Vô thượng sát thần

Chương 963: Sở Nhạn Nam Tự Luyến


Sở Nhạn Nam hơi nhíu mày, trong lòng thập phần khó chịu, lạnh như băng nhìn Diệp Lâm Trần nói:

- Diệp Lâm Trần, ngươi xác định muốn khiêu chiến ta?

- Xoẹt xẹt ~

Diệp Lâm Trần đưa tay trái ra, giơ bảo kiếm trong tay lên, tay phải nhẹ nhàng rút bảo kiếm, hắn vẫn mang theo mặt nạ hơi dài, không thấy rõ khuôn mặt chân thực.

- Ngươi!

Sở Nhạn Nam vô cùng phẫn nộ, thần sắc Diệp Lâm Trần thập phần băng lãnh, căn bản không thèm nói nhảm với hắn, tựa như đang chờ đợi hắn xuất thủ.

Tiêu Phàm nhìn một màn này, trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái, con ngươi ở đảo qua mấy ngọn núi phía dưới.

Tô Mạch Hàn, Lôi Hạo, Quan Tiểu Thất, Tô Mạch Huyên là không có khả năng thừa dịp khác nguy hiểm khiêu chiến hắn, kể từ đó, vậy chính là có Sở Nhạn Nam cùng Hoàng Phủ Thiên Thần.

- Diệp Lâm Trần không xuất thủ đối với ta là muốn cố ý ngăn Sở Nhạn Nam, tiêu hao thực lực Sở Nhạn Nam, sau đó để cho ta ứng phó Hoàng Phủ Thiên Thần?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ là hắn nghĩ không ra là, Diệp Lâm Trần tại sao không khiêu chiến Hoàng Phủ Thiên Thần đây?

- Chẳng lẽ Diệp Lâm Trần cũng không đủ tự tin có thể cuốn lấy Hoàng Phủ Thiên Thần, cho nên mới lựa chọn Sở Nhạn Nam?

Trong lòng Tiêu Phàm ngược lại là hơi cảm kích nhìn Diệp Lâm Trần một cái.

Bất kể như thế nào, Diệp Lâm Trần đều là giúp hắn, về phần Hoàng Phủ Thiên Thần, thời điểm đến phiên hắn, thân thể cũng đã khôi phục không sai biệt lắm.

Hơn nữa có Tu La Kiếm, thực lực hắn cũng tăng, Diệp Trường Sinh hắn đều không sợ, huống chi Hoàng Phủ Thiên Thần đây?

- Chờ đã, nếu như Sở Nhạn Nam trực tiếp đầu hàng, Sở Nhạn Nam há không phải có thể lập tức lựa chọn khiêu chiến ta?

Tiêu Phàm đột nhiên lại nghĩ đến, sắc mặt trầm xuống nói:

- Tên Sở Nhạn Nam này dù sao cũng là đệ tam Thánh Thành Bát Tuấn, sẽ không biết xấu hổ như thế, trực tiếp đầu hàng chứ.

- Ta đầu hàng!

Ý nghĩ vừa dứt, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên, chỉ thấy Sở Nhạn Nam đột nhiên lách mình bước khỏi tòa cao phong thứ tư, hướng về ngọn núi cao thứ 9 bay đi.

Trong quá trình bay đi, trong lòng trầm ngâm nói:

- Hiện tại chính là thời cơ tốt ứng phó Tiêu Phàm, làm sao có thể bỏ lỡ đây, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để ta chiếm lấy đệ nhất.

- Phế vật!

Diệp Lâm Trần nhìn Sở Nhạn Nam không đánh mà hàng, lạnh như băng nói ra hai chữ.

Những người khác cũng xem thường nhìn Sở Nhạn Nam, đường đường đệ tam Thánh Thành Bát Tuấn vậy mà đầu hàng, đây không phải mất mặt thì là cái gì chứ.

Bất quá, Sở Nhạn Nam lại mảy may không quan tâm, trên mặt còn tràn đầy ý cười, chẳng những không cảm thấy mất mặt ngược lại có chút mừng thầm.

Lão giả áo xám cau mày một cái, hiển nhiên cái này cũng vượt qua hắn dự liệu, bất quá cũng không quá mức quan tâm. Dù sao rất nhiều người vì để được thứ tự tốt hơn sẽ có chiến thuật của riêng mình, đầu hàng cũng chưa chắc không thể.

- Trận chiến này Diệp Lâm Trần thắng, Diệp Lâm Trần tấn thăng hạng tư, Sở Nhạn Nam lui khỏi vị trí hạng chín.

Áo xám lão giả nhìn Sở Nhạn Nam một cái, thản nhiên nói:

- Số 9, hiện tại đến lượt ngươi lựa chọn.

- Ta lựa chọn số 1!

Sở Nhạn Nam nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp mở miệng nói, trên mặt lộ ra nụ cười.

Lời này vừa nói ra, thanh âm đám người châm chọc im bặt, chiếm lấy vẻ khinh bỉ.

- Sở Nhạn Nam thật đúng là âm hiểm, nguyên lai đánh chủ ý này, muốn thừa dịp Tiêu Phàm thụ thương chiếm lấy hạng nhất.

- Đường đường đệ tam Thánh Thành Bát Tuấn vậy mà chơi loại âm mưu quỷ kế này, còn cần thể diện không?

- Thắng làm vua thua làm giặc, Nam Vực Đại Bỉ lúc đầu khảo nghiệm liền không chỉ là thực lực một người, còn có chiến lược chiến thuật, Tiêu Phàm quá tự tin rồi.

- Vừa nãy hắn còn nói những người khác tự cho là đúng, hắn mới là kẻ tự cho là đúng, cho dù tạm thời chiếm lấy hạng nhất có thể giữ được đến cuối cùng sao?

Đám người chia hai phái, có người khinh thường Sở Nhạn Nam âm hiểm, cũng có người giận mắng Tiêu Phàm cuồng vọng tự đại.

- Nói ngươi là phế vật, ngươi thật đúng là phế vật.

Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm đột nhiên vang lên.

Đối với Sở Nhạn Nam hắn hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, thực sự tưởng mình thụ thương liền là cá nằm trên thớt sao?

Thực sự là quá buồn cười!

Sở Nhạn Nam cũng không tức giận, ngược lại cười nói:

- Tiêu Phàm, nếu như ngươi ở trạng thái toàn thịnh, ta xác thực lui tránh ba phần, nhưng hiện tại ngươi bị trọng thương, ta muốn chà đạp ngươi như thế nào thì chà đạp ngươi như thế.

- Cầu ngươi chà đạp ta!

Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay nhàn nhạt nhìn Sở Nhạn Nam, một bộ dáng nhìn đồ đần.

- Còn mạnh miệng? Coi là giả bộ điềm nhiên như không có việc gì liền có thể tránh thoát một kiếp?

Sở Nhạn Nam nhếch miệng cười một tiếng, bộ dạng ta đã xem thấu ngươi, lại nói:

- Ta không thích bạo lực, cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đem U Minh Thần Hoa giao ra, ta nguyện ý đáp ứng ngươi làm tùy tùng cho ta.

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Sở Nhạn Nam, không thể không nói, gia hỏa thật đúng là không phải tự luyến bình thường.

Để cho Tiêu Phàm ta thần phục ngươi? Đừng nói là ngươi, liền là cha ngươi Sở gia gia chủ thì như thế nào, xứng để Tiêu Phàm ta thần phục sao?

Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một tia trào phúng.

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, Sở Nhạn Nam còn tưởng rằng hắn là cao hứng đây, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói:

- Ngươi cao hứng cũng là bình thường, Sở gia ta mặc dù là ngàn năm Luyện Dược Thế Gia nhưng cũng không phải là cái gì chó mèo đều có thể gia nhập, đây là cơ hội cho ngươi thăng tiến rất nhanh.

- Ngươi nói đủ chưa?

Tiêu Phàm hoàn toàn chịu đựng không được, toàn thân nổi da gà.

Bà nội cha nó, tên Sở Nhạn Nam càng lúc càng tự luyến à? Đây quả thực là một đóa kỳ hoa! Nếu như có thể giết người, thật muốn một cái tát chết hắn.

Nếu như đám người nghe được khẳng định cũng sẽ không chịu được, đáng tiếc Sở Nhạn Nam còn có chút tự mình hiểu lấy, khi nói những lời này, Hồn Lực hắn bao phủ bốn phía, chỉ có hắn và Tiêu Phàm có thể nghe được.

- Bọn hắn sao không động thủ, đối mặt nửa ngày là có ý gì?

Đám người không hiểu nhìn hai người không trung.

- Cũng được, Tiêu Phàm, chỉ cần ngươi quỳ ở trước mặt ta, ta liền miễn cưỡng tiếp nhận thần phục ngươi.

Sở Nhạn Nam một mặt cao cao tại thượng, giống như một tôn Vương Giả đang tiếp thụ một con kiến hôi cúng bái.

- Thử ~

Nghênh đón Sở Nhạn Nam chỉ là một đạo kiếm ngân vang thanh thúy.

Kiếm mang rất nhanh, lóe giây lát liền xuất hiện ở gần Sở Nhạn Nam, hắn nào nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà sẽ chủ động xuất thủ.

Gia hỏa này không phải bị thương sao, làm sao còn có thực lực cường đại như thế, tùy ý một kích cũng có uy lực Bát Phẩm Chiến Kỹ.

Không thể không nói, Sở Nhạn Nam mặc dù là một tự luyến kỳ hoa nhưng thực lực bản thân cũng không yếu.

Khi kiếm quang đánh giết tới, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Nhạn Nam né người như chớp, một cước đạp hư không, tựa như giẫm lên thực vật, cực tốc lui lại.

Phốc một tiếng, một tia máu tươi từ ngực hắn bắn ra.

Sở Nhạn Nam đầu khẽ run lên, chậm rãi cúi thấp đầu, duỗi tay sờ sờ ngực bản thân, máu tươi nhuộm đỏ chói mắt như vậy.

- Ngươi vậy mà làm tổn thương ta?

Sở Nhạn Nam không thể tin được nhìn Tiêu Phàm, sát khí đáng sợ từ trên người hắn bộc phát ra.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá!

Tiêu Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tu La Kiếm trong tay vũ động, kiếm khí bắn ra bốn phía.

Bởi vì Kiếm Đạo Ý Chí hắn tăng cường, Tu La Kiếm đã giải mở Nhị Trọng phong ấn, bây giờ thi triển Tu La Kiếm càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Sở Nhạn Nam không ngừng trốn tránh, căn bản không có bất luận sức hoàn thủ, sát khí trên người càng ngày càng lạnh.

- Ngươi so với Diệp Trường Sinh yếu quá, đánh bại ngươi, một kiếm là đủ!

Tiêu Phàm lắc đầu, chậm rãi chém ra một kiếm.

Lục Đạo
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 51 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status