Vô thượng sát thần

Chương 484: Bát Phẩm Chiến Hồn: Tam Kiếp Kiếm


Ai cũng không cứu được ngươi!

Lời nói bá đạo từ trong miệng Tiêu Phàm thốt ra, khí thế sát phạt ngập trời bắt đầu tràn ngập, không khí cả vùng không gian đều giống như bị rút sạch.

Nơi này mặc dù có một loại lực lượng quỷ dị áp chế tu vi đám người, nhưng mà Tiêu Phàm bộc phát khí thế căn bản không giống bộ dáng bị áp chế.

- Giết!

Lạnh lẽo thốt ra một câu, Tiêu Phàm một kiếm đánh tới Nhất Tử, không có bất kỳ chiến kỹ gì, chỉ là một kiếm rất bình thản nhưng mà một kiếm này lại ẩn chứa Hủy Diệt Chi Ý.

Nhất Tử vẻ mặt nghiêm túc, hắn không dám tiếp tục khinh thường Tiêu Phàm, có thể một kích giết Thất Giai Trung Kỳ Thiết Vũ Hỏa Điêu, thực lực hắn thực đáng sợ.

Điều động Hồn Lực toàn thân, Nhất Tử cũng một kiếm trảm lên.

Bang!

Kiếm cương hung mãnh đánh vào cùng một chỗ, phát ra một tiếng vang trầm, kiếm khí phong bạo tàn phá bốn phía.

Bình thường ai dám ở chỗ này giao thủ, cũng chỉ có thực lực như Tiêu Phàm cùng Nhất Tử mới có thể không nhìn lực lượng áp chế nơi này.

Có điều, tu sĩ Đại Ly Đế Triều cũng hiểu rõ một việc, nơi này cố nhiên có thể áp chế tu vi một người, nhưng mà cảnh giới càng cao, bị áp chế càng mạnh.

Hỏa Hoàng chỉ có thể đi đến vị trí cách Cổ Thành trăm trượng, Tiêu Phàm so với Hỏa Hoàng lại không bị áp chế đáng sợ như vậy.

Khó trách quyết định cuối cùng của Đại Ly cùng Đại Long là để người Chiến Hồn Học Viện tiến vào Cổ Thành thăm dò, việc này cũng không phải không có đạo lý.

Bởi vì tu sĩ Chiến Hồn Học Viện cơ hồ tất cả mọi người là tu vi Chiến Hoàng trung kỳ hoặc thấp hơn, cho dù bị áp chế cũng sẽ không kém gì Chiến Vương.

Liền tựa như Tiêu Phàm và Nhất Tử, thực lực hai người mặc dù có chút áp chế, nhưng vẫn nắm giữ thực lực Chiến Hoàng cảnh.

Đương nhiên, hiện tại chỉ là cách Cổ Thành trăm trượng mà thôi, nếu như tiếp tục tới gần, khẳng định bị áp chế sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Đám người chỉ thấy hai đạo thân ảnh không ngừng va chạm trên không, tốc độ cực nhanh, giống như hai tia chớp đụng vào nhau.

- Oanh!

Cuối cùng, trường kiếm hai người giằng co tại một chỗ, một đạo phong nhận từ chỗ giao hai kiếm dập dờn ra, dường như xé rách hư không.

Trên mặt đất cát vàng bị phong nhận mở ra, biến thành một khe rãnh lớn, có điều vẻn vẹn sau một khắc, khe rãnh lại bị cát vàng đổ vào.

- Cũng chỉ vậy thôi.

Nhất Tử nhe răng cười một tiếng, trên trăm chiêu vừa rồi, Nhất Tử tự nhận là đã thăm dò ra ranh giới cuối cùng của Tiêu Phàm.

Chỉ là sau một khắc, con ngươi hắn trong nháy mắt cứng ngắc. Kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên phóng từng đạo kiếm khí huyết sắc, đó là Sát Ý thực chất hóa.

Nhất Tử không lập tức nhanh chóng lùi lại, dù vậy áo bào hắn cũng bị kiếm khí huyết sắc xé rách, máu tươi chảy ra.

Thật mạnh!

Sát Ý của Tiêu Phàm thật đáng sợ, vẻn vẹn Sát Ý lại có thể tạo nên uy hiếp đối với Nhất Tử!

- Nói ngươi là một đống phân cũng là coi trọng ngươi, Đại Long Bát Tử, đúng thực sự là một nhóm bỏ đi.

Tiêu Phàm không truy kích, chỉ là đạm mạc nói một câu, trong mắt đều là vẻ khinh thường, thần sắc kia tựa như tiếp tục xuất thủ thì sẽ bẩn tay hắn.

Sắc mặt Nhất Tử tái nhợt, lần tới Đại Ly này khiến hắn mất hết mặt mũi. Vốn cho là đánh lén có thể giết chết Tiêu Phàm, nào nghĩ đến Tiêu Phàm lại đáng sợ như vậy.

- Không thể nào, một tháng trước thực lực ngươi không có mạnh như vậy!

Sắc mặt Nhất Tử âm trầm vô cùng, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Vừa rồi hắn còn đắc ý vô cùng, nào nghĩ đến Tiêu Phàm trong nháy mắt liền chiếm thượng phong, khiến hắn cảm giác cực kỳ mất mặt.

- Bởi vì ta đột phá.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, thân hình lần nữa lóe ra, dải lụa màu đỏ trong tay hắn nở rộ, một cỗ tiêu sát, hàn ý lạnh lẽo từ trên người hắn khuấy động mở ra.

- Trường Hồng Lạc Nhật!

Nhất Tử lạnh lùng quát, trường kiếm vung ra, huyết sắc hỏa diễm nở rộ tại hư không, hiện lên hình nửa vòng tròn tựa như thái dương hoạt động theo quỹ tích.

Góc độ cực kỳ cực đoan, nhưng mà công kích này lại khiến Tiêu Phàm suýt chút chịu thiệt thòi.

Tiêu Phàm chân đạp Lưu Quang Trích Tinh Bộ tránh thoát một kiếp, toàn thân hắn âm thầm thiêu đốt lên kim sắc hỏa diễm, lực lượng kinh khủng tràn ngập toàn thân.

- Ân?

Nhìn thấy biến hóa trên người Tiêu Phàm, sắc mặt Nhất Tử hơi trầm xuống một cái, bởi vì hắn cảm giác khí thế Tiêu Phàm lúc này so với vừa rồi còn cường đại gấp hai ba lần.

Oanh!

Một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người Nhất Tử nở rộ ra, chỉ thấy đỉnh đầu hắn lơ lửng một chuôi trường kiếm hỏa diễm to lớn, trường kiếm quỷ dị chia làm ba đoạn.

Đoạn thứ nhất hiện lên bạch sắc, đoạn thứ hai hiện lên hắc sắc, đoạn thứ ba hiện lên huyết sắc, trên mỗi một đoạn phát ra khí tức đều không giống nhau.

- Bát Phẩm Chiến Hồn: Tam Kiếp Kiếm!

Con ngươi Tiêu Phàm khẽ run lên.

Tam Kiếp Kiếm, hắn từng thấy qua trên thư tịch, chính là tồn tại Bát Phẩm Chiến Hồn cực kỳ cường đại, mỗi một Kiếp đều ẩn chứa một loại lực lượng quỷ dị.

Từ lúc bắt đầu thức tỉnh Chiến Hồn, Tam Kiếp Kiếm chính là phong ấn, mỗi lần mở ra một đoạn, uy lực gia tăng mấy lần, hơn nữa Tam Kiếp Kiếm còn ẩn chứa thuộc tính Hỏa Diễm.

Ở một phương diện khác, Chiến Hồn Tam Kiếp Kiếm không kém gì Cửu Phẩm Chiến Hồn, thậm chí so với một vài Cửu Phẩm Chiến Hồn còn cường đại hơn.

- Vốn chỉ muốn cản trở ngươi một chút, hiện tại xem ra liền phải giết ngươi, có thể bức ta thi triển toàn lực, ngươi chết cũng đáng.

Tam Kiếp Kiếm vừa ra, Nhất Tử lại khôi phục tự tin thường ngày, tựa như đứng ở chỗ cao quan sát Tiêu Phàm.

Vừa dứt lời, Tam Kiếp Kiếm trên đỉnh đầu Nhất Tử đột nhiên rung rung, đoạn bạch sắc kiếm thứ nhất quang mang đại thịnh, vô số kiếm khí màu trắng gào thét ra, một cỗ khí khắc nghiệt dập dờn hiển hiện.

Ngay sau đó, tất cả kiếm khí màu trắng ngưng tụ thành một chuôi Hồn Lực Chi Kiếm màu trắng lớn, dài đến mấy chục trượng, một cỗ uy áp quét sạch giữa thiên địa.

Đám người nơi xa nhìn thấy Hồn Kiếm bạch sắc, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, dù là cách mấy trăm trượng cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí hủy diệt bá đạo.

- Nhất Kiếp Sát!

Theo tiếng hét phẫn nộ của Nhất Tử, kiếm cương bạch sắc từ trên trời giáng xuống, bầu trời đều bị xé rách, một cỗ khí tức áp bách xông thẳng về Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không dám khinh thường, trực tiếp vận dụng Tu La Tam Kiếm Đệ Nhị Kiếm, hắn cảm giác giờ phút này Nhất Tử so sánh vừa rồi, khí tức cường đại gấp hơn ba lần, thậm chí thiếu chút nữa thì đột phá cỗ lực lượng áp chế kia.

Quả nhiên không hổ là Tam Kiếp Kiếm! Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, thi triển Chiến Hồn lực lượng vậy mà khiến thực lực Nhất Tử đạt tới Chiến Hoàng trung kỳ đỉnh phong.

Có điều Tiêu Phàm cũng không có mảy may e ngại, càng không có nửa điểm khiếp sợ, bước chân vừa nhảy, Tu La Kiếm tản ra từng tia huyết quang, khí thế giết chóc đáng sợ phóng lên tận trời.

Một đạo đồ lục kiếm khí hình dạng xoắn ốc nghịch thiên mà lên, trực tiếp đón lấy đạo kiếm bạch sắc kia.

Một kiếm này, không gian phảng phất tựa như bắt đầu vặn vẹo. Khí thế một kiếm này đến Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cũng phải sợ hãi.

Quang mang yêu diễm kia che lấp tất cả bạch sắc quang mang, Sát Ý khắc nghiệt kia khiến cho trời đất phải run rẩy.

- Đồ Lục!

Oanh long long!

Hai đạo kiếm va chạm kịch liệt tại hư không, Nhất Kiếp Sát cùng Đồ Lục đều bộc phát ra uy áp Thất Phẩm Chiến Kỹ mới có, cực kỳ đáng sợ. Không gian vặn vẹo, tiếng nổ đùng đoàng không ngừng truyền ra.

Giữa Tiêu Phàm cùng Đệ Nhất Tử có một vòng xoáy kiếm khí lớn hình thành, tràn ngập về tứ phương trời đất.

Cát vàng bị quấy đến quay cuồng, nổi lên một trận vòi rồng, đám người cách Quan Tiểu Thất gần nhất nhao nhao rút lui.

- Dưới Tam Kiếp Kiếm, cho dù Đại Đế Tử cũng phải tránh lui ba phần, Tiêu Phàm ngươi chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ, nhất định chết không toàn thây.

Nhị Tử nơi xa khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười dữ tợn.

Hắn máu me khắp người, Phi Thiên Loan cũng rách nát tả tơi, cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở, bị Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang vây giết, hắn căn bản không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn phía trên không trung, muốn chờ đợi một cái kết quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status