Vô thường

Chương 1180: Khôi phục


Bèo nước gặp nhau, Đoạn Vô Ưu không có khẳng năng vì mình làm đến trình độ như vậy, hắn làm như vậy, chỉ là vì huyết mạch còn sót lại của Đoạn gia, bởi vì mình và Đoạn Tây Lâu có giao tình, Đoạn Vô Ưu ở chỗ này giúp mình một cái ân tình, ân tình này chẳng khác gì mình nợ Đoạn gia.

Nếu sau này Đoạn gia có khó khăn, chính mình có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Cho nên khẳng định Đoạn Vô Ưu có việc muốn nhờ mình.

Nhưng mặc kệ hắn ra tay vì mục đích gì, trong lòng Đường Phong vẫn có chút cảm động.

- Tiền bối chớ hoảng sợ, tỉ mỉ nghĩ lại xem còn phương pháp nào khác không, làm sao mới có thể khôi phục thực lực của ngươi, cũng có thể bảo vệ sinh cơ của ngươi.

Đường Phong khuyên bảo nói.

Đoạn Vô Ưu cười khổ một tiếng:

- Cá và chân gấu không thể cùng thu, việc tốt hoàn mỹ như vậy làm sao có thể dễ dàng làm được?

- Không dễ dàng không có nghĩa là không làm được, đúng không?

Đường Phong thuận miệng đối lại, mới vừa nói xong, sắc mặt ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới chỗ then chốt.

Hiện tại điều quan trọng nhất là giải quyết vấn đề sinh cơ của Đoạn Vô Ưu, khôi phục thực lực của hắn có thể dựa vào linh thạch đan dược phụ trợ, giảm thiểu thời gian khôi phục, thậm chí nghìn năm Phong Vương Lộ cũng có thể vận dụng. Thứ này là thánh phẩm để khôi phục thực lực, đan dược trong thiên hạ không có loại nào dám so sánh cùng nó.

Chỗ khó nhất chính là kích phát sinh cơ của hắn, sinh cơ tổn hao trăm năm qua cơ bản đã dẫn hắn đến bờ vực chết.

Duyên Niên Tục Mệnh, dùng giống như thiên tài địa bảo, là linh đan tốt nhất.

Loại thiên tài địa bảo dùng làm việc này mình không có, nhưng lại có linh đan tốt nhất…

Cũng chỉ có một viên...

Nghĩ tới đây, Đường Phong không khỏi có chút chần chờ, giá trị của một viên linh đan kia vô cùng lớn, ngay cả lão nhân trước mắt này là tổ tông của Đoạn Tây Lâu, Đường Phong cũng không thể lập tức hùng hồn biếu tặng.

Nhưng chỉ chần chờ trong chớp mắt, Đường Phong liền đưa ra quyết định, sờ tay vào trong ngực, từ Không Gian Mị Ảnh lấy ra một chiếc bình ngọc toàn thân màu xanh lục.

- Tích Thúy ngọc bình?

Đoạn Vô Ưu cũng là người biết hàng, liếc mắt liền nhìn ra chỗ trân quý và bất phàm của bình ngọc này, trên nét mặt khô gầy già nua không khỏi hơi động dung.

Tích Thúy ngọc bình là một trong những bình ngọc tốt nhất trên đời, bản thân nó liền vô giá, người bình thường đừng nói thấy, thậm chí ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe. Mà linh đan có thể đặt trong loại bình ngọc đứng đầu như vậy, không có cái nào không phải là tuyệt thế trân bảo!

Mặc dù không biết trong bình ngọc màu xanh này cất chứa đan dược gì, nhưng Đoạn Vô Ưu mơ hồ nghĩ, người thanh niên trước mặt này có thể hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.

Đã làm ra quyết định, Đường Phong liền không do dự, huống chi linh đan trong bình ngọc màu xanh này, là mình và Đoạn Tây Lâu cùng nhau tầm bảo tìm được, nếu tính toán cẩn thận thì viên linh đan này hắn cũng có phân nửa, lúc này đưa cho Đoạn Vô Ưu , cũng là hợp lý.

- Tiền bối, trong bình này có một viên Duyên Niên Đan, tiền bối xem loại linh đan này có thể…

Tuy rằng Đường Phong để Duyên Niên Đan đưa ra, nhưng không dám nắm chặt, chỉ có thể mở miệng hỏi.

- Duyên Niên Đan!

Không đợi Đường Phong nói hết lời, Đoạn Vô Ưu liền đưa tay vồ lấy bình ngọc màu xanh.

Mở ra nắp bình, nhìn thoáng qua linh đan trong bình, hít sâu một hơi, nét mặt tái nhợt của Đoạn Vô Ưu phảng phất giống như cây khô gặp mưa xuân, trong tích tắc liền trở nên hồng hào.

Duyên Niên Đan! Thật sự là Duyên Niên Đan! Tuyệt thế linh đan mà chỉ nghe đồn đến trong truyền thuyết, hai cánh tay khô gầy như củi của Đoạn Vô Ưu không ngừng run rẩy nhè nhẹ. Tâm tính lãnh đạm như hắn, lúc này cũng có chút không thể áp chế tâm tình kích động của mình. Hắn không sợ chính mình chết, một người bị nhốt trăm năm, sinh tử từ lâu đã hiểu thấu, thế nhưng hắn sợ lúc mình chết Đoạn gia liền không có

ai để dựa vào.

Thế này đúng là tìm khắp núi sông không thấy đường, quay đầu vừa gặp phải một thôn! Vấn đề lớn nhất hiện tại của mình là sinh cơ hao hết, dầu hết đèn tắt không thể chống đỡ lâu lắm, nhưng viên Duyên Niên Đan này lại có thể kéo dài tuổi thọ, linh đan tăng cường sinh cơ, dùng trên người mình, xác thực là đúng bệnh đúng thuốc.

Duyên Niên Đan, ăn vào có khả năng tăng tuổi thọ! Người bình thường ăn vào, ít nhất có thể năng thêm năm sáu mươi năm tuổi thọ, nếu vận khí tốt một chút, có thể hấp thu toàn bộ dược lực, tăng thêm một trăm năm tuổi thọ cũng không ngạc nhiên.

Đương nhiên loại tăng lên tuổi thọ như thế này là lấy đại hạn của con người làm cơ sở, không phải là vô địch, thiên tai, bệnh tật, tai nạn vẫn như cũ có thể lấy đi tính mệnh của con người.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại nếu Đoạn Vô Ưu ăn vào viên Duyên Niên Đan này, ít nhất trong vòng mười năm không phải lo lắng về vấn đề sinh cơ của mình.

Hít sâu một hơi, khôi phục lại tâm tình kích động, Đoạn Vô Ưu không lập tức sử dụng Duyên Niên Đan, mà trịnh trọng nghiêm túc nhìn Đường Phong, trầm giọng hỏi:

- Tiểu hữu, ngươi thực sự muốn tặng viên linh đan này

cho lão phu?

Đường Phong cười nói:

- Tiền bối còn sợ vãn bối đổi ý thu hồi lại sao?

Hiện tại đổi ý đã không còn kịp rồi, Đoạn Vô Ưu coi như là một thánh nhân, lúc này chỉ sợ cũng muốn nắm chặt Duyên Niên Đan không buông tay.

Nhìn thật kỹ vào Đường Phong, Đoạn Vô Ưu không nhìn ra chút không muốn nào từ trong mắt hắn, phảng phất như viên linh đan này không phải một viên Duyên Niên Đan, mà là một viên đan dược bình thường.

- Hậu nhân Đoạn gia ta có thể quen biết một người tuấn kệt trẻ tuổi quyết đoán như ngươi, đó là phúc khí của hắn!

Đoạn Vô Ưu thở dài một tiếng, tự nhiên hắn nhìn ra suy nghĩ trong lòng Đường Phong, hiện tại có thể phá trận ra ngoài hay không, điều mấu chốt nằm trên người mình, một viên linh đan này có thể nói là biếu tặng cho mình, nhưng làm sao không phải đầu tư của người thanh niên trước mặt này để rời khỏi trận pháp.

Huống chi, hắn đoạt được lợi ích xa xa không chỉ đơn giản là rời khỏi trận pháp.

Nhưng mặc dù một người có thể nghĩ đến vấn đề mấu chốt, thẳng thẳng dứt khoát tặng Duyên Niên Đan cho mình, không phải người bình thường có thể làm được.

- Lão phu nợ ngươi một mạng! Sau này nếu có chuyện khó khăn gì, cứ tìm đến lão phu!

Đoạn Vô Ưu mỉm cười.

Đường Phong ngầm hiểu, ta chính đang chờ ngươi nói những lời này! Hiện tại Cổ gia và Trảm Hồn Tông gặp nạn, nếu ngươi thực sự đi ra ngoài chẳng lẽ còn sợ ngươi không giúp đỡ sao? Huống chi bản thân Đoạn Vô Ưu và Chiến gia có thù hận, lấy loại thực lực nghịch thiên như hắn, một khi xuất quan, lúc đó Chiến gia sợ rằng sẽ tan thành tro bụi.

- Còn thỉnh cho lão phu thêm một ít linh thạch để khôi phục công lực.

Đoạn Vô Ưu cảm thấy không có ý tứ, vươn tay về phía Đường Phong. Dù sao loại bảo vật quan trọng như Duyên Niên Đan hắn đều có thể lấy ra, một ít linh thạch thì tính cái gì?

Đường Phong vội vàng lấy ra hai khối linh thạch đỉnh cấp từ trong Không Gian Mị Ảnh.

- Xem ra lần này tiểu hữu thu hoạch cũng không nhỏ.

Đoạn Vô Ưu có chút ngoài ý muốn, những thứ Đường Phong lấy ra không có thứ nào không phải thứ tốt, đám thanh niên của gia tộc mình một trăm năm trước trong Hư Thiên Điện cũng không có thu hoạch như thế này.

- Tiền bối, trước tiên tiền bối ăn cái này vào.

Đường Phong lại lấy ra hai viên Phong Vương Lộ nghìn năm đưa cho Đoạn Vô Ưu.

Cho dù Đoạn Vô Ưu kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không rõ ràng đây là vậy gì. Bất quá lúc tay hắn vừa cầm lấy trong nháy mắt sắc mặt liền hơi đổi, bởi vì hắn cảm nhận được hai viên đan dược rực rỡ ánh vàng như mật này, bên trong lại ẩn chứa năng lượng tinh thuần khổng lồ.

- Làm phiền tiểu hữu hộ pháp cho lão phu!

Thời gian cấp bách, tài liệu để khôi phục sinh cơ và thực lực đều lấy ra đầy đủ, Đoạn Vô Ưu không dám dừng lại, căn dặn một tiếng sau đó một tay lấy Phong Vương Lộ nghìn năm cùng Duyên Niên Đan nhét vào bộ vào trong miệng, sau đó liền nhắm mắt ngồi xuống.

Trời đất biến đổi, mây mù cuồn cuộn bốn phương.

Dược lực Phong Vương Lộ nghìn năm phát huy cực mạnh, vốn thân thể Đoạn Vô Ưu khô gầy như que củi không có chút uy hiếp, trong lúc nhắm mắt liền phát ra một cổ uy áp khổng lồ làm cho tim đập nhanh, Đường Phong đứng gần trong gang tấc bất ngờ không kịp phòng bị suýt nữa bị ném té ngã ra bên ngoài.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có chạy ra ngoài một ít, một mặt vận chuyển Vô Thường Quyết chống đối, một mặt quan sát động tĩnh của Đoạn Vô Ưu.

Lão đầu, nghìn vạn lần đừng chết nha!

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hai khối linh thạch đỉnh cấp trên tay Đoạn Vô Ưu dĩ nhiên tản ra quang mang dày đặc, năng lượng ẩn chứa trong lịch thạch lấy tốc độ không thể tưởng tượng được tiến vào trong thân thể Đoạn Vô Ưu.

Hầu như có thể thấy được tốc độ bằng mắt thường, thân thể khô cằn của Đoạn Vô Ưu chậm rãi phồng lên, sắc mặt càng lúc càng hồng hào, da thịt cũng chở nên dần dần có chút sáng bóng. Nhìn lại phảng phất dường như một quả bóng cao su đang được thổi phồng lên.

Cương khí ba động vô cùng cường bạo, tàn sát bừa bãi xung quanh, trận gió thành đao, thành kiếm, cắt mặt đất xung quanh thành từng khe rãnh sâu.

Chỉ là khôi phục thực lực đã có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, Đường Phong đã không thể tưởng tượng nổi bản thân Đoạn Vô Ưu có thực lực mạnh mẽ như thế nào.

Đây Linh Giai thượng phẩm sao? Linh Giai thượng phẩm lúc trước mình gặp phải, căn bản không cùng một đẳng cấp với Đoạn Vô Ưu.

Chỉ có Thọ Đồng Tử, có thể lấy khí thế so sánh cùng Đoạn Vô Ưu.

Dần dần, Đường Phong há to miệng, nét mặt tràn ngập thần sắc không dám tin. Bởi vì lúc này nhìn qua Đoạn Vô Ưu dĩ nhiên trẻ lại không ít.

Nguyên bản da mặt của lão nhân này đan xen vô số vết nhăn, tóc dài bạc trắng, nhìn qua không đến trăm tuổi cũng phải bảy tám mươi, thuộc về loại người gần đất xa trời, nhưng hiện tại nhìn qua, lão nhân này giống như một người trung niên tầm bốn năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào như trẻ con, tuy rằng lông tóc vẫn bạc trắng, nhưng lại thêm một loại sắc thái rạng rỡ hồng hào hạc phát đồng nhan.

Ngay cả thân thể khô gầy kia, lúc này cũng trở nên rắn chắc, mặc dù cơ thể không có tính bạo tạc, nhưng cũng không còn là hình tượng da bọc xương như trước, chỉ cần ngồi ở chỗ kia, liền làm cho người ta cảm giác thấy vô cùng uy mãnh.

Quần áo toàn thân Đoạn Vô Ưu tung bay phất phới, quần áo của hắn trải qua thời gian trăm năm, lại bị trận gió hung mãnh thổi tung, cuối cùng nứt ra thành bột mịn, phiêu lãng theo gió.

Dần dần, tóc trắng của Đoạn Vô Ưu cũng bị thay bằng một tầng màu đen, loại màu đen này lúc đầu còn không nhìn rõ, nhưng theo thời gian trôi qua càng trở nên rõ ràng. Thật giống như có một đôi tay vô hình, dùng mực đen để nhuộm tóc cho Đoạn Vô Ưu.

Nhưng đây không phải là nhuộm, mà bởi vì sự sống được khôi phục. Đó là tác dụng của Duyên Niên Đan? Đường Phong hít sâu một hơi, xem ra công hiệu của viên đan dược này còn vượt xa dự đoán của chính mình.

Nếu không có viên đan dược này, Đoạn Vô Ưu cách cái chết không xa, nhưng bởi vì có Duyên Niên Đan kéo dài thọ mệnh của hắn, lấy lại sức sống cho hắn, không chỉ để hắn khôi phục đến dáng vẻ năm mươi tuổi, ngay cả tóc cũng khôi phục như hồi còn trung niên.

Loại khí thế trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn này càng lúc càng mãnh liệt, chỗ Đoạn Vô Ưu ngồi, chu vi vài chục trượng bị gió cắt ra một lỗ thủng lớn, chỉ có vị trí chỗ cái hắn ngồi là không bị ảnh hưởng, nhìn qua thật giống như hắn đang ngồi trên một đài cao.

Thời gian Đoạn Vô Ưu khôi phục duy trì không dài, nhưng cũng không ngắn, không sai biệt lắm khoảng thời gian một ngày.

Đến cuối cùng, hai khối linh thạch đỉnh cấp hắn nắm trên tay đã trở nên lờ mờ không ánh sáng, một chút bột phấn từ linh thạch rơi lả tả xuống đất, một khi linh khí trong linh thạch bị tiêu hao, vậy thì linh thạch sẽ biến thành bột phấn, không hề có tác dụng nữa.

Một ngày đêm sau, Đoạn Vô Ưu hít sâu một hơi, ***g ngực truyền đến tiếng rung động kịch liệt.

Ùng...ùng...ùng..

Tiếng tim đập theo một tiết tấu vô cùng cường đại, giống như mặt trống bị gõ mạnh, phát ra sự cộng hưởng với linh khí trong không khí, khiến cả Thiên Hạ Điện đều hơi run run.

Đoạn Vô Ưu trợn mắt, Đường Phong không thể nhìn thẳng.

Tuy rằng trong đôi mắt kia ẩn chứa một loại bình thản vô cùng, nhưng lại có một loại khí thế tung hoành bễ nghễ, phảng phất tất cả trong trời đất, đều tại khoảng khắc khi ánh mắt này mở ra, bị nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Hít một hơi thật sâu, Đoạn Vô Ưu giơ giơ hai tay trước mặt mình, một chút thần sắc kinh ngạc không dám tin tưởng bắt đầu dấy lên, cầm nắm tay, cười ha ha một tiếng, phi thân bay lên.

Một tiếng cười này, vang đến tận mây xanh, vang ở trong nội tâm của mỗi người, Đường Phong vội vàng mạnh mẽ vận chuyển Vô Thường Quyết, lúc này mới bình phục lại cảm giác áp bách trong lòng.

Cùng lúc đó tất cả mọi người trong Thiên Hạ Điện không khỏi dừng lại, không ít người sắc mặt kinh sợ, nhìn về phía Mê Tung Trận.

- Đây là cao nhân phương nào?

Sắc mặt Liễu Như Yên vô cùng ngưng trọng, vừa rồi nàng còn đang nói đùa cùng Chung Lộ, lúc này bị khiếp sợ tại chỗ. Mặc dù biết rõ người truyền ra âm thanh này cách mình rất xa, nhưng lại trực tiếp khiến cho âm thanh truyền vào bên tai mình, phần thực lực này đã không phải mình có thể tưởng tượng rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status