Vô thượng sát thần

Chương 794: Ta Tin Ngươi


- Ca ca, huynh rốt cục bị làm sao?

Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Vân Phán Nhi lại hoảng sợ nói, lo lắng nhìn Vân Khê.

Những ngày qua, sắc mặt Vân Khê trắng bệch, không chút huyết sắc nào, vừa nhìn liền có thể nhìn ra thân thể hắn xảy ra vấn đề, chỉ là Vân Phán Nhi vẫn luôn không tin mà thôi.

Trong lòng Vân Phán Nhi, ca ca của nàng Vân Khê chính là vô địch.

Vân Khê vỗ vỗ đầu Vân Phán Nhi, cười nói:

- Yên tâm, ca ca không có việc gì.

Lập tức chậm rãi quay người nhìn về phía Tiêu Phàm, con ngươi có chút băng lãnh, giống như không muốn tiết lộ bệnh tình của mình trước mặt Vân Phán Nhi vậy.

- Tiêu huynh, cố gắng đừng nói việc này trước mặt Phán Nhi.

Vân Khê truyền âm khẩn cầu.

- Xin lỗi, là do ta không suy nghĩ chu toàn.

Tiêu Phàm gật đầu, cười một tiếng, không thể không nói, Vân Khê vô cùng sủng ái muội muội của hắn.

Quan trọng nhất là, Vân Khê chỉ quan tâm bệnh tình của Vân Phán Nhi, ngược lại đối với bệnh tình của mình lại không quan tâm chút nào.

- Đa tạ Tiêu huynh.

Vân Khê truyền âm nói.

- Tiêu đại ca, bệnh tình của Phán Nhi còn có thể chữa được không, xin huynh nói thật cho Phán Nhi biết.

Đột nhiên, giọng nói của Vân Phán Nhi vang lên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, không có chút sợ hãi nào trước cái chết.

Ngừng lại, Vân Phán Nhi lại trịnh trọng nói:

- Nếu như không cứu được, ta hi vọng huynh có thể nói thật cho ta biết, cũng không cần tiếp tục lãng phí thời gian của ca ca.

Tiêu Phàm trầm mặc một lúc, ánh mắt liếc nhìn Vân Khê cùng Vân Phán Nhi, hắn có thể cảm nhận được sự kiên định của Vân Phán Nhi, một lúc lâu sau, Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói:

- Cứu được, nhất định có thể cứu được.

Nghe vậy, Vân Khê cùng Vân Phán Nhi hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng kích động, nhưng Vân Phán Nhi rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh, nàng biết rõ, Tiêu Phàm còn chưa nói xong.

Quả nhiên, Tiêu Phàm lại nói tiếp.

- Nhưng muốn cứu, cũng không phải dễ dàng.

Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Các ngươi đều biết cái gì gọi là Huyền Âm Tuyệt Mạch chứ?

- Không biết, còn xin Tiêu huynh cho hay.

Vân Khê chắp tay nói, hắn là cho dù thể nào cũng sẽ không để Vân Phán Nhi tự sinh tự diệt.

- Thế gian có Tam Đại Tuyệt Mạch, theo thứ tự là Huyền Âm Tuyệt Mạch, Cửu Dương Tuyệt Mạch, cùng Cửu Âm Tuyệt Mạch.

Tiêu Phàm sắp xếp lại suy nghĩ, tất cả những tin tức có liên quan tới Huyền Âm Tuyệt Mạch trong Tu La Truyền Thừa đều xuất hiện trong đầu hắn.

- Tam Đại Tuyệt Mạch, sở dĩ xưng là tuyệt mạch, chính là bởi vì gần như không có khả năng cứu chữa.

Tiêu Phàm còn nói thêm, hắn rất rõ ràng tuyệt mạch là cái gì, không khác gì so với ung thư trên trái đất, cơ bản chỉ là ngồi chờ chết.

Đương nhiên, với năng lực hiện tại của Tiêu Phàm, giải quyết bệnh ung thư không phải vấn đề gì khó, nhưng cái tuyệt mạch này lại khiến hắn thúc thủ vô sách.

Ngừng lại, Tiêu Phàm tiếp tục nói:

- Bất quá, tất cả đều không phải tuyệt đối, tuyệt mạch cũng có một chút hi vọng sống, cũng giống như cái Huyền Âm Tuyệt Mạch này.

- Thế gian vạn vật, đều cân bằng, mà Huyền Âm Tuyệt Mạch khác với Cửu Âm Tuyệt Mạch cùng Cửu Dương Tuyệt Mạch là Cửu Âm Tuyệt Mạch cùng Cửu Dương Tuyệt Mạch, Âm Dương đạt tới cực hạn, rất khó để nó cân bằng, nhưng Huyền Âm Tuyệt Mạch, Âm Dương vốn cực kỳ cân bằng, nhưng cũng chính là bởi vì quá mức cân bằng, cơ bản rất khó đánh vỡ.

- Mà một khi đánh vỡ sự cân bằng này, cũng có khả năng tạo thành những nguy hiểm không thể nào biết trước được, cho nên rất ít người dám đi thử nghiệm, cho nên trong lịch sử Luyện Dược Sư, còn chưa bao giờ có việc chữa khỏi cho Huyền Âm Tuyệt Mạch.

Tiêu Phàm một hơi nói xong, hắn cũng rất mất bình tĩnh, lúc hắn nhìn thấy tình hình trong thân thể Vân Phán Nhi, hắn cũng rất mất bình tĩnh, mới có sự thất thố kia.

Hắn cũng không nghĩ đến, một lần đến Vô Song Thánh Thành, vậy mà liền đụng phải một trong Tam Đại Tuyệt Mạch trong truyền thuyết, Tiêu Phàm còn nhớ kỹ những dự định ban đầu khi tạo ra Thần Châm Các, chính là hướng đến tất cả các loại chứng bệnh nan y, đề cao y thuật cùng khả năng luyện dược của bản thân.

Chỉ là với Huyền Âm Tuyệt Mạch này, Tiêu Phàm quả thật thúc thủ vô sách, hắn sở dĩ nói còn cứu được cũng chỉ là lời nói an ủi mà thôi.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Vân Khê cùng Vân Phán Nhi hai người mặt xụ xuống, một loại bệnh chưa có người nào từng trị khỏi, Tiêu Phàm sao có thể chữa được chứ?

Hai người bọn họ cũng không phải đồ đần, biết rõ Tiêu Phàm chỉ đang an ủi bọn họ mà thôi, lúc này Vân Phán Nhi hít sâu một cái, sắc mặt khôi phục sự bình tĩnh nói:

- Ca ca, không cần lo lắng cho Phán Nhi, có lẽ đây chính là vận mệnh của Phán Nhi.

- Mệnh? Cái gì là mệnh?

Vân Khê trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, một loại khí thế đáng sợ từ trên người hắn bắn ra tứ phía, gần như quát ầm lên:

- Ta Vân Khê chưa bao giờ tin cái gì mà vận mệnh, mệnh là do ta không phải do trời!

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng Tiêu Phàm lại rõ ràng cảm nhận được khí thế trên người Vân Khê, Chiến Đế, cái kia tuyệt đối là khí thế chỉ có Chiến Đế mới có được.

- Ta có một cách, có thể chữa khỏi cho Vân Phán Nhi ta không dám khẳng định, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ của nàng.

Tiêu Phàm lại mở miệng nói.

Nhìn thấy một trong Tam Đại Tuyệt Mạch trong truyền thuyết, Tiêu Phàm là một Luyện Dược Sư cũng rất có hứng thú, nếu như có thể chữa khỏi một trong Tam Đại Tuyệt Mạch, y thuật của hắn tuyệt đối có thể nâng cao lên một cấp độ đáng sợ.

- Cách gì?

Vân Khê bỗng nhiên nắm lấy cổ áo Tiêu Phàm, vội vàng nói, sau đó mới phát hiện ra có chút không thích hợp, vội vàng quỳ xuống:

- Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Phán Nhi, cái mạng này của Vân Khê mặc công tử xử trí!

Nếu có người nhìn thấy Vân Khê vậy mà quỳ xuống trước mặt người khác, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Vân Khê hai mươi tuổi liền đột phá Chiến Đế cảnh, xem như một siêu cấp thiên tài không có gia cảnh cùng bối cảnh gì cả, không biết có bao nhiêu gia tộc muốn có được hắn, nhưng Vân Khê chưa bao giờ đồng ý.

Hắn không xum xoe xu nịnh được, cho dù là hai đại gia tộc ở Thánh Thành, Vân Khê cũng chưa từng cúi đầu, càng không cần phải nói đến việc cam tâm tình nguyện quỳ xuống.

- Vân huynh, xin đứng lên.

Tiêu Phàm vội vàng đỡ Vân Khê dậy, hắn sở dĩ hỗ trợ cứu chữa, cũng không phải là muốn được báo đám, chỉ là thích cách làm người của Vân Khê mà thôi.

- Ta có thể thử một lần, nhưng mà trước đó, còn cần Vân Khê huynh hỗ trợ.

Tiêu Phàm lại nói.

- Xông pha khói lửa, quyết không chối từ.

Vân Khê kiên định nói, chỉ cần có thể cứu muội muội mình, Vân Khê không có bất kỳ e ngại gì.

- Không đến mức nghiêm trọng như vậy.

Tiêu Phàm cười cười, lại nhìn Vân Phán Nhi, nói:

- Một tu sĩ Chiến Tông cảnh không giúp được ta cái gì, trừ phi là Chiến Đế cảnh.

Nghe vậy, sắc mặt Vân Khê khẽ biến, đừng thấy hắn vẫn luôn tự tin có thế khôi phục thực lực, nhưng mà nó phải dùng rất nhiều thứ để đánh đổi, càng không cần dùng hết toàn bộ chữa trị Chiến Hồn

- Nếu như ta nói, ta có thể chữa khỏi cho ngươi, ngươi có tin không?

Tiêu Phàm lại nói, hắn biết rõ Vân Khê chỉ là có bệnh vái tứ phương mà thôi, căn bản không tin tưởng mình từ trong thâm tâm.

Quỳ xuống cũng chỉ là bởi vì lo lắng cho an nguy của Vân Phán Nhi, hoặc có lẽ là hắn dùng tôn nghiêm để đổi lấy tính mệnh của Vân Phán Nhi, theo người khác đây là xấu hổ, nhưng trong mắt Vân Khê, đây cũng chỉ là một loại trả giá mà thôi.

Muốn khiến Vân Khê tin tưởng bản thân, trước hết phải bộc lộ tài năng, chân chính trấn trụ hắn mới được, mà hiện tại, có thể làm cho Vân Khê tin tưởng bản thân, cũng chỉ có cách chữa khỏi bệnh cho hắn.

Vân Khê hít sâu một cái nhìn Tiêu Phàm, giống như muốn đem Tiêu Phàm nhìn thấu vậy, nhưng Tiêu Phàm lại bất vi sở động.

Tiêu Phàm đang chờ đợi đáp án của Vân Khê, nếu như Vân Khê không tin hắn, hắn tất nhiên sẽ xoay người rời đi, một trong ba nguyên tắc cứu người của hắn, chính là không tin ta không cứu.

- Ta tin tưởng ngươi!

Lúc này, giọng nói của Vân Khê vang lên, hắn nhìn Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status