Vô thượng sát thần

Chương 1996: Ta Không Phải Người


Lâu Ngạo Thiên bình tĩnh đứng ở nơi đó, áo bào trắng tung bay, thần sắc như thường, tựa như vừa làm một chuyện không có ý nghĩa gì.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập ở trên người Lâu Ngạo Thiên.

“Thực lực này, quá biến thái!” Tiếu Thiên Dương rầm rầm nuốt nước miếng, bên trong những người cùng thế hệ, nguyên bản hắn cho là Tiêu Phàm mạnh nhất.

Nhưng mà bây giờ, hắn mới phát hiện, trên đời này còn có nhân vật so với Tiêu Phàm còn đáng sợ hơn.

Cách đó không xa, Tu La sơn chủ mặt trắng bệch tê liệt trên mặt đất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn đường đường Thiên Thần cảnh, giờ phút này vậy mà bất lực như thế.

“Tiêu huynh, mời đi theo ta.” Thật lâu sau, Lâu Ngạo Thiên lúc này mới lên tiếng, nhìn về phía Tiêu Phàm nói.

Trong lòng Tiêu Phàm vừa vặn có vô số thắc mắc muốn tìm Lâu Ngạo Thiên để được giải thích, tất nhiên sẽ không từ chối, hắn không có bất cứ chút do dự nào đi lên.

Bọn Sở Khinh Cuồng, Kiếm La và Tiếu Thiên Dương ngược lại là rất muốn cùng đi lên, nhưng mà Tiêu Phàm không mở miệng, bọn họ cũng đành phải chờ đợi tại chỗ cũ.

Két một tiếng, cánh cửa đại điện bỗng nhiên đóng lại, bầu không khí khẩn trương lúc này mới tiêu tán không còn.

“Sở huynh, người kia là ai, làm sao biến thái như vậy?” Tiếu Thiên Dương rốt cục nhịn không được hỏi, tại trong lòng hắn, thực lực của Lâu Ngạo Thiên xứng đáng dùng hai chữ “biến thái” để hình dung.

Sở Khinh Cuồng lắc đầu, hắn không biết nói như thế nào, bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ hiểu rõ Lâu Ngạo Thiên, chỉ biết rằng Lâu Ngạo Thiên cực kỳ thần bí.

Hắn mặc dù được sinh ra ở một gia tộc hoàng triều, nhưng sở hữu thiên phú và kiến thức, cho dù tu sĩ thần tộc cũng chưa chắc có thể so sánh được.

Lúc này, trong miệng Sở Khinh Cuồng mới phun ra một câu: “Một người bí ẩn.”

Tiếu Thiên Dương bĩu môi, hắn cho là Sở Khinh Cuồng không muốn nói.

Bên trong cung điện, Tiêu Phàm cùng Lâu Ngạo Thiên đối mặt, hai người yên lặng thật lâu, Lâu Ngạo Thiên mở miệng trước nói: “Tiêu huynh, có cái gì muốn hỏi ta, ta sẽ tận hết khả năng giải thích cho ngươi.”

Lông mày của Tiêu Phàm khẽ hơi nhíu một cái, trước kia, hắn một mực hoài nghi Lâu Ngạo Thiên lừa hắn, nhưng trên thực tế, Lâu Ngạo Thiên có vẻ như cũng không cần lừa gạt hắn.

Dù sao, Lâu Ngạo Thiên nhiều lần trợ giúp hắn, thậm chí cứu tính mệnh hắn, căn bản không có tâm tư hại hắn.

“Thân phận người thủ mộ kia của ngươi là như thế nào?” Tiêu Phàm nghĩ lại, vẫn là hỏi ra ý nghĩ trong lòng mình.

“Thần Vô Tận cùng Luyện Tâm Tử đối với ta có ân, ta đồng ý bảo vệ mộ cho bọn họ, đây chính là thân phận người thủ mộ của ta.” Vẻ mặt của Lâu Ngạo Thiên mười phần bình tĩnh nói, tựa như trên đời này đã không có ai có thể ảnh hưởng cảm xúc của hắn.

Ngừng lại một chút, Lâu Ngạo Thiên lại nói: “Về phần Lâu Lan Cổ Địa, năm đó là ta đã hứa với Lâu gia, ta tận hết khả năng mang theo người sống sót tới Chiến Hồn đại lục, cho nên mới có thể xuất hiện ở nơi đó, nhân tiện giải phong ngũ hành phong ấn.”

Tiêu Phàm gật gật đầu, những chuyện này hắn cũng có phỏng đoán qua loa, hơn nữa Thần Vô Tận cũng giải thích qua với hắn, Lâu Ngạo Thiên bảo vệ chỉ là mộ của Thần Vô Tận và Luyện Tâm Tử, cùng thân phận người thủ mộ của Thiên Nhân Tộc là hoàn toàn khác biệt.

“Thần Vô Tận và Luyện Tâm Tử, hình như là nhân vật của mấy vạn năm trước?” Tiêu Phàm cau mày một cái, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.

Thần Vô Tận cùng Luyện Tâm Tử đã chết từ mấy vạn năm trước, Thần Vô Tận và Luyện Tâm Tử đối với Lâu Ngạo Thiên có ân, chẳng phải là nói rõ Lâu Ngạo Thiên là tồn tại mấy vạn năm trước?

Nếu quả thật là dạng này, Lâu Ngạo Thiên chẳng phải là lão quái vật đã sống vài vạn năm? Cũng khó trách Tiêu Phàm vừa nghi hoặc vừa phiền muộn.

“Thời gian ta tồn tại, còn lâu hơn xa so với bọn họ.” Lâu Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn về chân trời, thần sắc có chút mê ly.

Hắn không nói tiếp, nhưng Tiêu Phàm có thể cảm nhận được vẻ bất đắc dĩ và khổ sở trong mắt của hắn, chẳng lẽ Lâu Ngạo Thiên còn có nỗi khổ tâm gì đó không nói ra được?

Nghe được Lâu Ngạo Thiên nói, nguyên bản kinh ngạc trong lòng Tiêu Phàm chậm rãi bình tĩnh xuống, có lẽ, trước kia Lâu Ngạo Thiên cũng không biết nhiều tin tức như vậy.

Bởi vì khi đó Lâu Ngạo Thiên, hoàn toàn không có bộ dáng dãi dầu sương gió như bây giờ, con ngươi cũng không tang thương như thế.

“Thế giới này tại sao lại trở nên yếu ớt như thế?” Tiêu Phàm lại hỏi, Thần Vô Tận nói cho hắn biết, Chiến Hồn đại lục rất không đơn giản, về phần chỗ nào không đơn giản, Thần Vô Tận không nói, tạm thời Tiêu Phàm cũng không muốn biết rõ.

Mà sức mạnh của Lâu Ngạo Thiên cường đại như thế, ít nhiều cũng cùng đặc thù của thế giới này có quan hệ.

“Về sau ngươi sẽ biết rõ, có vài chuyện biết rõ cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng không lâu sau đó, đối với ngươi mà nói có lẽ có một lần cơ duyên.” Lâu Ngạo Thiên lại lắc đầu nói.

Tiêu Phàm cau mày, Thần Vô Tận nói như vậy, hiện tại Lâu Ngạo Thiên cũng nói như vậy, chẳng lẽ tư cách được biết rõ mình thực sự cũng không có sao?

Phải biết, hiện tại hắn dù sao cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong nhưng dù là đối mặt với Thiên Thần cảnh tiền kỳ bình thường, hắn cũng không sợ.

Về phần cái gọi là cơ duyên, Tiêu Phàm ngược lại cũng không quá mức quan tâm.

“Truyền thừa của Thần Vô Tận chắc là đã bị ngươi lấy được đi, đã như vậy, một thời gian nữa, ta cũng nên rời khỏi giới này.” Lâu Ngạo Thiên ung dung nói.

“Rời đi? Chẳng lẽ chuyện ở Chiến Hồn đại lục ngươi không có ý định quản?” Sắc mặt của Tiêu Phàm trầm xuống.

Lấy thực lực của Lâu Ngạo Thiên, muốn diệt sát Dạ Cửu U, Tiêu Thần Võ cùng Tiếu Thương Sinh, đoán chừng chỉ là hạ bút thành văn.

Hơn nữa, Lâu Ngạo Thiên vốn sinh ra ở Chiến Hồn đại lục, hắn làm sao có thể từ bỏ không để ý tới Chiến Hồn đại lục?

Nhưng nghĩ đến Lâu Ngạo Thiên sống vô năm tháng, Tiêu Phàm lại phủ định ý nghĩ trong lòng, có lẽ, Lâu Ngạo Thiên căn bản không có đặt bọn Tiêu Thần Võ ở trong lòng.

“Có ngươi ở đây, chuyện ở Chiến Hồn đại lục không có quá nhiều vấn đề, huống hồ, những người kia, cũng căn bản không dấy nổi cơn sóng lớn gì.” Lâu Ngạo Thiên cười cười, vô cùng chắc chắn nói ra.

Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Trước khi rời khỏi giới này, ta sẽ hủy thông đạo của Thần Vô Tận đã làm thông tới Thái Cổ Thần Giới, ngươi nếu muốn rời đi, cũng chỉ có thể thông qua Tinh Không Cổ Lộ.”

Sắc mặt của Tiêu Phàm hơi trầm xuống, cuối cùng gật gật đầu nói: “Cũng tốt, Tu La Vương Tộc, không phải bây giờ ta có thể địch được.”

Đạt đến cảnh giới bây giờ, đối mặt với Thiên Thần cảnh bình thường, Tiêu Phàm xác thực là không sợ hãi, nhưng nếu đụng tới Tu La Vương Tộc, cho dù Tiêu Phàm nghịch thiên như thế nào, cũng chỉ có thể bị giết chết.

“Chuyện truyền thừa của Thần Vô Tận, bản thân ngươi biết liền được rồi, tốt nhất đừng để lộ, nhất là tại Thái Cổ Thần Giới, có thể sẽ mang đến cho ngươi nguy hiểm và tai nạn.” Lâu Ngạo Thiên lại nói tiếp.

Tiêu Phàm nghiêm túc ghi tạc trong lòng, Thần Vô Tận đã cùng hắn cường điệu qua việc này, Tiêu Phàm tự nhiên không dám không nghe.

Dù sao, Thần Vô Tận ở vào thời kỳ đỉnh phong, cũng là bởi vì Vô Tận Chiến Điển mà chết.

“Yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.” Tiêu Phàm cảm kích gật đầu nói. “Lâu huynh, tại sao ngươi tại trong vòng mấy năm, đạt được thành tựu như bây giờ?”

Vấn đề này Tiêu Phàm một mực rất tò mò, chỉ là không tiện mở miệng mà thôi, nhưng là bây giờ, hắn tràn ngập khát vọng đối với thực lực, nếu như có thể tham khảo con đường của Lâu Ngạo Thiên, đó là không thể tốt hơn.

Dù sao, hắn chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục, trở lại Chiến Hồn đại lục, thời gian lưu cho hắn đã không nhiều.

“Đường của ta, không thích hợp cho ngươi đi.” Lâu Ngạo Thiên sao không nhìn ra tâm tư của Tiêu Phàm, lắc lắc đầu nói.

Nhìn thấy Tiêu Phàm còn có chút rầu rĩ vấn đề này, hắn tiếp tục nói: “Con đường của mỗi người đều không giống nhau, giống như chênh lệch giữa ta và ngươi, cũng không phải là do ngươi, mà là bởi vì ta không phải là người.”

“A...” Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái.

Ta không phải là người? Đây là chuyện gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status