Vô thượng sát thần

Chương 522: Đại Chiến


Tiếng rống giận dữ, tiếng gầm gừ tràn ngập cả vùng không gian, những tu sĩ trong Cổ Thành nằm rạp trên mặt đất, không dám thở mạnh một cái.

Tiêu Phàm đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng tất sát của Nam Cung Thiên Dật. Tiêu Phàm nhiều lần phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến trong lòng hắn âm thầm có chút bất an.

Trước đó không ít người Đại Long Đế Triều đã chạy trốn, đều là do Tiêu Phàm, vốn dĩ hắn dự định giữ chân lại tất cả người Đại Long.

Người khác không biết, nhưng mà Nam Cung Thiên Dật biết rõ, sở dĩ người Đại Long Đế Triều có thể tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh đều là do hắn sắp xếp.

Bởi vì Đại Long Đế Triều cùng Đại Ly Đế Triều rất gần, cho tới nay đều là đối thủ cạnh tranh, nếu như có thể trừ bỏ tu sĩ thế hệ trẻ tuổi của Đại Long Đế Triều, điều này đối với Đại Long Đế Triều tuyệt đối là một đả kích trí mạng.

Đáng tiếc, không như mong muốn, tất cả những thứ này đều là do Tiêu Phàm xuất hiện mà vượt qua dự liệu của hắn. Điều này khiến Nam Cung Thiên Dật làm sao mà không giận.

- Người không đầu hàng, giết không tha!

Nam Cung Thiên Dật gầm lên một tiếng, mấy trăm Hồn Điêu Thú tu vi Chiến Hoàng cảnh trở lên phóng về hướng tu sĩ tứ phương. Tu sĩ Đại Ly nào còn dám phản kháng, trực tiếp ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.

Mà những tu sĩ Đại Long Đế Triều còn chưa chạy thoát, mặt lại xám như tro. Người Đại Ly Đế Triều còn có cơ hội đầu hàng, còn bọn hắn lại chỉ có con đường chết.

- Những người này thật là có cốt khí, thế mà tất cả đều đầu hàng rồi!

Ảnh Phong nổi giận mắng, tay cầm Tử Thần Liêm Đao, lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ.

- Phá ra ngoài!

Tiêu Phàm ngưng giọng, nhiều Thất Giai Hồn Điêu Thú như vậy, cho dù là hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ, ở lại chỗ này khả năng rất lớn sẽ chết.

Đám người Bàn Tử, Phong Lang tất nhiên không chút do dự, đồng loạt đánh về nơi xa. Mấy người bây giờ đều là tu vi Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, nếu chỉ muốn tẩu thoát, những Hồn Điêu Thú cấp thấp dù nhiều cũng chưa chắc có thể làm bọn hắn bị thương.

Đáng tiếc, bọn hắn vừa mới phóng ra mấy bước, liền cảm giác trời đất bỗng đen lại, mấy người ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện, trên đỉnh đầu bọn họ, có mấy Hồn Điêu Thú biết bay, phe phẩy cánh khổng lồ đánh tới.

Ngay sau đó, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện mười mấy Hồn Điêu Thú, gắt gao vây bọn hắn vào giữa.

- Bà nó, bị vây rồi!

Bàn Tử giận mắng, cầm trong tay Chiến Thiên Kích, toàn thân quang mang hừng hực, Cửu Phẩm Chiến Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu, xông thẳng đến một Hồn Điêu Thú trong đó.

- Lão Nhị, công kích phía dưới cánh bên trái.

Tiêu Phàm liếc nhìn Hồn Điêu Thú kia, trong nháy mắt liền nhìn ra vị trí Hồn Tinh.

Vừa dứt lời, Hồn Điêu Thú khác đã đánh tới, Tiêu Phàm sầm mặt lại, xem ra, Nam Cung Thiên Dật quyết tâm muốn giết bọn hắn.

- Mọi người cẩn thận.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi để lại một câu nói, cũng đánh về hướng một Thất Giai Khiếu Nguyệt Thiên Lang.

Hồn Điêu Thú rất khủng bố, chỉ có một nhược điểm duy nhất, chính là vị trí Hồn Tinh kia, còn những chỗ khác trừ phi đánh bọn nó nhão nhoẹt, bằng không căn bản bọn chúng sẽ không ngã xuống.

Đối mặt với Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong, Tiêu Phàm cũng không thể không cẩn thận đối đầu.

Trong lòng hắn cực kỳ lo lắng, lo nhất là Quan Tiểu Thất. Quan Tiểu Thất vẫn chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ, hơn nữa còn là công kích cự ly xa, cận chiến chính là nhược điểm của hắn.

- Tiểu Minh, Tiểu Ngũ, các ngươi lên!

Vừa nghĩ tới Quan Tiểu Thất, Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến cái gì đó.

Ám Dạ Minh Chuẩn Tiểu Minh vừa giương cánh bay, trong nháy mắt xuất hiện ở trên bờ vai Tiêu Phàm, mà Quan Tiểu Thất, lại bị một dư kích của Hồn Điêu Thú đánh bay.

- Biến hóa bản thể.

Tiêu Phàm nói về phía Tiểu Minh.

Nghe được mệnh lệnh Tiêu Phàm, Tiểu Minh tất nhiên không chút do dự, một cột sáng to lớn từ trên người Tiểu Minh tản ra, sau một khắc, thân hình Tiểu Minh cao tới bốn, năm trượng, giang hai cánh ra, rộng chừng vài chục trượng.

Những người khác nhìn thấy bản thể của Tiểu Minh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, đột phá Thất Giai Trung Kỳ, thực lực của Tiểu Minh cũng cực kỳ cường bạo.

- Huyết Mạch Cửu Giai Hồn Thú, Ám Dạ Minh Chuẩn!

Con ngươi đám người cũng co rụt lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiểu Minh.

Sắc mặt Tiêu Phàm rất bình tĩnh, lách mình xuất hiện ở trên lưng Tiểu Minh. Tiểu Minh ngửa mặt lên trời thét dài, dâng lên một cỗ phong bạo to lớn, ngay sau đó, thân ảnh Quan Tiểu Thất chật vật cũng xuất hiện ở trên lưng Tiểu Minh.

Hô một tiếng, Tiểu Minh phóng lên tận trời, trong nháy mắt tránh thoát sự vây giết của mấy Hồn Điêu Thú.

- Tiểu Ngũ, bắn giữa hàm dưới của Khiếu Nguyệt Thiên Lang kia.

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái.

- Được.

Quan Tiểu Thất gật đầu, Tiêu Phàm có thể nhìn ra nhược điểm của Hồn Điêu Thú, hắn cũng tự tin có thể bắn trúng chỗ Tiêu Phàm chỉ.

Mũi tên bùng cháy hỏa diễm, hóa thành một tia như điện xông ra, tốc độ nhanh vô cùng.

Khiếu Nguyệt Thiên Lang kia ngửa mặt lên trời thét dài, một bàn tay đập bay mũi tên, thực lực Thất Giai đỉnh phong triển lộ không nghi ngờ.

- Ta ngăn chặn nó.

Tiêu Phàm sắc mặt hơi trầm xuống một chút. Hồn Điêu Thú này cường đại vượt qua hắn dự liệu, chỉ dựa vào một mũi tên, không có khả năng bắn giết nó, dù cho Tiêu Phàm biết rõ nhược điểm của bọn chúng.

Tựa như một tu sĩ cấp thấp biết rõ nhược điểm Tiêu Phàm, người khác muốn công kích nhược điểm của hắn để giết hắn, nhưng mà phải phá được phòng ngự cùng công kích của Tiêu Phàm, đánh trúng nhược điểm Tiêu Phàm mới được.

Tiêu Phàm thả người nhảy vọt xuống, Đồ Lục Đao xuất hiện ở trong tay, chỉ một thoáng, một cỗ đao mang cuồng bạo xuất hiện tại hư không, trực tiếp từ trên cao gắng sức chém xuống.

Khiếu Nguyệt Thiên Lang cực kỳ khinh thường, nâng lên một móng vuốt đánh về hướng Tiêu Phàm.

Bang một tiếng, trường đao đánh vào cùng chỗ móng vuốt của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, dâng lên một trận Hồn Lực phong bạo.

Cùng lúc đó, một mũi tên hỏa diễm từ trên cao giận dữ bắn xuống, trực tiếp chui vào chính giữa hàm dưới của Khiếu Nguyệt Thiên Lang, góc độ cực kỳ xảo trá.

Ầm!

Một đạo quang mang bạch sắc từ chỗ đó rơi xuống, Tiêu Phàm giương tay vồ một cái, một viên Hồn Tinh Thất Giai xuất hiện ở trong tay hắn.

Nhìn Thất Giai Hồn Tinh trong tay, Tiêu Phàm cau mày một cái:

- Hồn Lực Thất Giai Hồn Tinh đã tiêu hao gần một nửa, chẳng lẽ Nam Cung Thiên Dật căn bản không biết năng lượng Hồn Tinh sẽ tiêu hao hầu như không còn?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lập tức cười, vậy thì, căn bản không cần thiết liều chết cùng những Hồn Điêu Thú này, chỉ cần tiêu hao hết Hồn Lực trong Hồn Tinh của bọn chúng là được.

- Tiểu Lang, mau lui lại!

Đột nhiên, nơi xa truyền đến thanh âm Thiên Tàn kêu to một tiếng.

Tiêu Phàm biến sắc, lại phát hiện, Phong Lang bị ba con Hồn Điêu Thú Thất Giai đỉnh phong vây vào giữa, không trung còn có một loài chim Hồn Điêu Thú nhìn chằm chằm.

Giờ phút này, bốn Hồn Điêu Thú đồng thời xuất thủ, một cỗ Hồn Lực đáng sợ lay động, quét sạch giữa trời đất, dù Tiêu Phàm cách hơn ngàn trượng, cũng cảm nhận được một cỗ áp lực thật lớn.

Huống chi cách Phong Lang rất gần? Nếu như bị công kích trúng hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Tiểu Minh, Tiểu Ngũ, nhanh đi cứu Tiểu Lang!

Thần sắc Tiêu Phàm đại biến, quát to về không trung, hắn cách chỗ đó hơn ngàn trượng, muốn chạy tới, tất nhiên đã tới không kịp.

Chỉ có tốc độ của Tiểu Minh mới có cơ hội cứu Phong Lang, có điều, hi vọng cũng không phải rất lớn, dù sao, thực lực bọn hắn, căn bản không phá nổi phòng ngự của vài Hồn Điêu Thú kia.

- Nếu như Phong Lang có chuyện gì ngoài ý muốn, Nam Cung Thiên Dật, ta muốn ngươi chết không chỗ

chôn thây!

Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, Sát Ý đáng sợ nở rộ ra.

MinhLâm - Lục Đạo -
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status