bỏ chạy, đáng tiếc hắn dùng toàn lực cũng không thể nhấc chân lên được, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó nhìn chưởng phong đang đánh tới.

- Phốc!

Một tiếng vang giòn, chỉ thấy một đạo huyết sắc quang ảnh trong nháy mắt xuyên qua ngực Chiến Vân, một đóa huyết hoa nở rộ trong hư không.

Chiến Vân trợn mắt nhìn xuống ngực,trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin xen lẫn sự kinh hoảng. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình bị kẻ khác giết, phải biết rằng hắn đã là Bát Biến Chiến Thần, kẻ có thể nháy mắt giết hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù Chiến Thần đỉnh phong cũng chưa chắc có thể giết hắn như vậy.

Thế nhưng sự việc vẫn phát sinh, hắn có chút hối hận bản thân trước đây quá phách lối, quá coi thường Ly Hỏa Đế Đô, khó trách lúc trước Lôi Thân Chiến Luân Hồi cũng táng thân ở đây.

Đáng tiếc hiện tại hối hận đã không kịp, thời gian vốn là không có khả năng quay ngược.

Thân thể Chiến Vân bỗng nhiên nổ tung, sau đó bị vô số kiếm khí bay qua khiến máu thịt vỡ nát, hóa thành vô số huyết vũ bay loạn trên không trung.

Đường đường là Bát Biến Chiến Thần mà lại chết như thế, ngay cả kẻ nào ra tay giết mình cũng không rõ, nghĩ lại sao thấy thật châm chọc.

Tại thời khắc Chiến Vân tử vong, chưởng ấn Ly Hỏa Đế Đô cũng biến mất vô tung, khiến các tu sĩ đều có cảm giác chết đi sống lại.

Trơ mắt nhìn Chiến Vân bị giết, hai mắt Chiến Thiên Hạ đỏ bừng, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Khi nhìn thấy đạo huyết kiếm kia, hắn cũng bị dọa không nhẹ, hắn tự hỏi nếu hắn xuất thủ, có thể cứu được Chiến Vân hay không cũng khó nói.

Một khắc sau, chiếc Phi Độ Chiến Thuyền từ phía xa nhanh chóng lao tới, những người trên thuyền khi thấy một màn này đều kinh hãi không thôi. Trong thiên hạ này, kẻ nào có thể khiến Chiến Thiên Hạ lộ vẻ sợ hãi như thế?

- Phó điện chủ!

Cách đó không xa, một đạo thân ảnh bay tới bên cạnh Chiến Thiên Hạ, trên mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc mở miệng dò hỏi:

- Chúng ta có tiến đánh Ly Hỏa Đế Đô tiếp không?

Chiến Thiên Hạ nghe kẻ kia hỏi, trong lòng hơi run rẩy, hắn còn có thể tiếp tục đánh sao? Đối với chủ nhân của đạo kiếm quang vừa rồi, hắn phi thường quen thuộc, một tồn tại khiến cả Chiến Luân Hồi còn phải kiêng kị, hắn sao có thể là đối thủ của người đó được.

Lúc đó, một kiếm kia dù cách khá xa lại có thể trong nháy mắt giết chết một Bát Biến Chiến Thần, thực lực đáng sợ như thế e là chỉ người kia mới có thể làm được.

Lúc này, Chiến Thiên Hạ biết đối phương chỉ muốn cảnh cáo mình, nếu không đối phương sẽ không động thủ với Chiến Vân, mà sẽ trực tiếp hướng tới hắn. Trong lòng hắn có chút do dự, vừa mới đằng đằng sát khí chạy tới muốn hủy diệt Ly Hỏa Đế Đô, bây giờ nếu cứ thế rời đi, chẳng phải bản thân hắn sẽ trở thành thiên đại chuyện cười sao.

- Phó điện chủ?

Tên cấp dưới đợi mãi, thấy Chiến Thiên Hạ trầm mặc không nói bèn tiếp tục gọi.

Chiến Thiên Hạ cắn răng hạ quyết tâm:

- Giết! Trong mắt hắn lóe ra quang mang khát máu, sự phẫn nộ cuối cùng cũng chiến thắng lý trí của hắn, hắn muốn báo thù vì Chiến Vân, đồng thời giữ vứng uy nghiêm của bản thân.

Tay vung lên, mấy chục chiếc Phi Độ chiến thuyền xẹt qua, xuất hiện trên bầu trời của Ly Hỏa Đế Đô, đem Ly Hỏa Đế Đô vây chặt đến giọt nước không lọt.

Những kẻ trên thuyền, đa số là tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, có một số tu sĩ Chiến Thần điện cấp cao hơn, còn có cả một số người vừa mới thu phục từ tù binh của Cửu Đại Đế triều.

Khí thế màu bạc từ trên cao áp xuống Ly Hỏa Đế Đô, khiến sĩ khí của những tu sĩ trong thành vừa mới dâng lên lại như thủy triều rút xuống. Thân thể họ tựa như bị một tòa núi lớn hung hăng trấn áp. So với khí thế của một mình Chiến Vân khi nãy, khí thế của mấy chục chiếc chiến thuyền này phát ra càng hung mãnh hơn.

Để đối phó với Ly Hỏa Đế Đô vốn không cần đến mấy chục chiếc chiến thuyền, nhưng Chiến Thiên Hạ lại muốn đồng thời xuất thủ, một là vì hắn kiêng kị người kia, đồng thời cũng hướng đối phương thị uy.

Tại thời khắc biển khí màu bạc sắp rơi xuống, tại nơi cuối chân trời, một đạo huyết sắc quang ảnh phá không phóng tới, khí thế so với đạo huyết ảnh khi nãy còn hung hiểm hơn.

Dưới uy lực của một kiếm này, cỗ uy áp do mấy chục chiếc chiến thuyền phát ra tan rã trong nháy mắt. Trong mắt tất cả tu sĩ trên chiến thuyền đều hiện lên sự sợ hãi, lúc này trong đầu chúng chỉ còn duy nhất một suy nghĩa: Chạy! Những tu sĩ Chiến Thần Cảnh nhìn đạo huyết sắc kiếm ảnh đang phóng tới kia, uy lực so với khi giết Chiến Vân lúc trước còn mạnh hơn, bọn hắn liền không chút do dự hướng về bốn phía chạy trốn. Giờ phút này không còn kẻ nào quan tâm đến mệnh lệnh của Chiến Thiên Hạ nữa, suy nghĩ duy nhất lúc này của chúng là làm sao có thể sống sót, một số kẻ còn thầm hối hận sao không sớm chạy trốn đi.

- Hừ!

Chiến Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, đạp không xông lên, phi thẳng tới đạo huyết kiếm ảnh kia. Khi nãy bởi vì trong nội tâm có chút sợ hãi đối phương mà hắn không động thủ, nhưng hiện giờ hắn đã chuẩn bị đầy đủ tâm thế, coi như đối phương tuyệt thế, hắn cũng có tự tin có thể ngăn trở kiếm ảnh này.

- Ong ong~!

Tuy nhiên, không như Chiến Thiên Hạ dự kiến, đạo huyết kiếm ảnh không bị chặn lại mà vượt qua hắn xuất hiện trên bầu trời của Ly Hỏa Đế Đô, đồng thời phát ra vô số gợn sóng huyết sắc, khiến bốn phương chấn động.

Tốc độ của huyết sắc gợn sóng nhìn như thật chậm nhưng chỉ trong nháy mắt đã lan ra vạn dặm xung quanh, tưởng như không có uy lực gì, nhưng lại phát ra một cỗ chi khí phi thường đáng sợ.

Phốc ~ phốc ~ phốc.

Ngay sau đó, chỉ thấy những thân ảnh bị gợn sóng huyết sắc lướt qua vang lên từng đợt thanh âm, thân thể của những người đó tựa như bị kiếm khí quét trúng, trong nháy mắt bị xé thành từng mảnh, hóa thành vô số huyết vũ.

Mấy chục Phi Độ Chiến Thuyền trên bầu trời Ly Hỏa Đế Đô không có chiếc nào chạy thoát, dù là tu sĩ Chiến Thần cảnh trên thuyền cũng trốn không được, đồng dạng bị kiếm khí xé nát, một chút phản kháng cũng không có

Tràng cảnh này vô cùng thảm thiết, đại bộ phận tu sĩ trên chiến thuyền đến kêu thảm cũng không kịp đã hóa thành vô số huyết sắc pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Nhưng quỷ dị là trong Ly Hỏa Đế Đô lại không có tu sĩ nào tử vong, bọn hắn cứ trợn tròn mắt nhìn thân thể những tu sĩ thực lực cường đại trên không trung nổ tung, Giờ phút này bọn hắn không rõ đã phát sinh chuyện gì, chỉ biết rằng bản thân vừa được người khác cứu thoát khỏi vận mệnh phải chết.

- Nhất Kiếm Sinh Thế Giới?

Chiến Thiên Hạ chìm trong gợn sóng huyết sắc, hai mắt trợn to, vẻ mặt không thể nào tin nổi.

Nhất kiếm sinh thế giới, một kiếm xuất ra, sinh thế giới, Phải siêu việt Chiến Thần Cảnh mới có khả năng lĩnh ngộ ra, hắn biết người kia mạnh, nhưng hắn không ngờ năng lực của người đó lại mạnh như vậy.

Chiến Thiên Hạ sợ hãi đưa mắt nhìn tứ phía, chỉ xuất một kiếm mà mấy vạn người của hắn trong nháy mắt bị giệt sạch. Hắn không thể tin kết quả này, nhưng đau đớn trên thân thể lại nhắc nhở hắn đây là sự thật. Mặc dù hắn không bị kiếm khí đáng sợ này giết chết, nhưng không tránh khỏi bị thương, lúc này hắn toàn thân chật vật, chiến bào nhuộm máu đỏ tươi.

- Khôngggggg!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status